Editor: Do_oi96.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
Sau khi xử lý xong hoàng đế, Tô Yên định đứng dậy.
Cả người không có một chút sức lực, khó khăn lắm mới có thể đứng vẫn một chút.
Tô Yên nhấp môi, lại nhìn hoàng đế cả người đầy máu.
Tiểu Hồng uốn lượn hình S đến trước mặt Tô Yên, trên đầu còn mang áo chiếc áo choàng trắng.
“Tê tê tê tê tê”Tô Yên duỗi tay nhận lấy chiếc áo choàng kia, khoác lên người, chỉ là một động tác đơn giản như vậy, nhưng vừa làm xong đã hao hết khí lực.
Tô Yên rũ đầu, có chút uể oải.
Làm sao để trở về?Ngay lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến hỗn loạn.
Động tĩnh không lớn, nhưng bởi vì trong phòng an tĩnh, nên ẩn ẩn có thể nghe được.
Giây tiếp theo, ‘ầm’ một tiếng.
Cửa phòng bị đá văng.
Nam Đường dẫn đầu, một nhóm ám vệ xuất hiện ở cửa.
Bọn họ nhanh chóng phân thành hai bên, Hiên Viên Vĩnh Hạo bước nhanh đi vào.
Gương mặt lạnh lẽo dọa người.
Đôi mắt sâu kín mang theo lệ khí, chỉ liếc mắt một cái, đã cảm thấy trong lòng run lên.
Khi Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn thấy mười mấy con rắn bò trên mặt đất đang ngẩng đầu cảnh giác nhìn chằm chằm bọn họ, mày nhăn một chút.
Một thân lệ khí thu lại một chút.
Tầm mắt lại đảo qua thân thể đầy máu nằm trên mặt đất.
Sau đó lại nhìn về phía Tô Yên ngồi bên giường.
Đôi mắt ngập nước, nhìn thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo xuất hiện, trên mặt lại vui vẻ.
Bên cạnh Tô Yên, một con rắn lẳng lặng nằm đó, hoa văn đen đỏ đan xen, tô như cánh tay.
Nhìn kỹ có chút quen mắt.
Con rắn kia dường như quen biết Hiên Viên Vĩnh Hạo, nhìn hắn đi đến, tê tê tê lè lưỡi ra trừng đôi mắt to như đèn lồng, đe dọa hắn.
Tựa hồ mưu toan dọa được hắn.
Hiên Viên Vĩnh Hạo nâng bước vào trong, Nam Đường duỗi tay ngăn lại “Điện hạ”“Không có việc gì”Lời vừa ra, Hiên Viên Vĩnh Hạo đã đi vào trong.
Lướt qua đàn rắn, bước đến cạnh giường, đến trước mặt Tô Yên.
Nhìn từ trên cao xuống, trên mặt không có chút ý cười nào, ánh mắt sâu kín nhìn Tô Yên“Lời bổn cung nói, không nghe vào tai?”Đầu tiên Tô Yên sửng sốt, sau đó nghĩ đến, chiều nay trước khi Hiên Viên Vĩnh Hạo đi, đã từng nói với mình, không được rời khỏi nơi đó, vô luận là ai tới mời, đều phải chờ hắn trở lại.
Nhưng, nhưng cô đã quên việc này từ lâu.
Tô Yên rũ đầu, như một đứa trẻ phạm lỗi.
“Ta, ta đã quên.
”Bởi vì Tô Yên đứng bên mép giường, áo choàng cũng là khó khăn lắm mới khoác được trên vai, Tô Yên vừa rũ đầu, tay áo vừa động, áo choàng vừa mới khoác kia, đã rơi xuống giường.
Sau đó, bộ dáng mê người của Tô Yên mặc váy đỏ ti sa dáng người như ẩn như hiện, liền hiện ra trước mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Giây tiếp theo, Hiên Viên Vĩnh Hạo sắc mặt tối sầm.
Thanh âm mang theo tức giận càng nhiều hơn trước “Quay đầu đi!”Những người phía sau gồm Nam Đường và toàn bộ ám vệ đồng loạt xoay người, không hề liếc nhìn bên trong chút nào.
Hiên Viên Vĩnh Hạo vừa nói vừa cởi áo ngoài của mình ra.
Tô Yên cho rằng hắn đang nói mình, định quay đầu đi, kết quả là đột ngột bị hắn dùng áo ngoài bọc lại toàn bộChặn ngang bế lên.
Tô Yên mắt trông mong, đôi mắt ngập nước.
Hiên Viên Vĩnh Hạo liếc nhìn,“Cố ý mặc lộ liễu như vậy, để đến mê hoặc phụ hoàng?”Hắn cơ hồ là cắn chặt răng nói.
Cái gì phong độ, cái gì ôn nhuận, hết thảy biến mất không thấy.
Tô Yên vội vàng lắc đầu “Là một công công bảo ta mặc thế này đến đây lĩnh thưởng”Tô Yên nói nói, âm thanh càng về sau càng thấp.
Lúc đó không cảm thấy có gì đáng nghi.
Nhưng, hiện tại nghĩ lại, hình như có rất nhiều lỗ hỏng.
.