Editor: Dịch Quán Tiểu ChiêuThảo nguyên.Dòng suối.Ánh bình minh.Một thiếu niên cùng một tiểu hài tử mới sinh.Đây là một cái tổ hợp tương đối kỳ quái.Mùa đông năm nay đến sớm hơn mọi năm rồi, những chủ đàn gia súc đã sớm đuổi dê bò trở về nhà.
Trên thảo nguyên cơ hồ không một bóng người.Trừ bỏ những thương đội bắt buộc phải đi qua đây, còn lại chỉ có thổ phỉ cướp bóc thương đội, thêm bầy sói săn mồi.
Bất thình lình nay lại xuất hiện hai đứa trẻ, không khỏi khiến người ta kinh ngạc.“ Thân thủ không tồi”.
Người tới có tổng cộng sáu người, người dẫn đầu mở miệng nói.Trên lông mày bên trái của hắn bị mất đi phân nửa, cả người nhìn có chút không cân xứng, có chút quái dị.A Lộc sau khi nhìn rõ dáng vẻ của hắn, sắc mặt lập tức tái xanh.Đạo phỉ nơi thảo nguyên vốn là chuyện xưa, mỗi hài tử lớn lên đều nghe nhiều nên thuộc, khi còn nhỏ mỗi lần khóc nháo, đều dùng thổ phỉ thảo nguyên để ngưng khóc.Mà cái người chỉ còn nửa bên lông mày này, có thể là tam đương gia trong truyền thuyết.“Tiểu tử này còn mang bên mình một tiểu hài tử mới sinh, tam đương gia, ta đem đi thịt, làm thịt khô, năm nay mùa đông sợ là gian nan, vẫn nên chuẩn bị nhiều lương thực một chút.” Bên cạnh nam tử có nửa lông mày là một lão hán khô gầy, nhìn thiếu niên cùng tiểu hài tử đi tới, gương mặt tươi cười.Lời hắn vừa nói ra, một bên lông mày còn lại của tam đương gia nhướn lên.“Ta sẽ chăm sóc ngựa, đừng giết ta, mỗi ngày ta chỉ ăn một bữa thôi, chỉ cần cho muội muội ta một chút thức ăn.” A Lộc gắt gao ôm lấy muội muội, ngoài miệng nói lời van xin, ánh mắt lại đánh giá tình hình xung quanh, phán đoán bản thân không có cơ hội chạy thoát.Thiếu niên hành động bí ẩn, dĩ nhiên không thể qua mắt được một đám cướp chuyên nghiệp trước mặt.Tam đương gia thít chặt ngựa, nhăn bên lông mày còn lại mở miệng nói: “ Mang đi, cho sống.”Sau khi tam đương gia mở miệng, hán tử khô gầy có chút mất hứng, nhưng không dám phản đối, ném qua một sợi dây thừng, nói: “Trói lên chính mình đi.”A Lộc thực không nghĩ sẽ đi theo đám thổ phỉ, giờ phút này tồn tại không dễ dàng, đành đi một bước tính một bước.“Ta sẽ không trốn, ta muốn ôm muội muội, nếu cột dây thừng sẽ không thể đi được, ta sẽ liên lụy đến ngươi.” A Lộc mở miệng nói.Hán tử khô gầy giơ roi muốn đánh xuống, nhãi ranh này lại dám nhiều lời, dám phản kháng, đẳng đầu lên thoáng thấy ánh mắt tam đương gia, hắn đành ngượng ngùng buông roi xuống.Trên thảo nguyên, một đám người cưỡi ngựa chạy như bay, một thiếu niên cõng tã lót chạy như bay phía sau.Bị tam đương gia trừng mắt nhưng hán tử khô gầy Xương Cá này không phục, cố ý thúc ngựa thật nhanh, cờ thiếu niên nhân cơ hội chạy trốn, hắn liền bắn ra một mũi tên, hắn là thiếu niên kiệt sức, không theo kịp, hắn cũng có thể bồi cho một mũi tên.Không nghĩ tới, chạy thật lâu quay đầu vẫn thấy thiếu niên chạy đuổi theo phía sau, lại duy trì khoảng cách mũi tên bắn không đến.Xương cá thập phần khó chịu.Bất quá đã đến đoạn đường gập ghềnh, rất nhanh đã đến hàng rào chắn, lúc này hắn cũng không rảnh xử lý tên nhãi kia.A Lộc cõng muội muội, quả thực đã cố hết sức.Hắn chính là không dám chạy trốn.
Hắn biết chỉ cần hắn chạy chậm lại một chút liền sẽ bị giết chết.Nhìn đến cổng vào doanh trại xương trắng, A Lộc không rảnh kinh ngạc, hắn thật vất vả điều hòa lại hơi thở, chậm rãi đi tới phía sau đội cưỡi ngựa.Giờ phút này giày của hắn đã sớm văng ra, đôi chân vốn sung tấy nay lại càng nghiêm trọng, cảm nhận được muội muội phía sau còn cửa động, hắn không rên lên một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.Thiếu niên đi thật nghiêm túc, bởi vì con đường núi đi không dễ dàng.
Thỉnh thoảng sẽ giẫm lên một cái xương cốt, có xương đùi, xương sọ, đều là của con người.Đi đoạn này đám thổ phỉ cũng không dám lỗ mãng, bước chậm rì rì, ngay cả Xương Cá cũng thận trọng.Dọc đường đi cực kì áp lực, những con ngựa thành thật cúi đầu đi từng bước một về phía trước.
A Lộc cũng cảm thấy có chút kỳ quái.Hắn đi ở trên con đường này cũng không hẳn rất mệt, ngược lại giống như đang từng bước khôi phục lại khí lực, chính là muội muội trên lưng cõng càng lúc càng nặng, bước chân nặng nề.Chậm rãi có gió quất vào mặt.
A Lộc không nhịn được quay đầu nhìn lại.
Phía sau có gì cũng không có, chỉ là con đường phủ kín xương trắng.A Lộc tiếp tục đi về phía trước.
Bỗng nhiên đã đến đỉnh núi, có núi tuyết, có cỏ, có ánh mặt trời.
Còn có ngọn đồi xương cốt cao cao.
Dưới ánh mặt trời rọi xuống, trắng tinh như mới..