Khu biệt thự Thanh Lam.
"Cảm ơn anh đã đưa em về."
"Không có gì!"
"Nếu anh không bận thì có thể vô nhà em ngồi chơi."
"Không bận, giờ anh đi còn không xong ai dám giao nhiệm vụ cho anh chứ."
Nghe Quý Thành Vân nói vậy, Lam Bảo Thy vui vẻ dẫn anh vô nhà, vẫn là thói quen cũ, cô cắn tháo bao tay ra rồi mở cửa nhà.
Thành Vân tò mò nhìn một loạt động tác của cô, chợt thấy vô cùng quen mắt, nhưng lại không thể nhớ ra được đã từng thấy ở đâu.
Anh đơ ra đó một hồi lâu, Lam Bảo Thy thấy vậy cũng ngây thơ hỏi:
"Sao anh còn chưa vô?"
Nhìn bộ dạng ngây thơ Lam Bảo Thy, anh cũng tạm gác bỏ nghi ngờ về cô, sau đó bước vô nhà.
"Quý Thành Vân, ba mươi hai tuổi, chiều cao một mét tám mươi ba, quốc tịch Trung Quốc,..."
Cánh cửa đột nhiên phát ra tiếng động khiến anh giật mình.
Anh nheo mắt nhìn nó xong liền qua lại nhìn Lam Bảo Thy.
"Anh đừng sợ, hệ thống này thiết lập để đảm bảo kẻ xấu không thể vô nhà em thôi."
Mặc dù đã nghe được lời giải thích hợp lý, nhưng Quý Thành Vân vẫn cảm thấy ngôi biệt thự này có chút...đáng sợ.
"Nhà cũng bự nhỉ?"
"Đúng là con gái rượu của Lam Thiên Cảnh có khác!"
"Cũng không có gì đặc biệt cả.
Anh ngồi đi, để em đi rót nước."
"Ừm."
Quý Thành Vân không vội ngồi xuống, hắn ngắm qua căn nhà một lượt.
Nhìn cách bài trí căn nhà nhìn vô cùng giản dị và bình thường.
Nhưng không hiểu sao anh cứ thấy gì đó không đúng.
Cảm giác như đang đứng trong mê cung khiến anh có hơi lạnh sống lưng.
Thành Vân đang mắc kẹt trong đống suy nghĩ hỗn độn thì đột nhiên có tiếng gì đó kêu lên.
Ting.
Anh tò mò nhìn về hướng phát ra âm thanh đó.
Thang máy ngăn cách giữa phòng khách và nhà bếp đột nhiên kêu lên rồi mở ra.
Từ bên trong, một bé gái nhỏ nhắn, trên tay còn đang ôm một con mèo màu trắng bước ra.
"Chị hai? Sao chị về sớm vậy?"
Nghe thấy tiếng em gái, Lam Bảo Thy theo phản xạ mà quay mặt lại nhìn.
"Dạ Thy?"
"Mew meww"
"Bảo Thy, mặt chị bị sao vậy? Con tiểu Bạch lại cào chị à?"
Lam Dạ Thy nhìn thấy trên mặt chị chi chít những vết thương mới, ánh mắt tức giận trừng thẳng đến Lam Bảo Thy, tay ném nhanh tiểu Bạch xuống sàn, chạy lại.
Nhìn thấy con mèo nhỏ màu trắng kia bị ném một cách vô tình với lời nói và biểu cảm trên khuôn mặt của Lam Dạ Thy, Quý Thành Vân bất lực tập đập tay lên mặt mình.
Hắn cười tự diễu.
Không ngờ bản thân ở trong doanh trại nhiều đến nhiễm luôn rồi.
Chỉ là vết mèo cào mà cũng có thể nhìn thành vết đạn.
"Không phải do tiểu Bạch, là bé mèo bên nhà chú Đình Cẩm cào chị á."
"Ý chị là tiểu Hắc? Nó lại dám cào mặt chị như vậy?"
Lam Dạ Thy tức giận, sát khí đùng đùng, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
"Em sẽ xử nó." Miệng vừa nói chân liền sải bước đi về phía nhà bếp tìm kiếm con dao.
Hiểu Lam Dạ Thy tính làm gì, Lam Bảo Thy bất lực kéo tay em lại.
"Không sao mà, vài hôm sẽ hết thôi."
"Tốt nhất là vậy." Lam Dạ Thy hít một hơi thật sâu, nheo mắt lại liếc từ chỗ Lam Bảo Thy sang hướng của tiểu Bạch khiến nó sợ mà chạy biến ra khỏi nhà.
Ngay giây sau, đập vô mắt Lam Dạ Thy chính là Phó Thiếu Thần đang đứng nhìn đơ người ở đằng kia.
Em nheo mắt lại một cái rồi trừng thẳng vào mắt anh hỏi:
"Anh là ai?"
Đứng trước một người đàn ông cao to vạm vỡ như Quý Thành Vân, Lam Dạ Thy không những không chút sợ hãi, ngược lại còn gây chút ám lực lên anh.
Lần đầu tiên trong đời, một người phụ nữ nhỏ bé như vậy có thể cao ngạo đứng trước mặt anh không chút sợ hãi mà dám nặng giọng gặn hỏi như vậy.
Điều này khiến Quý Thành Vân vừa bất ngờ, vừa hứng thú.
Anh từ từ lại gần Lam Dạ Thy, quỳ một chân xuống sau đó mới vui vẻ trả lời: "Anh là Quý Thành Vân, là bạn của chị hai em.
Rất vui được làm quen."
Lam Dạ Thy thấy cái tên Quý Thành Vân này có vấn đề, không chút suy nghĩ lập tức từ chối anh.
"Không."
"Tại sao?"
Lam Dạ Thy không thèm trả lời câu hỏi của anh, khinh bỉ quay người, đi.
Nhưng vừa đi được hai bước em đã bị Quý Thành Vân nắm lấy bàn tay tí hon kéo lại.
"Buông!"
Lam Dạ Thy quay đầu lại trừng ánh mắt sát tần về phía anh, sát khí từ đôi bàn tay nhỏ lạnh lẽo khiến Quý Thành Vân bất giác run lên.
Anh nhìn em gái nhỏ vậy mà vô thức nuốt vội miếng nước bọt.
Đến khi chấn tĩnh lại thì em đã vật được tay anh ra rồi.
Mặc kệ Quý Thành Vân ngồi ngẩn người ở đó, Lam Dạ Thy cứ vậy tiến về phía cửa thang máy.
"Khoan đã..."
Em đã nghe và quyết định đáp lại anh bằng một cái liếc nhìn đầy ghét bỏ.
Quý Thành Vân đứng dậy phắt dậy, nhanh chân chạy lại nhưng không kịp, cánh cửa thang máy đã đóng rồi.
Anh bật lực nhìn em chạy mất, chỉ biết thở dài một cái rồi nhìn về phía Lam Bảo Thy.
"Anh nhìn gì vậy?"
"Em gái em khó tánh vậy sao?"
"Con bé từ nhỏ đến giờ đều như vậy, bé không chịu kết bạn."
"Vậy à."
"Em xin lỗi nhé?"
"Không sao."
"Sau này anh có thể thường xuyên đến đây gặp con bé không?"
"Cũng được thôi ạ.
Mà...!Anh thích con bé sao?"
Nhìn biểu hiện của Quý Thành Vân, Lam Bảo Thy không khỏi tò mò mà trêu chọc: "Bé chỉ là một đứa con nít thôi đó."
Quý Thành Vân cười bất lực.
Nhưng sau đó không ngại mà nói với Lam Bảo Thy: "Con nít thì sao?"
Anh đứng ngay lại, tự hào nhìn vào mắt cô nói thêm.
"Anh đợi bé lớn được!".