Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Hà Lan ngây người một buổi trưa mới đi, Hà Phương đi tiễn, khi trở về trên mặt đã khôi phục tươi cười, bưng trái cây đi vào phòng Lý Tiểu Ngư, lần này không rời đi, mà là ngồi một lát.

Lý Tiểu Ngư dừng làm bài, nói: "Mẹ."

Hà Phương vội vàng xoa xoa khóe mắt, nâng đầu cười hỏi: "Sao, có chuyện gì vậy?"

"Không có gì, con chỉ gọi một chút." Lý Tiểu Ngư nhỏ giọng nói, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

"Tiểu Ngư, nếu mẹ đi xa một đoạn thời gian, con có trách mẹ không?" Giọng nói của Hà Phương mang theo thấp thỏm và khẩn trương.

Lý Tiểu Ngư im lặng thật lâu, mới nói: "Sẽ không, mẹ có chuyện mẹ muốn làm, Tiểu Ngư đều hiểu."

Hà Phương lại rơi nước mắt, dời mắt nói: "Đi ngủ sớm một chút, mẹ đi ngủ đây."

"Vâng, mẹ ngủ ngon."

"Ngủ ngon ~"

-

Thời tiết càng ngày càng lạnh, không khí cũng càng thêm khô hanh, các bạn học cười đối phương tóc tĩnh điện bay qua đỉnh đầu, cũng mặc áo lông thật dày.

Thân cây ngoài cửa sổ được tô một đoạn vôi màu trắng, lá cây khô héo theo gió bay xuống đến cửa sổ, sân thể dục trống rỗng phủ đầy lá khô.

Ba mươi phút tiết thứ hai, chủ nhiệm lớp gọi tất cả mọi người ra sân thể dục quét lá cây, lục tục đi xuống cầu thang, Nhị Nữu bọc một thân áo bông, màu đỏ rực, ở trong đám người cực kỳ bắt mắt.

Lý Tiểu Ngư đưa cho Nhị Nữ một viên kẹo, mình cũng bóc một viên.

Nhị Nữu cũng không hỏi cô chuyện xảy ra ngày hôm đó, chỉ hỏi có phải cô thích Nghiêm Viêm không.

Lý Tiểu Ngư không nghĩ tới Nhị Nữu sẽ hỏi chuyện này, nghiêm túc nghĩ nghĩ, lắc đầu, "Không thích."

Cô biết mình từ nhỏ đến lớn thiếu hụt tình cảm, căn bản sẽ không có loại cảm giác thích này, mà vì sao cô lại làm những chuyện khác thường như vậy, chính cô cũng không biết.

Nhị Nữu cầm chổi quét đến bên cạnh cô, nhìn xung quanh vài lần mới nói: "Cậu có phát hiện vài người trong lớp chúng ta đã mấy ngày không đi học không?"

Lý Tiểu Ngư cũng phát hiện, cô là lớp phó kỷ luật, tất cả mọi người trong lớp đều được cô nhớ kỹ, hôm nay lớp học ít nhất có năm sáu người không tới, cô đã nói với chủ nhiệm, chủ nhiệm chỉ bảo cô đừng nói cho người khác, không giải quyết được gì.

Nhị Nữu kỳ quái dừng động tác, nói: "Ba của tớ nói, mấy ngày nay trấn trên không yên ổn, mất tích rất nhiều người, phái thật nhiều cảnh sát đi tìm cũng không tìm được, cũng không biết làm sao."

"Cậu nói xem mấy bạn lớp mình có thể cũng bị mất tích không? "

Lý Tiểu Ngư đẩy đẩy Nhị Nữu, đôi mắt ý bảo nhìn phía sau.

Nhị Nữu quay đầu nhìn lại, đã thấy lớp phó vệ sinh nhìn về phía bên này, vội vàng dừng lại, chuyên tâm quét rác.

Trường học chỉ có một khu nhà, nhưng sân thể dục lại rất lớn, lớp học hơn bốn mươi người quét đến khi chuông tan học tiết thứ tư vang lên, mới miễn cưỡng xong.

Tất cả mọi người đều thn thở, nhức tay đau eo trở lại phòng học sắp xếp sách vở đi ăn cơm.

Lý Tiểu Ngư nhìn thoáng qua vị trí trống rỗng cuối lớp, hôm nay Nghiêm Viêm không tới.

Buổi chiều tan học, Nhị Nữu bảo cô cẩn thận một chút, gần đây luôn có người mất tích, bây giờ đã từ trấn trên kéo đến trong thôn, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện không hay.

Lý Tiểu Ngư tạm biệt Nhị Nữu rồi đi về nhà, nhưng ở một chỗ ngoặt, cô lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Sau đó, bóng dáng kia đã chạy tới bờ ruộng.

Bóng dáng kia... nếu cô không nhìn nhầm là...... Nghiêm Viêm?

Lý Tiểu Ngư vội chạy qua, bờ ruộng rất nhiều chồng rơm rạ, sắc trời tối sầm, chồng rơm rạ rất nhiều, chặn tầm mắt của cô.

Hôm qua không có người trả lời đúng nên có 1 chương thoai nhé!!!

Chị Ngư và anh nhà gặp phải thứ gì???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui