Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Ba của Nhị Nữu một người đàn ông thành thật, mẹ thì lại hơi hung hãn, hai người ở ly trong thôn không xa trên đường mua đồ ăn nuôi sống độ nhật.

Xuống xe dặn dò Nhị Nữu giữa trưa thì tới đây để đi về, cho Nhị Nữu một nguyên tiền, những năm này một nguyên tiền đã rất nhiều, có thể mua hai cân kẹo, ba cân hạt dưa.

Đây là tiền riêng của ba, không dám để cho mẹ Nhị Nữu biết.

Sau khi tách ra, Nhị Nữu muốn mua kẹo cho Lý Tiểu Ngư, lại bị Lý Tiểu Ngư từ chối, từ trong túi móc ra một tờ năm nguyên, tím lấp lánh, làm Nhị Nữu đôi mắt sáng ngời.

“Tiểu Ngư cậu thật giàu a.” Nhị Nữu lại một lần cảm thán.

Tờ năm nguyên trong tay Lý Tiểu Ngư là Hà Phương cứng rắn nhét vào tay cô, nói để cô và Nhị Nữu chơi vui vẻ, mua đồ ăn ngon.

Hai người mua một túi đồ ăn vặt trên đường vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.

Nhị Nữu muốn đi hẻm Bắc nhìn xem, vì có ấn tượng rất sâu với tin tức hôm trước trên TV.

Sau khi đi vào hẻm Bắc, ở đây ban đầu là một nhà xưởng vứt đi, không ai nghĩ tới ở đây sẽ có phòng thí nghiệm bí mật, bây giờ ở đây bị vây quanh một vòng, nói rõ không cho người đi vào.

Nhị Nữu nhìn đông nhìn tây, kéo Lý Tiểu Ngư trộm vào.


Trên đường gồ ghề lồi lõm, đều là những miếng gạch nứt vỡ, cây thép bị biến dạng, phía trước còn vó một chồng sắt vụn.

Nhị Nữu nhổ vỏ hạt dưa, kinh ngạc không khép miệng được: “Đều nổ thành như vậy.”

Lý Tiểu Ngư bỗng nhiên nhíu nhíu mày, đôi mắt nhìn về một phía, hỏi Nhị Nữu: “Cậu nghe thấy tiếng gì không?”

Nhị Nữu ngày hôm qua nghe truyện ma bà kể, lông tơ lập tức dựng lên: “Tiểu Ngư, cậu đừng làm tớ sợ.”

Lý Tiểu Ngư nhấc chân đi tới một chỗ, ngồi xổm xuống nhặt một thứ giống như viên trân châu lên, nâng lên nhìn nhìn, hạt trân châu trong suốt, như một viên đá quý tỏa sáng.

“Đây là cái gì?” Nhị Nữu cũng đi tới, nhìn chằm chằm hạt trân châu kia kinh diễm nói: “Thật đẹp a.”

Lý Tiểu Ngư đặt nó lên tai nghe, không có tiếng động gì, nhưng vừa nãy cô rõ ràng nghe thấy tiếng động.

“Cậu làm gì vậy?”

“Không có gì.”


Nhị Nữu không quá thoải mái với nơi này, bả vai run lên nói: “Chúng ta về đi, Tiểu Ngư.”

“Được.”

Trên đường trở về, Lý Tiểu Ngư đã ngủ, trong mộng mơ thấy một mảnh sương trắng, sương trắng vẫn luôn có một giọng nói.

Lại không nghe rõ hắn đang nói gì.

Mơ mơ hồ hồ nhìn thấy một bóng dáng, có chút quen thuộc, hình như đã nhìn thấy ở đâu đó.

“Tiểu Ngư! Tiểu Ngư!”

Lý Tiểu Ngư bị Nhị Nữu gọi tỉnh, vừa mở mắt xung quanh là bờ ruộng xanh mượt, sau khi tạm biệt Nhị Nữu, về đến nhà.

Ăn xong cơm chiều ngồi xuống bàn, Lý Tiểu Ngư móc ra hạt trân châu kia, đặt xuống ánh đèn nhìn nhìn, cuối cùng bỏ vào trong hộp.

*

Sau khi trả bài kiểm tra, Cố Nhan Tuyết thế nhưng đứng thứ nhất, nghe chủ nhiệm lớp khen ngợi, học sinh trong lớp cũng không dám tin tưởng, thành tích này lại là của người không bằng bọn họ.

Nhị Nữu nhìn 60 điểm trên bài kiểm tra của mình, thả lỏng lại, mang theo sự may mắn nói: “Đạt tiêu chuẩn đạt tiêu chuẩn, quá tốt rồi.”

Lại nhìn nhìn Lý Tiểu Ngư 92 điểm, chỉ kém Cố Nhan Tuyết hai điểm, còn chưa kinh hô, đã nghe thấy chủ nhiệm lớp nói: “Lần này không chỉ có Cố Nhan Tuyết tiến bộ, còn có vài bạn thành tích cũng rất tốt, ví dụ như bạn học Lý Tiểu Ngư, tiến bộ hơn ba mươi điểm, xếp thứ hai.”

Mọi người nhìn hai người, lại nhìn nhìn thành tích của mình, để lại giọt nước mắt hối hận.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận