Editor: Do_oi96.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
Vừa ra tay, lão đại bên kia rốt cuộc cũng cảnh giác hơn.
Lực chú ý cũng từ trên người Quyền Từ, chuyển dời lên trên người Tô Yên.
Lão đại nắm chủy thủ, chỉ vào Tô Yên “Là người nơi nào? Dám giương oai trên địa bàn của lão tử?”Khi hắn nói, Tô Yên nhanh chóng bị mười mấy người vây quanh.
Lúc này Tô Yên mới thấy được người tên Quyền Từ bộ dáng ra sao.
Anh ta lớn lên rất đẹp, một đôi mắt đào hoa, khóe môi khẽ cong, mang theo tươi cười, khiến người khác cảm thấy một loại lười biếng.
Nhưng Tô Yên lại khẽ nhíu mày.
Bất động thanh sắc bước sang bên cạnh hai bước.
“Sao vậy ký chủ?”Tô Yên nhỏ giọng nói “Hơi thở giết chóc trên người anh ta thật nặng.
”Tiểu Hoa nghe thấy sửng sốt “Ân? Ký chủ? Nơi nào? Nam chủ khả ái như vậy, sao có thể chứ?!!”Nhìn nam chủ, bị người ta vây công bức vào trong một góc, ngay cả đánh trả cũng không dám, còn phải nhờ ký chủ cứu giúp nữa mà.
Tô Yên nói rất nhỏ, nhưng vẫn bị Quyền Từ đứng bên cạnh nghe rõ ràng.
Quyền Từ nâng mắt, liếc nhìn cô ăn mặc hở hang trước mặt.
Bất quá rất nhanh đã dời mắt.
Tô Yên thấy thế, vẫn cắn răng tiếp tục, đứng chắn trước mặt Quyền Từ “Tôi là tới bảo vệ anh ta.
”Giọng nói vừa phát ra, sau khi yên tĩnh, một trận cười ha ha truyền đến.
Tên lão đại kia cười ngửa tới ngửa lui “Từ khi nào, Quyền tam gia phải nhờ một người phụ nữ bảo vệ?”Khi nói, lão đại kia vẫy vẫy tay, như đuổi ruồi bọ “Đi đi đi, tao bàn chuyện cùng Quyền tam gia, không có chuyện của mày?”Tô Yên nhìn trái nhìn phải, cũng có chút không xác định, cuối cùng đành phải quay đầu nhìn người đàn ông phía sau, chớp chớp mắt nghiêm túc “Anh nhờ tôi bảo vệ sao?”Người đàn ông kia nghe cô nói chuyện, nâng mắt lên nhìn cô, nửa ngày sau.
Độ cong khoé môi không đổi, vẫn là bộ dáng lười biếng không chút để ý kia, rút ra một khẩu súng màu bạc.
Cánh tay nâng lên, chỉ nghe, ‘phanh’!Liền thấy tên lão đại vừa cùng Quyền Từ xưng huynh gọi đệ kia, đã ‘ầm ầm’ ngã xuống đất.
Giữa mày bị một viên đạn xuyên qua.
Lúc này, thủy tinh màu đỏ trên cổ tay Tô Yên hiển hiện ra, dưới ánh trăng phá lệ sáng.
Mọi người còn chưa kịp phải ứng, đầu hẻm nhỏ, đột nhiên xuất hiện một đám bảo tiêu.
Giây lát, đã khống chế mười mấy người kia, vây quanh bảo vệ Quyền Từ.
Có một người mặc tây trang màu xanh, lớn lên cũng đẹp trai, hấp tấp chạy tới, nhìn Quyền Từ, lại nhìn đám người bị khống chế.
Vỗ vỗ ngực, “Mẹ ơi, cũng may tới nhanh, chỉ mới chết một người.
”Biểu tình Tiểu Hoa nháy mắt biến thành Σ°°.
Nhóm bảo tiêu theo chỉ thị của người mặc tây trang xanh “Mang đi mang đi”Nhóm bảo tiêu này, không biết khả năng bảo vệ người khác ra sao, nhưng kỹ năng xử lý thi thể lại là nhất lưu.
Vết máu, thi thể, thậm chí là xác đạn, cùng với đạn ghim vào tường, đều nhanh chóng bị lấy ra, rửa sạch sẽ mang đi.
Người đàn ông mặt tây trang vuốt vuốt mặt “Có mấy nhà đầu tư muốn gặp cậu, ý của Quyền lão gia tử, là muốn cậu trở lại đế đô, dù sao cũng phải chào hỏi.
”Quyền Từ không trả lời.
Nâng mắt nhìn Tô Yên.
Tô Yên chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói “Tôi không biết anh không cần tôi cứu.
”Quyền Từ ngậm cười, mắt đào hoa che dấu lạnh lẽo tối tăm.
Anh ta vẫn luôn không nói chuyện từ nãy đến giờ, lúc này rốt cuộc mở miệng, ý vị thâm trường nói “Không có đầu óc như vậy, cũng thật hiếm thấy.
”Tô Yên cúi đầu, tôi cũng đâu muốn cứu, nếu không phải Tiểu Hoa nói anh là tiểu khả ái, còn nói anh cần được bảo vệ thì tôi đâu làm vậy chứ.
.