Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Edit: Ư Ư

Sắc trời ảm đạm, mây đen che khuất ánh trăng, cả thành phố bị bóng tối bao phủ.

Thẩm Ngư cũng không về nhà luôn mà rẽ vào một cái công trường.

Trong cốt truyện, hôm nay vai ác Dư Trần sẽ xuất hiện ở đây do mật thất phong bế hắn bị máy xúc đào ra, máy xúc đào phá mặt đất, chín chín tám mốt phù chú bị tách ra, Dư Trần bị phong ấn gần ba nghìn năm thức tỉnh, cũng giết chết hơn mười người trong công trường đó.

Lần này Thẩm Ngư đi để ngăn cản hắn giết người và phong ấn linh hồn hắn lúc suy yếu nhất vào trong thân thể mèo đen, chậm rãi hóa giải oán khí của hắn.

Đúng là một kế hoạch hoàn mỹ.

Thẩm Ngư đi vào trong công trường là nghe thấy tiếng máy xúc đang ầm ầm vang lên.

Cô chạy qua đó, lại nhìn thấy họ đang điều khiển máy khoan đâm xuống mặt đất.

Nơi mũi khoan chui vào bắt đầu tản ra sương đen, Thẩm Ngư nhìn đám sương đen đó bắt đầu bao quanh đám công nhân kia, mà bọn họ cũng không biết tử vong đang tiến đến.

Lúc này linh hồn của Dư Trần đang trong thời gian suy yếu nhất cần linh hồn khác để bổ dưỡng cho mình, nếu hắn cắn nuốt toàn bộ linh hồn của những công nhân ở đây, thì linh hồn chẳng những không còn suy yếu mà năng lực lại càng thêm đáng sợ.

Tuyệt đối không thể!

Thẩm Ngư lấy ra một lá bùa dán vào sau đầu, niệm vài câu phù chú, trên trán bắt đầu toát ra âm khí nồng đậm bay lên trên không trung, đây là âm khí của nguyên thân được bà nội phong ấn ở trên trán.

Từ lúc nguyên thân sinh ra thì trên người đã có rất nhiều âm khí, cơ thể nho nhỏ phát ra âm khí phủ kín căn phòng, xuyên thấu qua cửa sổ bay ra bên ngoài, hấp dẫn gần một trăm con ác quỷ nhưng đều bị bà giết chết, sau đó dùng chút pháp thuật còn sót lại phong ấn âm khí của nguyên thân trên trán.

Âm khí sẽ hấp dẫn quỷ, càng hấp dẫn ác quỷ, ác quỷ hấp thu âm khí để tăng công lực.

Nguyên thân cũng không biết làm cách nào để giải phong ấn nhưng Thẩm Ngư lại biết.

Một khi phong ấn giải trừ, âm khí bị phong ấn hơn 20 năm dần dần tích tụ lại còn nghiêm trọng hơn lúc đầu, người khác không nhìn thấy mà chỉ cảm thấy cả người rét run.

Chỉ có Dư Trần vừa thoát khỏi mật thất nhìn thấy âm khí đại bổ này rồi lao ra mật thất đi tới bên cạnh cô, ngửi mùi âm khí đang hấp dẫn hàng nghìn con ác quỷ tới, hắn tới gần, đối diện với đôi mắt trong suốt của cô gái này.

Thẩm Ngư nhìn người đàn ông trong suốt mặt quần áo cổ đại này, tóc đen rũ đến bên hông, khuôn mặt tuấn mỹ tái nhợt, đôi mắt hẹp dài kia đang nhìn chằm chằm đôi mắt cô, Thẩm Ngư vừa nhìn thấy đôi mắt kia là trái tim run rẩy, cô xem nhẹ loại cảm giác này rồi nhanh chóng rút ra một lá bùa dán lên trán hắn.

Thẩm Ngư phong ấn âm khí trên trán, bầu trời đêm bắt đầu trở lại bình thường, khi tia âm khí cuối cùng biến mất, cô nhìn xung quanh, lúc không thấy có con ác quỷ nào mới thở phào nhẹ nhõm.

Hẳn là biết con quỷ già Dư Trần ở đây nên không dám tới.

Ánh mắt nhìn về phía người đàn ông này, hắn đứng im không nhúc nhích nhưng lá bùa trên trán lại đang run rẩy.

Chỉ có thể khống chế vài phút, vẫn phải thu linh hồn của hắn vào trong hồ lô.

Thẩm Ngư lấy hồ lô ra,lại niệm vài câu phù chú, nhìn linh hồn của hắn hóa thành một làn khói nhẹ bay vào trong hồ lô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui