Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Thẩm Ngư đẩy đẩy người nọ, ngượng ngùng thoát khỏi ngực hắn, mộng bức chớp chớp mắt, nói: “Cái kia…… Cảm ơn ngươi.”

Ngón tay Bạc Ngôn Thần vuốt ve, cảm nhận được độ ấm trên cơ thể nàng, linh hồn của nàng hóa thành tro hắn cũng có thể ngửi được, đó là mùi hương của rắn nhỏ, đã khắc vào trong xương cốt, vĩnh viễn cũng sẽ không nhận sai.

“Nàng có thể gọi ta A Ngôn.” Bạc Ngôn Thần nhìn nàng, phát hiện trong mắt nàng cũng không có cảm xúc vui sướng, tựa hồ thật sự quên mất hắn.

Thẩm Ngư mặt đỏ tai hồng, mới lần thứ hai gặp mặt đã gọi thân mật như vậy, không tốt lắm đâu……

“Quên mất sao.” Đôi mắt thâm thúy của Bạc Ngôn Thần hơi lóe, đáy mắt lướt qua tia sáng.

Hắn khẳng định nàng đã quên hắn.

Ở chùa, rắn nhỏ chỉ có tình cảm với phế vật ngu ngốc kia, vẫn luôn không thân cận hắn, sợ hắn.

Như vậy cũng tốt, phế vật kia cũng không biết nàng là rắn nhỏ, vậy hắn sẽ chậm rãi làm rắn nhỏ ỷ lại hắn, không hề sợ hãi hắn.


“Quên cái gì?” Thẩm Ngư nghe không hiểu hắn đang nói chuyện gì, nhớ đến chuyện gì đó, cúi đầu giống như đứa bé mắc lỗi, “Ta bảo đảm về sau không bao giờ trèo tường, không bao giờ đẩy muội muội của ngươi, xin ngươi đừng nhốt ta lại……”

Bạc Ngôn Thần môi mỏng hé mở, “Được.”

Thẩm Ngư không nghĩ tới hắn sẽ đồng ý nhanh như vậy, ngây ngẩn cả người, nửa ngày mới được một tấc lại muốn tiến một thước nói tiếp: “Còn có…… Tỷ tỷ của ta, cũng bị ngươi nhốt lại sao?”

“Ai?”

Thẩm Ngư: “Chính là người ngày đó chắn trước mặt ta, tỷ tỷ của ta.”

Lông mày Bạc Ngôn Thần hơi nhăn lại, tựa ở nhớ lại người nàng nói tới, “Nàng ta là tỷ tỷ của nàng?”

Rắn nhỏ sống trong rừng rậm bao nhiêu năm, làm sao lại có tỷ tỷ? Trước kia cũng không thấy nàng nói đến.

Thẩm Ngư dùng sức gật đầu, “Ta mất đi ký ức người đầu tiên nhìn thấy chính là tỷ tỷ, tỷ tỷ nói ta tên Mục Vũ, tỷ tỷ rất tốt với ta.”


Nghĩ đến cảnh tượng Mục Tuyết che chở cho nàng, Thẩm Ngư cảm động hốc mắt đều đỏ.

Chỉ cần mấy câu, Bạc Ngôn Thần đã hiểu ra, rắn nhỏ ngu ngốc vẫn ngu ngốc như ngày nào, bị người lừa còn ngây ngốc tin tưởng, may mắn hắn chưa cắn nuốt linh hồn của phàm nhân kia, mà là nhốt nàng ta vào địa lao, bằng không rắn nhỏ lại sợ hắn.

Sau đó, Bạc Ngôn Thần để nàng ngủ ở phòng bên cạnh phòng hắn, cũng thả Mục Tuyết ra.

Nguyên bản muốn để nàng ở cùng với hắn, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn không thể quá nóng nảy, từ từ tới.

Đoạn công công dẫn Thẩm Ngư vào phòng, bên cạnh là tẩm cung của Hoàng Thượng, nơi này bài trí trang hoàng tráng lệ huy hoàng, cực kỳ xa hoa, tơ vàng cẩm tú, mùi hương nhàn nhạt tràn ngập toàn bộ phòng, làm người thoải mái dễ chịu.

Đồ trang sức trên bàn trang điểm nhiều vô số, các loại đồ vật hiếm lại tùy ý bày biện trên bàn, Đoạn công công cũng không dám lộn xộn, sợ làm rơi vỡ, bồi thường cả cái mạng này cũng không đủ.

Thẩm Ngư bị một phòng đồ vật làm đau mắt, ngồi vào trên ghế hỏi Đoạn công công, “Đây là nơi ta ngủ?”

“Đúng vậy, nương nương.” Đoạn công công vội đáp, không dám có nửa điểm trì hoãn.

Đồ trong phòng này đều là Đoạn công công trang trí dựa theo ý chỉ của Hoàng Thượng, lúc vừa nghe thấy đã nghẹn họng nhìn trân trối, một nữ tử thanh lâu thế nhưng làm Hoàng Thượng dùng tất cả những đồ vật giá trị liên thành trong quốc khố đưa tới, chỉ sợ nàng không thích.

Thấy vậy, ông cũng coi như hiểu rõ, nhan sắc của nàng một thái giám như ông cũng không thể dời mắt, càng đừng nói người bình thường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận