Hắc Liên Hoa Nở Rộ

Cô bé trước mặt, hình dáng giống như một đóa Bạch Liên Hoa, lời nói ra lại cay nghiệt thấu xương. Ngô Du Hà hất cằm lên lắc đầu, trong mắt toát ra uy hiếp và khinh thường: “Em gái nhỏ, chú ý cách nói chuyện của cô, tôi không biết cô là con gái nhà ai, nhưng, nhà họ Ngô không phải là người cô có thể chọc, nếu không đang đi trên đường mà bị dính một chén axit sunfuric thì cũng không biết tại sao lại như vậy.”

Làm tôi sợ? Tôi sợ cô dọa hả? Mộc Tuyết cười rộ lên: “Chuyện của nhà họ Ngô các người tôi không cần biết, nhưng nếu có ai dám cho tôi một chén axit sunfuric, tốt nhất là tạt cho tôi chết, nếu không….. Tôi sẽ bắt chủ mưu và người tạt, rót axit sunfuric từ lỗ tai vào đầu bọn họ!”

“Ý hay.” Ngô Sâm Nhược cười gật đầu: “Lần sau anh thử xem, tìm một người cho em hắt axit, chị cả, chị cảm thấy thế nào?”

Con ngươi Ngô Du Hà co rụt lại: “Có thể, mày tới đi! Đừng tưởng rằng mày có cậu út che chở thì có thể không coi ai ra gì, sớm muộn tao cũng sẽ trả thù cho con gái của tao! Mày sẽ không được chết tử tế!”

Ngọn lửa căm hận và hiềm khích, trong lúc đó đã cháy hừng hực trên hai người.. Cuối cùng là Ngô Du Hà uốn éo đi khỏi.

Mộc Tuyết nhìn cô ta lắc mông đi khỏi, vô cùng muốn làm cho cô ta ngã chổng vó. Đáng tiếc, năng lực của cô là cảm xúc cuốn hút, không phải khống chế tư duy.

Nếu là khống chế tư duy, đó mới gọi là bàn tay vàng!

“Tiểu Tuyết, diễn tốt lắm, đợi lát nữa tiếp tục.” Tống Ngôn Mục phát biểu đánh giá.

Lưu Sảng còn đang ho khan, phất tay: “Khụ khụ khụ, thật sự là, khụ khụ khụ, oan gia ngõ hẹp, khụ khụ khụ, bà chị cả càng ngày càng, khụ khụ, thiếu kiên nhẫn, khụ……”

Mộc Tuyết suy nghĩ đoạn đối thoại một lần: “Ngô Du Hà không biết hai người?” Bằng không sao lại hờ hững như thế.

“Biết. Nhưng, người phụ nữ ngu xuẩn kia không cho rằng bọn con nít như chúng ta có thể làm gì được ả.” Tống Ngôn Mục đã ăn gần xong, tao nhã chùi miệng, tư thế so với Mộc Tuyết vừa nãy đẹp hơn không biết bao nhiêu lần: “Hơn nữa, người phụ nữ ngu xuẩn kia nghĩ có thể gả cho chú năm của tôi.”

“Chú năm của anh làm gì?” Mộc Tuyết vòng quanh tìm hiểu chuyện của Tống Ngôn Mục.

Tống Ngôn Mục đi tới bên cạnh Mộc Tuyết: “Là thị trưởng Tống Nghĩa Đức.”

Mộc Tuyết a một tiếng: “Mọi người điều là con nhà quan hả? Em chỉ là thường dân không biết gì cả.”

Đến bây giờ, Mộc Tuyết còn không biết hoàn cảnh gia đình nhà bọn họ đấy chứ.

“Cha tớ, chủ tịch thương mại của thành phố, cha Lưu Sảng và các chú cậu ấy đều ở trong quân đội, xx cấp bậc sĩ quan. Anh Ngôn Mục thì không thể nói hết, cha anh ấy là cấp trên của cha Lưu Sảng, bởi vì một ít nguyên nhân đặc thù nên đến học cao trung, lên đại học sẽ về.” Ngô Sâm Nhược mở miệng giới thiệu: “Cha tớ muốn tạo quan hệ với cha anh Ngôn Mục, mà trong nhà người có thể lập gia đình chỉ có Ngô Du Hà, cho nên đang chuẩn bị rất xốn xoắn. Nhưng bọn họ lại không nghĩ lại, bọn họ đối với anh Ngôn Mục thờ ơ, chú năm của anh Ngôn Mục, sẽ có bao nhiêu ấn tượng tốt với bọn họ?”

“Cậu út của cậu là ai?” Mộc Tuyết chớp mắt, có thể bảo vệ để cho Ngô Sâm Nhược vô pháp vô thiên*, tuyệt đối là một người tai to mặt lớn**!

*Vô pháp vô thiên: coi trời bằng vung, ý chỉ ngang ngược, không coi ai ra gì.

**Tai to mặt lớn: ý chỉ người có nhiều quyền lực.

“Cũng là quân nhân, ở quân khu bên kia.” Ngô Sâm Nhược trả lời, đương nhiên, cũng không có nói quá cận kẽ.

“Tại sao bọn họ lại thờ ơ với anh Ngôn Mục?” Vừa nghe thì biết là người có bối cảnh lớn, theo lý thuyết nhà họ Ngô hẳn là phải nịnh nọt lấy lòng mới đúng.

“Bởi vì tôi là khắc tinh của gia tộc.” Tống Ngôn Mục mỉm cười câu hồn: “Ăn xong rồi, chúng ta đi thôi. Sâm Nhược chú dẫn Mộc Tuyết về trước, anh và Sảng chờ nữa tiếng sẽ tới.”

Ngô Sâm Nhược gật đầu, kéo tay Mộc Tuyết.

“Mộc Tuyết, xem xét chuẩn cơ hội sử dụng năng lực của em, tốt nhất là có thể làm cho bọn họ đánh nhau một chút.” Tống Ngôn Mục dặn dò.

Mắt Mộc Tuyết trợn trắng: “Em biết rồi, nhưng em cũng không chắc chắn có thể sử dụng, nhưng bất luận xảy ra chuyện gì em cũng sẽ giúp đỡ Sâm Nhược. Còn có, khắc tinh cái gì? Đều là chó má, chắc chắn anh là người rất vĩ đại, bọn họ hâm mộ ghen tị hận.”

Nghe lời này, Tống Ngôn Mục cười lắc đầu, mà Ngô Sâm Nhược nắm chặt tay Mộc Tuyết.

Tiểu khi sa hoa, quả thật không giống bình thường. Mộc Tuyết yên lặng cảm thán trong lòng, đầu tiên là diện tích hoa cỏ, còn có bố cục cấu tạo, khiến cho người ta thư thái trong lòng, sau này chắc chắn vào trồng một giàng hoa dưới nhà mình, còn phải trông mấy cây ngô đồng.

Một đường đi vào, chạy một lúc lâu trong tiểu khu, một đường cây xanh bóng mát, các đóa hoa màu sắc rực rỡ, làm nổi biệt thự nhỏ, cảm giác ấm áp hưu nhàn đập vào mặt.

Nhưng nghĩ hôm nay tới để đánh trận đánh ác liệt, Mộc Tuyết yên lặng đoan chính lại, lát nữa không thể mất mặt.

Ngô Sâm Nhược dọc đường đều nắm tay Mộc Tuyết, mở cửa cũng không có buông ra.

Đi theo vào cửa, Ngô Sâm Nhược không cho Mộc Tuyết đổi giày, mà ôm lấy cô đi vào.

“Này này, không cần làm nghiêm túc như vậy chứ?” Mộc Tuyết ôm cổ Ngô Sâm Nhược, nói thầm ở bên tai.

“Tiết kiệm nước miếng của cậu đi, một chút nữa sẽ biết.” Ngô Sâm Nhược hừ hừ.

Mới vừa vào phòng khách, đã thấy hai bé gái khoảng 13 tuổi đang xem ti vi, cười khanh khách, kế bên còn có hai hai đứa con trai nhỏ hơn Ngô Sâm Nhược đang chơi điện tử, vừa rống vừa kêu. Bọn họ thấy Ngô Sâm Nhược ôm một cô gái về, đều có chút kinh ngạc.

“Anh hai, ai vậy hả? Bạn gái anh?” Cô gái mắt hẹp dài mở miệng trước, cười ngọt ngào như mật.

Ngô Sâm Nhược không để ý, ôm Mộc Tuyết lên lầu hai, vào phòng mình.

“Oa tắc ~~ tin tức lớn tin tức lớn, anh hai tâm thần dẫn bạn gái về nhà!” Cô gái mắt tròn vỗ tay kêu lớn: “Tân, Lỗi, hai đứa còn chơi cái gì, mau, chúng ta cùng đi nhìn xem!”

Ngô Tân và Ngô lỗi liếc mắt một cái, hai người đều nở nụ cười: “Đi đi, cùng đi.”

Bốn người hô to chạy lên lầu.

Ngô Sâm Nhược để Mộc Tuyết ngồi trên sô pha, hắng giọng: “Tiểu Tuyết, em ngồi đừng nhúc nhích, anh đi lấy điểm rượu thuốc cho ngươi xoa bóp, vậy chân sẽ không đau.”

Chân tôi vốn không đau, Mộc Tuyết không hiểu mô tê gì, Ngô Sâm Nhược nhéo chân cô một cái, cô đành phải câm miệng.

Kết quả cô lập tức hiểu được.

Chờ Ngô Sâm Nhược vừa đi, bốn người la to chạy vào.

“Tiểu mỹ nữ, tôi là Ngô Mộng, cô tên là gì?” Cô gái có đôi mắt hẹo dài cười hì hì ngồi xuống cạnh Mộc Tuyết, tay kéo tay Mộc Tuyết.

Mộc Tuyết rút tay ra, cô không quen tiếp xúc với người lạ: “Tôi là bạn học của Sâm Nhược, cô là?”

“Sâm Nhược là anh hai tôi, tôi là em thứ ba của anh ấy. Đây là em tư, tên là Ngô Viên Viên, đây là em trai thứ năm, tên Ngô Tân, đây là em trai thứ sáu, tên Ngô Lỗi.” Ngô Mộng giới thiệu.

Mộc Tuyết gật đầu, đánh giá: “Vừa thấy đã biết không cùng một mẹ sinh ra, mập ốm không giống nhau, lớn lên cũng không giống nhau.”

Ngô Viên Viên và Ngô Mộng trao đổi ánh mắt, cô gái này không dễ chọc.

Cánh tay mập ú của Ngô Tân sờ lên mặt Mộc Tuyết: “Mặt thật mềm, anh hai thật có phúc.”

Mộc Tuyết cười cười, cũng nhéo mặt Ngô Tân một phen, hung hăng nhéo: “Da thật dày, nấu canh uống cũng không tốt.”

Đấu vòng đầu, bốn tiểu binh nhà họ Ngô, thua.

Bốn nhãi con nhà họ Ngô trao đổi ánh mắt, không chú ý Ngô Sâm Nhược đứng sau lưng.

“Tụi bây có ý gì?”

Bốn nhãi con cùng lúc quay đầu, phản ứng không giống nhau, Ngô Mộng cười hì hì như trước, Ngô Viên Viên kinh ngạc một chút, thái độ Ngô Tân đối địch, Ngô Lỗi nghiêm mặt không biểu tình.

“Cút ra ngoài.” Ngô Sâm Nhược thấy bọn họ không trả lời, trực tiếp phun ba chữ.

Ngô Tân đi từng bước về phía trước: “Anh hai, hôm nay có người ngoài ở đây đó.”

Đồng thời Ngô Mộng còn trực tiếp chế trụ bả vai Mộc Tuyết, cười xán lạn với cô: “Bạn học, xin lỗi nha, vừa nảy chị cả gọi điện thoại, nếu cô tới đây, phải chiêu đải thật tốt……” Nói xong, bắt lấy bả vai Mộc Tuyết hung hăng đánh vào tường.

Mẹ nó đây là cái tình huống gì? Mộc Tuyết hoàn toàn theo không kịp tiết tấu, cái gì kêu bệnh thần kinh, đây mới là bệnh thần kinh được không! Quang minh chính đại không hề áp lực nói đánh liền đánh, mình tốt xấu gì vẫn là khách mà!

Ngô Mộng khí lực lớn vô cùng, đoán chắc là có học Không thủ đạo, nhưng mà độ nhạy bén của Mộc Tuyết rất cao, cô cầm lỗ tai Ngô Mộng móng tay khảm vào thịt ả, hung hăng kéo một cái.

Kết quả chính là, oành một tiếng, Mộc Tuyết bị đụng đầu váng mắt hoa, Ngô Mộng kêu la thảm thiết, hai lỗ tai bị nắm chảy máu, hai bên đều bị Mộc Tuyết kéo rớt một miếng thịt.

Ngô Sâm Nhược đá Ngô Tân trước mắt, hai người đánh nhau. Ngô Viên Viên vừa thét chói tai, vừa lao xuống lầu gọi điện thoại.

“Cha, cha, mau về nhà, anh hai dẫn theo một đứa con gái về, đánh chúng con, lỗ tai chị ba bị cắn bị thương rồi……” Ngô Viên Viên vội vàng kích động gọi điện thoại, còn nức nở vài tiếng.

Thật giả dối, chiêu thức thật nhàm chán, hình thức hảm hại chả khác Mộc Dong một tí nào. Lửa giận trong lòng Mộc Tuyết bốc lên.

Mắt thấy Ngô Tân đánh không lại, Ngô Lỗi gia nhập, lúc này mặc kệ như thế nào đều đánh ngang tay. Hơn nữa Mộc Tuyết nhìn ra được, Ngô Tân Ngô lỗi tuy rằng không thế nào thương tổn Ngô Sâm Nhược, lại nhiều lần cố ý làm cho mình bị thương ở chỗ dễ thấy, mặt mũi bầm dập.

“Sâm Nhược, đừng đánh, anh không nhận ra bọn họ cố ý sao?” Mộc Tuyết đở đầu, còn hơi choáng váng.

Ngô Mộng không tiếp tục dây dưa với Mộc Tuyết, mà là nhe răng nhếch miệng ngồi xổm không nhúc nhích.

Ngô Sâm Nhược ngừng tay, đi qua đỡ Mộc Tuyết: “Đã sớm biết bọn họ cố ý, nhưng bọn họ muốn bị đánh, anh sẽ thanh toàn. Em không sao chứ?”

“Không sao, vừa nảy có hơi choáng váng, đoán chừng đụng trúng đầu.” Mộc Tuyết lắc đầu: “Chắc chắn bọn họ muốn vu cáo chúng ta, ví như nói bọn họ không cẩn thận làm cho em đụng đầu, anh lại thú tính đánh bọn họ.”

Bị từ thú tính làm cho buồn cười, Ngô Sâm Nhược làm bộ nghiêm túc nói: “Anh mỗi ngày đều quá thú tính.”

Ngô Mộng đứng lên, trên mặt còn dính máu: “Anh hai, tại sao anh còn về đầy? Nhà này không chào đón anh, anh nên tự biết thân biết phận, đi ra khỏi đây. Qua lần này, chắc chắn cha càng ghét anh, dù anh có cố gắng như thế nào, anh cũng chỉ có thể bị đuổi ra ngoài.”

Ngô Sâm Nhược buông Mộc Tuyết ra, đi qua, bắt lấy đầu Ngô Mộng dập vài cái vào tường, cái trán trầy xước: “Tao chưa bao giờ mong ông ta không ghét tao, đồ ngu.”

Mộc Tuyết suy nghĩ, đột nhiên cười ha ha: “Đồ ngu, một lũ ngu, tụi bây cho là bọn tao ở đây vì muốn để cha tụi bây thích sao??”

Đúng vậy, nếu là vì làm cho cha thích mình mà cố gắng, thì tất cả, đều là tổn thương không gì sánh được. Trả giá không nhận được hồi báo, ngược lại chỉ có thể gia tăng hèn mọn.

Tôi để ý ông, tôi chờ nhận được sự khẳng định của ông, đây là nhược điểm tôi cho các người, cho các ngưừi lưỡi dao, cho các lý do tổn thương tôi.

Nghĩ tới Mộc Tiền Trình, lòng Mộc Tuyết lại một tấc nghiêm túc, tình trạng nhà họ Ngô, cùng nhà mình, thật đúng là rất giống nhau.

Nhưng, Mộc Tuyết không có chú ý nó có một ý nghĩa khác, nghe lời thằng nhãi họ Ngô nói, trực tiếp coi Ngô Sâm Nhược và Mộc Tuyết là một đôi, hai người đã ở cùng một chỗ. Bốn người đều há hốc mồm, nhưng lập tức, lại vui mừng. Đây là yêu sớm, hơn nữa còn xảy ra quan hệ thể xác, nếu biến thành chứng cớ, có khả năng bị trường học đuổi!

“Thật ra, tụi bây kiêu ngạo chỉ là dựa vào Ngô……”

“Ngô Thiên Tứ.” Ngô Sâm Nhược lấp chỗ trống cho Mộc Tuyết,

“Chỉ vì Ngô Thiên Tứ tin tụi bây mà thôi.” Mộc Tuyết giảo hoạt mỉm cười.

Ngô Mộng nằm trên mặt đất, vừa va chạm mãnh liệt làm cho ả không phục hồi tinh thần. Ngô Sâm Nhược xuống tay lần này so với dĩ vãng còn ngoan độc hơn vài phần.

Bộ dáng âm trầm của Ngô Tân có vài điểm giống với Sâm Nhược “Vậy là đủ, không phải sao?”

Cửa, mở ra, Ngô Thiên Tứ tóc hoa râm dẫn theo hai người phụ nữ hoảng sợ đi vào. Vừa vào cửa, người phụ nữ mặc váy màu xanh nhạt lập tức khóc nhào qua: “Mộng Mộng, Mộng Mộng đáng thương của mẹ, Mộng Mộng……”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui