Hắc Hóa Xin Cẩn Thận

Người tới một thân tây trang giày da, trên đầu có vài sợ tóc bạc, khuôn mặt mang theo lệ khí, đôi mắt đảo qua Thẩm Ngư cuối cùng dừng trên người Mộ Cung Mặc, sắc mặt càng thêm lạnh băng, “Điện thoại.”

“Vâng, lão đại.” Một người vội vàng móc di động ra, gọi một số rồi đưa cho ông ta.

Ông ta tiếp nhận di động, chờ lúc bên kia nghe máy mới để điện thoại sát tai, cùng người bên kia đàm phán.

Thẩm Ngư biết Mộ Cung Mặc sắp tỉnh, rũ đầu đợi cốt truyện đến.

Quả nhiên, người kia mở loa, microphone vang lên một giọng nói, quanh quẩn trong kho hàng tối tăm.

“Hắn chỉ là đứa con riêng mà thôi, mày muốn làm gì cũng được.”

Điện thoại đô đô đô cắt đứt, người kia tay nắm thành quyền, nắm chặt di động định ném xuống dưới đất, bỗng chốc dừng lại.

Không khí bắt đầu ngưng đọng, không ai dám phát ra một âm thanh nào, chờ đợi mệnh lệnh.

“Cắt một miếng thịt của thằng bé, đưa cho vợ của hắn, a, tao cũng không tin Mộ Hạo thật sự không để bụng đứa con trai này.”

“Vâng.”

Ông ta xoay người rời khỏi kho hàng, một hàng người áo đen đi theo phía sau.

Kho hàng tối tăm chỉ còn lại có một người áo đen, rút ra một con dao, đi về phía Mộ Cung Mặc.

Thẩm Ngư ngẩng đầu, che trước Mộ Cung Mặc, nói, “Chú, cầu xin chú, đừng giết hắn, cầu xin chú, giết chau đi.”

Người áo đen sửng sốt, không nghĩ tới cô bé này lại dũng cảm như vậy, nhưng nghĩ lão đại đã nói, khuôn mặt lạnh lại, muốn đặt nữ hài sang bên kia.

Thẩm Ngư nước mắt không ngừng chảy xuống, bàn tay dơ hề hề túm lấy quần áo của người áo đen, khụt khịt lắc đầu, đứt quãng khẩn cầu: “Chú, chú!… Cầu xin chú, hắn đang ốm, chú giết cháu được không.”

Người áo đen có chút không kiên nhẫn, xách nữ hài ném về phía sau, cầm dao cắt thịt trên cổ tay Mộ Cung Mặc.

Cổ tay Mộ Cung Mặc phun ra máu tươi, chảy trên mặt đất thành một bãi máu loãng.

Mộ Cung Mặc đau đớn muốn chết, kéo tay giãy giụa thở dốc, cả sứ để kêu lên cũng không có.

Thẩm Ngư từ góc tường bò lại đây, cởi áo khoác trên người, ấn vào trên cổ tay Mộ Cung Mặc để cầm máu, hốt hoảng thất thố khóc thút thít, “Mộ Cung Mặc, cậu không sao chứ, cậu đừng chết a, không cần làm tôi sợ, Mộ Cung Mặc!”

Mộ Cung Mặc môi giật giật, Thẩm Ngư vội vàng cúi xuống nghe, chỉ nghe được hắn rên rỉ nói hai chữ: Đi mau.

Thẩm Ngư nước mắt tràn mi, dùng sức lắc đầu, “Tôi đi rồi, cậu sẽ chết, cậu sẽ chết.”

Thẩm Ngư dùng áo khoác buộc chặt cổ tay hắn, tạm thời có thể cầm máu, nàng nhìn nhìn bốn phía, nhìn thấy một cái lỗ nhỏ trong góc, trước mắt sáng ngời, xoay người nhỏ giọng nói với Mộ Cung Mặc: “Chúng ta có thể đi ra ngoài! Mộ Cung Mặc, cậi có thể đứng lên không? Tôi kéo cậu.”

Mộ Cung Mặc ý thức đã bắt đầu mơ hồ, trên cổ tay đau đến chết lặng, miễn cưỡng dựa vào Thẩm Ngư.

Thẩm Ngư đỡ hắn đi đến chỗ kia, chính mình cẩn thận đi ra trước xem xét xung quanh.

Những người áo đen đó đi theo người kia mở họp, bên ngoài tạm thời không có người.

Thẩm Ngư bò ra ngoài, ngay sau đó lôi Mộ Cung Mặc ra.

Hai người đi dần ra kho hàng, đi trên con đường hoang vu vắng vẻ, gió lạnh thổi qua làm đầu thanh tỉnh một chút.

Thẩm Ngư đỡ hắn từng bước từng bước đi, không ngừng nói chuyện với Mộ Cung Mặc, “Đừng ngủ, Mộ Cung Mặc, cậu đừng ngủ!”

Mộ Cung Mặc chỉ cảm thấy mí mắt nặng trịch, mở cũng không mở ra được, bên tai vang lên giọng nói của cô bé, hơi hơi hé miệng, “Sao… Sao cậu biết tên của tôi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui