Editor: Do_oi96.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
_.
Trong đầu, thanh âm của Tiểu Hoa đột nhiên vang lên “Leng keng, ký chủ, nhắc nhở hữu nghị.
Khiến La Nguyên Kiệt thân bại danh liệt sống không bằng chết là yêu cầu của nguyên thân, nên cần ngài phải tự mình động thủ.
Nếu hắn không cẩn thận chết, nhiệm vụ sẽ tuyên cáo thất bại, mất đi cơ hội tiếp tục công lược ở vị diện này.
”Lời tới bên miệng Tô Yên rồi, nhưng đành nuốt xuống.
Người đàn ông trên ảnh, đã bị che mosaic, thế nên không nhìn thấy mặt.
Thấy cô do dự, Quyền Từ cười.
Gương mặt tuấn mỹ mang theo kinh diễm tươi cười.
Hắn cúi người, nhẹ nhàng cắn vành tai cô “Không muốn nói cho anh? Ân?”Ngữ điệu nhẹ nhàng chậm rãi, mê người như vậy.
Tô Yên là một đứa trẻ thành thật, rất ít nói dối.
Cô nhỏ giọng hỏi “Tôi nói cho anh, hắn sẽ xảy ra chuyện sao?”Quyền Từ cười như cũ, từng chút hôn khẽ cắn, “Em che chở hắn?”Môi mỏng phát ra âm thanh, mang theo ý lạnh.
Tiểu Hoa kịp thời nhắc nhở “Ký chủ! Hơi thở giết chóc của nam chủ thậy nặng, giá trị nguy hiểm đã lên tới 90, ký chủ cẩn thận!”Tô Yên vừa nghe, muốn đẩy hắn ra, xem biểu tình trên mặt hắn.
Kết quả, động tác này của cô khiến người nọ nắm chặt tay cô, làm hai người càng thêm gần sát.
Đôi mắt đào hoa hạ xuống, ý cười dần dần biến thành châm chọc “Sao? Chạm vào cũng không được? Vì tên đàn ông kia?”Tô Yên nghe hắn nói, trừng lớn đôi mắt, nhịn không được nhấp môi “Anh, không nói lý!”Quả thật càn quấy, vừa rồi cô nói không đủ rõ ràng sao?Tiểu Hoa nhịn không được cắm thêm một câu “Ký chủ cô ra ngoài trộm người?”Nghe như thế nào, cũng giống trượng phu bắt thê tử trộm tanh ở bên ngoài.
(Do_oi: “trộm người”, “trộm tanh” là ngoại tình đó :D )Nhìn bộ dáng châm chọc mỉa mai này, hận không thể kề đao làm thịt tiểu bạch kiểm kia.
Yết hầu Quyền Từ lăn lộn, ánh mắt càng ngày càng hung ác nham hiểm.
Hắn chính là nhìn không được Tô Yên che chở người khác như vậy.
Càng như vậy, hắn càng muốn băm tên trong ảnh kia ra uy cẩu.
“Có thể không nói lý hơn nữa, liền sợ em không chịu nổi.
”Nói xong, trong tiếng kinh hô Tô Yên bị ấn lên sô pha.
Cả người người nọ đều đè ép lên.
Mang ý trừng phạt, cọ xát, hận không thể mỗi một ngụm đều cắn thấy máu.
Tô Yên mặc áo sơ mi, hắn túm áo sơ mi, dùng lực, ‘bùm bùm’, nút áo mở ra.
Da thịt trắng nõn ánh vào mi mắt.
Lệ khí tức khắc lây dính tình dục, hô hấp trở nên thô nặng.
Chỉ là tay hắn định hạ xuống.
Nhìn lại, cổ tay của hắn bị đuôi rắn đen đỏ đan xen quấn lấy.
Phía sau, truyền đến tiếng ‘tê tê tê tê tê’.
Hắn dừng một chút, gần như trong chớp mắt, lấy ra một khẩu súng lục màu bạc.
Xoay người, “Phanh!”Tốc độ hắn quá nhanh.
Giây tiếp theo, đồng chí Tiểu Hồng liền thấy được trên đuôi mình xuất hiện bết thương do đạn gây ra.
Đồng chí Tiểu Hồng đã quen hoành hành ngang ngược, còn chưa phản ứng được mình bị đánh.
Chờ đến khi đau đớn kịch liệt truyền khắp toàn thân, Tiểu Hồng nổi giận! “Tê tê tê tê tê tê tê tê tê tê!!”Mở miệng to như chậu máu lao đến cắn Quyền Từ.
Sau đó, họng súng đen như mực kia đặt vào bảy tấc của Tiểu Hồng.
Thân thể Tiểu Hồng tức khắc cứng đờ.
Là nó cắn nhanh hơn, hay là súng này nhanh hơn? Đây là cũng là một vấn đề.
“Đừng, đừng nổ súng!”Tô Yên không nghĩ tới Tiểu Hồng sẽ chạy ra, cô đứng dậy, duỗi tay kéo cánh tay Quyền Từ.
“Nó sẽ không cắn anh.
”Vừa nói, vừa dời lực chú ý của Quyền Từ lên người mình.
Tô Yên lặng lẽ xua xua tay, ý bảo Tiểu Hồng chạy mau.
>.
< >.
< >.
< >.
< >.
.