Hắc Huyền


Sáng hôm sau, Lam Bảo Thy như bình thường lại đến nhà đón Giang Đình Cẩm đi làm.
 Vừa cho xe vào căn biệt thự, cô liền bị đám người hầu của anh cản lại.

Lam Bảo Thy khó hiểu liền hỏi dò người hầu.

Rốt Giang Đình Cẩm bị cái gì, sao tự nhiên lại ngăn không cho cô nhà?
 "Lam tiểu thư thứ lỗi, bây giờ thiếu gia nhà chúng tôi đang bận bàn chuyện, không thể để tiểu thư vô trong được ạ."
 Lời của mấy cô giúp việc khiến Lam Bảo Thy không vui, nhưng cô cũng mặc kệ, không nghĩ nhiều, quay vào trong xe bá điện thoại đợi.
 Lúc này bên trong biệt thự Giang gia, năm người đàn ông đang nghiêm trọng nhìn mặt nhau.
 "Không chỉ để Liễu Giai bị ám sát mà còn để ả ta tẩu thoát dễ dàng, chúng mày có não không vậy?" Giang Đình Cẩm cả người đằng đằng sát khí, gằn giọng mắng diếc, ánh mắt sắc bén như sắp lấy mạng bốn tên kia.
 "Tao đâu ngờ Hắc Huyền giỏi võ như vậy chứ!"
 "Lão tứ nói đúng, hơn nữa cô ta còn phát hiện ra bọn em giấu vũ khí ở đâu nữa ấy."
 "Ngu!"
 "Đại ca không tin thì có thể hỏi lão tam ấy." Hoắc Thiếu Tường vừa biện minh, vừa quay qua cầu cứu Quý Thành Vân.
 Anh nheo mày nhìn thằng út báo đời, lắc đầu ngao ngán, thở dài một cái rồi cũng thừa nhận.
 "Ừ, ngay cả khi hoàn toàn không biết tao đã đứng từ xa nhắm bắn thì con ả đó vẫn có thể né được nó!"
 "Đến lão tam của chúng ta cũng không thể bắn hạ ả ta?" Phó Thiếu Thần nghe xong không nhịn được mà cười phá lên, trêu chọc ba thằng đệ của mình.
 "Câm miệng!" Giang Đình Cẩm không nhịn nổi sự cợt nhả mà thét thẳng vào mặt Phó Thiếu Thần.
 Sau câu thét của đại ca, Thiếu Thần cũng hết muốn đùa nữa ngoan ngoãn nghiêm túc lại nói chuyện.
 "Thôi được rồi, dù sao cũng lỡ để cô ta trốn thoát, giờ có nói cũng không làm gì được cả! Anh em đã vất vả cả đêm rồi, để chúng nó nghỉ ngơi đi!"
 "Vậy cút đi!" Đình Cẩm mất hết kiên nhẫn với bốn tên kia, anh chả buồn nói chuyện nữa, cứ vậy đứng dậy bước ra khỏi nhà.
 "Cảm ơn lão nhị." Hoắc Thiếu Tường thở phào nhẹ nhõm quay qua cảm ơn Phó Thiếu Thần.
 "Không cần khách sáo, nói giúp các chú chẳng qua là do anh đây đang có hứng thú với Hắc Huyền thôi!"
 "Mày tuyệt tình quá đấy Thiếu Thần." Lục Nam bất lực nhìn anh lắc đầu.
 "Mà chả phải đã cho người tập kích rồi à, sao lại không bắt được người?"
 "Nhị ca đừng nói nữa, em đã điều tra và cho người đợi ở chỗ đỗ xe của cô ta rồi, về sau em cũng đã cùng Lục Nam đi bắt cô ta, sao mà tao biết tình hình bên đó chứ!"
 "Tiểu Thiếu Thần đã nói như vậy, hóa ra là lỗi mày à, lão tam?" Phó Thiếu Thần cười đểu, quay từ vị trí em út sang đến lão tam mà chọc ghẹo.
 "Tao đã bắn ép cô ta hết cỡ rồi, cô ta về sau đi đâu sao tao biết!"
 Quý Thành Vân chán chường đáp lời Phó Thiếu Thần, nhưng sau vài giây suy nghĩ, anh cười khinh phán một câu chọc tức hắn: "Mà có khi cô ta mệt ói ở đâu đó xong ngủm rồi cũng nên."
 "Nếu mà dễ ngủm như vậy, thì chắc chắn cô ta không phải là Hắc Huyền!" Phó Thiếu Thần nhếch mép lên một cái rồi mật liền trở lên nghiêm túc, mắt nhìn thẳng Quý Thành Vân vài giây, xong cũng rời khỏi nhà Giang Đình Cẩm.
 "Lão nhị này thật là..."
 "Phó Thiếu Thần nói không sai, cô ta đâu dễ ch€t như vậy cơ chứ!" Nói xong, Thành Vân cũng đứng dậy, khập khiễng đi ra ngoài.

 "Chân mày còn ổn không đấy?"
 "Chút vết thương này không nhằm nhò gì đâu, yên tâm!"
 Tuy Quý Thành Vân đã nói vậy nhưng Lục Nam vẫn cảm thấy không ổn, liền nhờ Hoắc Thiếu Tường phụ mình đưa lão tam về bệnh viện kiểm tra.
 Ba người vừa ra bên ngoài thì liền bắt gặp cảnh tưởng hãi hùng.

Chủ tịch máu lạnh nhất Đông Á - Giang Đình Cẩm đang ngoan ngoãn đứng dựa vào xe để trông cho Lam Bảo Thy ngủ.

Còn Phó đại thiếu gia không sợ trời không sợ đất thì lại đang cố gắng rê xe ra một cách cực nhẹ nhàng và từ tốn.
 "Lão tam, lão tứ, có phải tao hoa mắt rồi không?"
 "Không đâu, tao xác nhận là lão đại và lão nhị bị điên rồi!"
 "Này Thiếu Tường, mày lại xích cổ Giang Đình Cẩm đi, tao với lão tam sẽ giúp mày bế ổng lên xe, rồi chúng ta đến bệnh viện khám thử!"
 "Mày điên à Lục Nam, đại ca sẽ giết tao đấy, tao không muốn ch€t một cách lãng xẹt như thế đâu!"
 "Sợ cái chó gì, giờ đại ca mày còn đang cố gắng giữ im lặng cho con bé Lam Bảo Thy ngủ, cậu ta chả dám lên tiếng chửi mày đâu!"
 "Vậy mày tự ra mà xích cổ đại ca đi, sao lại bắt tao?"
 "Vì mày là thư ký riêng của Đình Cẩm, mày lại gần thì cậu ta cũng chả thèm đề phòng!"
 "Lão tam nói đúng, nếu tự nhiên tao hay cậu ta mà lọ mọ ra đó thì kiểu gì cũng sẽ bị đại ca mày tóm cổ quăng cho cá sấu ăn."
 "Thế chả nhẽ tao đi thì đại ca tha tao à?"
 "Không tha, nhưng lão tứ là bác sĩ, nếu mày bị sao thì cũng có cậu ta cứu.

Còn giờ bảo cậu ta đi, lỡ mà bị Đình Cẩm quăng cho cá sấu thịt thì ai cứu cho nổi."
 "Vậy sao mày không tự mà đi đi!?"
 "Chả nhẽ mày bắt một thằng què như tao đi xích chó!?" Thành Vân nhướng mày nhìn thằng em út, tỏ vẻ khinh thường.

 "Anh em con c*c, tình nghĩa xạo chó!"
 "Không làm thì thôi, tao cũng chỉ đùa một chút, mày cho rằng tao nói thật à? Hay là...mày thật sự coi đại ca mày là một con chó điên?" Lục Nam nhếch mép cười trêu chọc Hoắc Thiếu Tường, sau đó liền đỡ Quý Thành Vân lên xe.
 "Con mẹ nó chứ lũ hách dịch!"
 Hoắc Thiếu Tường bực tức mắng hai người kia, sau đó cũng lại gần chỗ của Giang Đình Cẩm nói chuyện.
 "Đại ca, hay là em đưa anh lên công ty trước, xíu nữa Lam Bảo Thy tỉnh dậy thì người làm sẽ thông báo cho em nó lên sau."
 "Không được!"
 "Tại sao vậy đại ca!?"
 "Vì nó là cháu tao, sao tao có thể để nó ngủ ở đây một mình mà đi làm cơ chứ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui