Phong Thanh Dương, tổ tiên mười mấy đời, đều là người mê võ nghệ. Có tướng quân có cướp cũng có một đại tông sư*, nhưng đều là người không thích văn vẻ chỉ dùng quả đấm để nói chuyện.
*Đại tông sư hay hiểu thoáng hơn là người thầy võ xuất sắc có đủ phẩm chất đạo đức, rất được mọi người tôn trọng.
Nhưng ông nội và cha của Phong Thanh Dương cũng thông mình, người ông nội cưới kỳ nữ của dòng dõi thư hương, không biết một chút võ thuật nào. Cha của Phong Thanh Dương thì cưới một giáo sư đại học chuyên nghiên cứu văn học cổ đại.
Vì vậy, phẩm loại của Phong Thanh Dương, hoàn toàn biến dị.
Vì bề ngoài giống con gái nên khi còn bé hắn là đối tượng được không ít bạn học cùng lớp giúp đỡ. Cho dù mỗi lần trong giờ thể dục của lớp hắn sẽ đại phát thần uy, nhưng không biết sao đám con nít luôn nhớ ăn không nhớ đánh, ngày hôm sau sẽ lại coi hắn là công chúa mà đối đãi. Quá đáng hơn là, lớn thêm chút nữa, chờ khi hắn 14 15 tuổi, trực tiếp bị coi thành thiếu nữ xinh đẹp để người khác xem. Mặc dù từ nhỏ hắn đã luyện Dịch cân kinh cũng tập thể thao, nhưng mà, không có cơ bắp! Võ thuật hiện đại hắn cũng luyện, đánh bao cát tập tạ hắn cũng làm không ít, kết quả những nốt chai cũng trắng tinh, nhìn qua bóng loáng như ngọc, chỉ khi bóp vào bàn tay mới biết rất trắng kiện.
Nam sinh hoặc đàn ông trưởng thành dám can đảm bóp bàn tay của Phong Thanh Dương đều bị đánh bay.
Nữ sinh muốn bó bàn tay nhỏ bé của Phong Thanh Dương…. Cũng không bóp được đến nơi đến chốn. Làm trò lấy bản lãnh của Phong Thanh Dương nếu có thể tùy tiện bị con cợt nhả vậy thì trở về treo cổ cho xong.
Phàm là chuyện gì, cũng có một ngoại lệ.
Năm lớp 11, hắn theo cha chuyển tới thành phố B học.
Kết quả, phiền toái kéo nhau mà đến, đầu tiên là bị các nữ sinh điên cuồng bày tỏ, sau đó là bị các nam sinh ghen ghét tìm tới cửa. Đối phương cười nhạo hắn là đồ ẻo lả, liên tiếp bới móc. Bị cha mẹ cảnh cáo không thể tiếp tục bắt nạt người bình thường hắn hận đến nghiếng răng, tiếc rằng các nam sinh bới móc thấy hắn xinh đẹp nhưng lại quá gầy yếu, dùng miệng chưa đủ, lại động tay động chân muốn đánh hắn.
Trong quá trình này, Phong Thanh Dương và Tống Tử Khâm gặp nhau.
Thời điểm đó Tống Tử Khâm rất mê cơ bắp, luyện được một thân cơ bắp khỏe mạnh, khi mặc quần áo thì người ta chỉ cho là tướng tá của cô gái này hơi lớn, có thể quật ngã giáo viên thể dục một cách nhẹ nhàng.
Ngày đó, cô gái lực sĩ Tống Tử Khâm đúng lúc từ sân thể dục đi xuống mua nước uống, trên đường về thì thấy Phong Thanh Dương gầy nhỏ ngồi nhắm mắt dưỡng thần gần luống hoa bên cạnh cái hồ. Hoa tường vi tươi tốt, ánh sắng chiếu xuống hồ lăn tăn chói mắt, dao động từng đợt trên mặt gương mặt trắng nõn của Phong Thanh Dương.
Trái tim Tống Tử Khâm, cũng đã bay tới đó.
Khí chất trong trẻo lạnh lùng này, dáng người mảnh khảnh này, người này đẹp không thua người nhà họ Tống, Tống Tử Khâm giật mình!
Ngay lúc này, một đám du côn chính hiệu cà lơ phất phơ đi tới, đứng cách mấy bước bắt đầu quơ tay múa chân, châm chọc.
Phong Thanh Dương hơi hí mắt ra, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng liếc mấy tên….. nam sinh kia một cái, đứng lên muốn đi. Kết quả mấy tên kia lại quay quanh Phong Thanh Dương kéo hắn vào một góc trong buội rậm, nhìn là biết đây là tiết mục bắt nạt bạn học!
Ngọn lửa trong lòng Tống Tử Khâm nóng hừng hực, bốn chữ to ‘ anh hùng cứu mỹ nhân’ chiếu lấp lánh trên đỉnh đầu!
Thiếu niên xinh đẹp! Chị lập tức tới cứu cưng!
Vỗn dĩ Phong Thanh Dương rất vui vẻ, lâu như vậy, cuối cùng cũng được ra tay, đám người này còn đặc biệt thức thời kéo hắn vào bụi rậm, quá giỏi, hôm nay phải dạy dỗ mấy người một chút!
Nhưng mà, Phong Thanh Dương còn chưa kịp bị kéo vào bụi rậm, thì bạn học Tống Tử Khâm chỉ mặc một cái áo ba lỗ màu đen và quần thể thao màu đen cả người đều là cơ bắp từ trên trời hạ xuống.
Cơ ngực của bạn học này phát triển thật ( Phong Thanh Dương thấy vậy) bạn học tóc dài không biết là nam hay nữ, một tay kềm đầu một bạn học, chợt quát một tiếng “Ban ngày ban mặt mà các người dám mạnh mẽ cướp con trai nhà lành!” Sau đó như ném đối phương lên như ném một con gà, tủm một tiếng có vật nện vào hồ. Còn lại ba tên khác thì hét kinh thiên động địa, buông Phong Thanh Dương vắt chân lên cổ mà chạy, vừa chạy vừa hét “Nữ lực sĩ lại xuất hiện!!!”
Được rồi, thì ra là một nữ lực sĩ. Phong Thanh Dương chán ghét nhìn bạn học Tống Tử Khâm cơ bắp đầy người, không che dấu một chút xíu nào.
Thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ ‘anh hùng cứu mỹ nhân’, Tống Tử Khâm đang chờ Phong Thanh Dương dịu dàng hỏi tên hỏi tuổi hỏi số đo ba vòng và chiều cao của mình, đột nhiên lại thấy sự ghét bỏ trắng trợn trong mắt Phong Thanh Dương, trái tim lập tức vỡ vụn.
Người này….. Thật đúng là một người không biết báo ơn! Tống Tử Khâm được cưng chìu từ nhỏ đến lớn cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng vì tác dụng của cảm giác ‘vừa thấy đã yêu’, cô không dám biểu đạt sự khó chịu này dù chỉ là một chút.
“Bạn học, bạn không sao chứ? Không cần cảm ơn tớ, tớ chỉ tình cờ đi ngang qua đây thôi.” Tống Tử Khâm cố bày ra vẻ lễ nghi mà thầy dạy, cực kỳ cố gắng thân thiện nở nụ cười có sức quyến rũ nhất.
“Không sao. Cám ơn cô.” Phong Thanh Dương lạnh nhạt gật đầu, xoay người đi khỏi, không chút lưu luyến.
Lần này, Tống Tử Khâm trợn tròn mắt.
Đuổi theo, hay không đuổi theo, là một vấn đề.
Tống Tử Khâm chỉ rối rắm mấy giây, đợi tới khi cô ngẩng đầu lên, ngay cả một cái bóng của đối phương cũng không còn.
Hình như người này tên Phong Khinh Dương?! Tống Tử Khâm cắn răng, hừ, người bổn tiểu thư muốn tìm, còn sợ không tìm được?!
Quả nhiên, chưa đến xế chiều, toàn bộ tài liệu về Phong Thanh Dương ở trong trường đểu rơi vào cặp Tống Tử Khâm, cô tỏ vẻ sau khi về nhà phải tìm người đi dò la về thiếu niên xinh đẹp này.
Kết quả điều tra được chính là, thiếu niên xinh đẹp thần bí này theo cha mẹ di cư tới thành phố B, mẹ là giáo sư địa học, cha làm một người làm ăn bình thường. Sau đó là thông tin Phong Thanh Dương lớn hơn Tống Tử Khâm một lớp.
Lần này Tống Tử Khâm yên tâm, hừ hừ, không sợ không bắt được anh vào tay! Nếu thật sự không được, sẽ cướp về nhà!
Lúc này Phong Thanh Dương bị Tống Truy Giác dây dưa. Buổi sáng đưa đồ ăn sáng, buổi trưa chiếm vị trí đối diện với hắn, buổi chiều chờ cùng nhau tan học. Những đám người lúc trước chuyên tìm gây chuyện bổng nhiên biến mất không thấy bóng dáng, thấy Phong Thanh Dương đều đi đường vongg, nữ sinh trong lớp lại cách xa Phong Thanh Dương tám mét, hận không thể thoát khỏi phạm vi tầm mắt của hắn.
Đùa có đùa, Tống Tử Khâm là người có thể hạ thầy giáo thể dục chỉ bằng một quyền, vác bao cát một trăm ký cả người đầy sát khí! Kiểu người như vậy còn là một nữ sinh, hơn nữa còn lâm vào trạng thái yêu đơn phương theo đuổi điên cuồng, nếu loại nữ sinh này mà ghen, không xảy ra án mạng mới là chuyện lạ.
Tính khí của Tống Tử Khâm, cũng không phải là người dễ chung sống, khi tâm trạng không tốt thì [bad word] cần biết bạn là ai, thầy giáo mời cô ta lên văn phòng để phê bình thì bị cô ta cho một quyền gục luôn.
Vì thế, Phong Thanh Dương vô cùng vô cùng khốn khổ.
Vì vậy vào một buổi chiều xinh đẹp, hắn hẹn Tống Tử Khâm ra một góc hẻo lánh sau trường, vô cùng nghiêm túc nói với Tống Tử Khâm.
“Cám ơn cô đã thích tôi, nhưng mà, tôi không thích nữ sinh chủ động, nhất là nữ sinh đầy cơ bắp.”
Những lời này đối với một người thích Phong Thanh Dương lại đặc biết thích cơ bắp Tống Tử Khâm mà nói, không thể nghi ngờ là một dao xuyên tim. Tống Tử Khâm cảm thấy trời đất quay cuồng, sắp hộc máu.
Nếu đối phương không thích mình, vậy mình dứt khoát bắt về là được! Loại chuyện ỷ thế hiếp người này cũng không phải là không thể làm! Người không phong lưu uổng thiếu niên! Thanh xuân không có sai phạm thì không gọi là thanh xuân!
Làm xong công tác tư tưởng trong lòng, Tống Tử Khâm cắn răng. “Anh có thích hay không em không cần biết, tóm lại, anh phải làm bạn trai em, chờ em ngán anh mới có thể tự do!”
Phong Thanh Dương đột nhiên 囧, hắn không đánh phụ nữ, nhưng mà….. Cô gái lực sĩ dân Nữ Chân* này làm tay chân hắn ngứa ngáy!
*Dân tộc Nữ Chân (dân tộc thiểu số thời cổ, tổ tiên của dân tộc Mãn, cư trú ở vùng Cát Lâm, Hắc Long Giang, Trung Quốc)
“Anh biết em là ai không?” Tống Tử Khâm ngang ngược làm ra vẻ kiêu căng, “Em không phải là con của một gia đình bình thường, anh chỉ cần nói chuyện yêu đương với em, dỗ cho em vui vẻ là được. Lúc chia tay em sẽ cho anh rất nhiều tiền. Nếu anh dám cự tuyệt, em sẽ cho cha mẹ anh trả giá thật lớn.” (……. chắc mấy nàng đang ném đá TTC……)
Nói xong Tống Tử Khâm còn tìm chỗ chết nói nghề nghiệp của cha Phong Thanh Dương, những đối thủ và người hợp tác trên phương diện làm ăn, mẹ dạy học ở chỗ nào, trong trường học có ai không đồng ý với đề nghị của mẹ Phong Thanh Dương, vân vân các thứ.
Quả đấm của Phong Thanh Dương bóp vang róp róp, còn Tống Tử Khâm vẫn đang hăng hái nói.
“Tống Tử Khâm, mặc dù nguyên tắc của tôi là không đánh phụ. Nhưng mà, cô ngoại lệ, cô không nằm trong phạm vi phụ nữ.”
Đi đôi với những lời này, là chiêu Long trảo thủ* của Phong Thanh Dương, thẳng đến cổ họng Tống Tử Khâm.
Huấn luyện cận chiến hàng năm làm cho Tống Tử Khâm phản xạ có điều kiện im miệng nhảy lùi về phía sau, sau đó bắt đầu nhanh chóng đánh trả. Phong Thanh Dương hừ lạnh một tiếng, bắt lấy nắm đấm năm phần lực của Tống Tử Khâm, dễ dàng.
Tống Tử Khâm ồ lên một tiếng, không đúng, bình thường các nam sinh bị lực độ này đánh trúng đã sớm lật, chẵng lẽ….
Không kịp đợi Tống Tử Khâm chẳng lẽ, cô đã bị Phong Thanh Dương đẩy ngược quả đấm trở về, lần này Tống Tử Khâm biết Phong Thanh Dương không phải là một trái hồng mềm xinh đẹp, mà là cây xương rồng! Nhưng nếu đánh thua, không phải sẽ càng vui sao? Tống Tử Khâm quyết tâm, dứt khoát giả bộ người ác tới cùng, đánh thắng trước rồi tuyên bố làm của riêng!
Ỷ mình sức lực lớn, Tống Tử Khâm chọn chủ động công kích, làm động tác giả như đẩm vào mặt nhưng thực chất là đá vào bên hông, nào biết Phong Thanh Dương không chỉ dễ dàng tránh né, còn có thể lập tức nhảy lên cao hơn một mét, trực tiếp đạp vào đầu cô một cước, sau đó xoay người trên không dùng bàn tay chém vào.
Ba!
Xương cổ Tống Tử Khâm bị tấn công, cả người mềm nhũn, ngã nhào xuống đất.
Từ đầu đến cuối, Phong Thanh Dương chỉ dùng một tay.
Nam sinh gầy teo nhìn như gầy yếu này, lại có thể hạ Tống Tử Khâm người chuyên dùng bạo lực thống trị cả trường – bằng một tay.
Bụi đất bay vào miệng Tống Tử Khâm, trên đầu còn dấu chân của Phong Thanh Dương, Tống Tử Khâm cảm thấy, chắc chắn là cô đã ném bay mặt mũi của tổ tiên.
Tại sao….. Sao lại…. Như thế này….
“Cô muốn biết tại sao mình lại thua?” Phong Thanh Dương dùng chân đẩy đầu Tống Tử Khâm hai cái, lửa giận vì yêu cầu vô lý vừa này của Tống Tử Khâm cũng tiêu tán một chút.
Từ nhỏ được nhiều huấn luyện viên chuyên nghiệp dạy dỗ, Tống Tử Khâm gần như không bao giờ thua trận, lúc này vừa ăn bụi bặm, vừa ủy khuất gật đầu.
“Sức mạnh không nhất định phải để lộ ra ngoài, cơ thể của cô không hề xinh đẹp. Cơ bắp đầy người là gu thẩm mỹ của nước ngoài, người Trung Quốc tôn trọng là nỗi liễm và sự chống đỡ bền bỉ, cô quá yếu.”
Buông chân đang áp chế Tống Tử Khâm, Phong Thanh Dương khoanh tay nhìn Tống Tử Khâm bằng nửa con mắt, “Đừng tưởng rằng thân thể cô cường tráng có nhiều cơ bắp thì muốn làm gì thì làm, không cần biết cô là dạng người gì, nếu tôi muốn xử lý cô thì rất đơn giản. Đã nghe chiêu điểm huyệt chưa? Cứt đứt động mạnh lưu thông máu của cô, cho cô tàn phế, cũng không phải chuyện gì khó.”
Uy hiếp xong, Phong Thanh Dương quay đầu bước đi.
Cho nên Phong Thanh Dương không nhìn thấy, sau khi Tống Tử Khâm ngồi dậy, trong mắt đều là trái tim màu hồng.
Thật là đẹp trai! Thì ra không chỉ có bề ngoài xinh đẹp! Võ nghệ còn cao như vậy! Sùng bái!
Người nhà họ Tống ai cũng có gien sùng bái người mạnh, vốn dĩ Tống Tử Khâm chỉ bị sắc đẹp dụ dỗ, nói không chừng thật sự chỉ vui đùa một chút sẽ quên. Kết quả người này vừa có sắc đẹp lại vừa mạnh như vậy, không ăn được người này Tống Tử Khâm sẽ cảm thấy thua thảm hại.
Cô rút kinh nghiệm xương máu, sâu sắc tổng kết sự lỗ mãng và không kiên nhẫn của mình, ngày hôm sau thành tâm thành ý đi lên lớp của Phong Thanh Dương, nói xin lỗi hắn trước mặt tất cả mọi người trong lớp.
“Thật xin lỗi, những lời em nói ngày hôm qua không phải là thật, chỉ vì em rất thích anh, cho nên nhất thời ấm đầu nói bừa, xin anh tha lỗi.”
Các bạn học của Phong Thanh Dương dĩ nhiên là không biết ngày hôm qua Tống Tử Khâm hèn hạ vô sỉ dùng người nhà của Phong Thanh Dương để uy hiếp muốn hắn đi vào khuôn khổ, nhìn thấy đại tiểu thư Tống Tử Khâm ăn nói khép nép, mỗi một người đều đang cảm thán ‘tình yêu thật vĩ đại!”
Mí mắt nhảy không ngừng, Phong Thanh Dương cảm giác mặt mình nhất định sẽ vặn vẹo.
“Cho dù anh không thích em, nhưng em thích anh. Nếu như không thể làm người yêu, vậy, anh có thể làm sự phụ của em không? Anh thật sự rất lợi hại, dạy em một chút, có được hay không?”
Phong Thanh Dương thật muốn đạp cô gái mặt dày Tống Tử Khâm này dưới chân lần nữa! Rốt cuộc cô gái này ăn cái gì lớn lên vậy?! Đương về của não có cấu tạo gì?!
“Tôi từ chối.” Tần số phất tay của Phong Thanh Dương giống như đuổi ruồi, “Tới giờ học rồi, mời cô trở về lớp của cô đi, tôi không muốn gặp lại cô.”
Tống Tử Khâm ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng, “Tại sao không muốn gặp lại em? Bởi vì anh không thích cơ bắp của em? Hôm nay em mặc đồng phục học sinh, không nhìn thấy cơ bắp nha.”
Toàn bộ bạn học yên lặng vây xem.
Gân xanh nổi đầy trán, Phong Thanh Dương mãnh liệt gật đầu, “Đúng! Cô đã tự biết thân biết phận như vậy, vậy đừng nên đứng trước mặt làm tôi ghét, được không?” (D: có khi nào đang ghen tỵ? ẻm tập nhiều thế mà có lên cơ nào đâu….)
Mọi người gần như thấy được một con dao mạnh mẽ đâm vào tim Tống Tử Khâm.
Lau sạch nước mắt, một chút xíu biểu cảm đáng thương Tống Tử Khâm cũng không để lại, “Vậy…. Em đúng sau lưng anh nhé?”
Ầm! Đây là tiếng người ngã từ trên ghế và bàn xuống.
Không thể nhịn được nữa Phong Thanh Dương quát lên, làm đồng hồ treo tường ở cuối phòng học rơi xuống đất.
“Cút.”
Cụp đuôi, Tống Tử Khâm lập tức chạy đi ———– sau đó qua hai tiết lại chạy tới.
“Chiêu vừa nãy của anh là Sư tử hống của Thiếu Lâm?” Cặp mắt của Tống Tử Khâm đều là trái tim màu hồng, “Sư phụ, dạy cho em có được không?”
Tống Tử Khâm mặt dày mày dạn heo chết không sợ nước sôi phát huy chiến lược địch tiến ta lùi, địch trốn ta phá, địch lùi ta đuổi, 9 phương châm du kích! Phong Thanh Dương nổi đóa thì cô gỉ bộ đáng thương, Phong Thanh Dương bình tĩnh thì cô vây quanh đòi làm đệ tử, Phong Thanh Dương bị quấn lấy thật sự rất mệt mỏi không muốn để ý đến cô, cô sẽ hoan hô được voi đòi tiên.
Tiếp tục trong thời gian dài, Phong Thanh Dương phát hiện, thật ra thì Tống Tử Khâm này cũng không đáng ghét.
Thật ra thì cô ta rất cẩn thận cũng rất có kiên nhẫn, mỗi sáng sớm đưa bữa ăn sáng, từ vừa mới bắt đầu mua ở nhà hàng từ từ biến thành sữa đậu nành báo banh và mí sợi, từ vừa mới bắt đầu khó ăn muốn chết dần dần về sau mùi vị càng ngày càng tốt, Phong Thanh Dương phát hiện, đại tiểu thư nhìn như không động tay động chân này, đã học được làm thức ăn.
Mặc dù hắn chưa bao giờ nhận quần áo giầy đá bóng hay tập sách và đồ dùng học tập Tống Tử Khâm mua, nhưng mà phải thừa nhận, thứ Tống Tử Khâm mua không phải là đồ hiệu đắt tiền, mà là chú ý những chi tiết bình thường của hắn, cây bút có phải đã dùng quá lâu rồi không, cặp sách có phải đã rách hay không, màu sắc quần áo thích nhất là gì, giày có còn mang vừa hay không.
Những thứ kia là những chi tiết nhỏ nhặt, chỉ có người yêu thật lòng mới làm.
Hơn nữa, đôi mắt Tống Tử Khâm, vô cùng…… Xinh đẹp.
Tràn đầy vui mừng và sức sống, kiên định cố chấp, đôi mắt không chút sợ hãi, luôn lặng lẽ nhìn hắn ở các góc độ khác nhau.
Thu một đệ tử như vậy, hình như cũng không kém hắc kỵ sĩ bao nhiêu? Phong Thanh Dương đã muốn có hắc kỵ sĩ nhiều năm, nhưng ngặt nỗi cha mẹ không cho phép.
So sánh như vậy, Phong Thanh Dương càng thấy Tống Tử Khâm giống hắc kỵ sĩ, rất xinh đẹp, thích oai phong, trình độ võ thuật không kém, nhưng mà thường xuyên phạm vào hai chuyện, da mặt dày, năng lực chịu đòn siêu cường, nếu như không đế ý tới trong thời gian dài thì sẽ làm ra các loại chuyện quỷ dị….
Vì vậy sau mấy tháng Tống Tử Khâm kiên trì bền bỉ dây dưa, Phong Thanh Dương rốt cuộc không nhịn được mà ném một bức vẽ cho cô.
“Chờ cô giảm cơ bắp được như vậy rồi hãy tới bái sư! Sau khi bái sư cũng đừng có ngày ngày quấn quít nói yêu tôi, phiền chết.”
Đó là phác họa tiện tay vẽ, phía trên được vẽ gầy hơn một nữa, đường cong lưu loát đẹp hơn rất nhiều – Tống Tử Khâm.
Nhận được phác họa, sau khi về chuyện đầu tiên Tống Tử Khâm làm là photo ra một xấp, bản chính được cho vào khuôn rồi đặt cạnh hình của Phong Thanh Dương mà cô đã chụp lén, đặt ở trên tường phía cuối giường, mỗi đêm cô đều hạnh phúc ngắm nhìn mấy lần rồi mới ngủ.
Đối với hành động mất mặt của Tống Tử Khâm, người nhà họ Tống không hẹn mà cùng giữ im lặng. Một nam sinh có thể chỉnh được Tống Tử Khâm, tuyệt đối không thể là một nam sinh bình thường. Thật ra thì người nhà họ Tống không có ai có thể chấp nhận thẩm mỹ thân cơ bắp của Tống Tử Khâm, con gái mà cả người toàn là cơ bắp thì có gì xinh đẹp? Tống Nghĩa Nhụy đã đủ là ‘nữ hán tử’* có thể tay không chinh phục Desert Eagle, nhưng cũng đâu có cơ bắp đầy người đâu!
*Nữ hán tử: bà đàn ông.
Huống chi khi đó nhà họ Tống có nhiều chuyện xảy ra, Tống Ngôn Mục trở về nhà họ Tống, ông cụ Tống bận lên núi tìm bạn tốt, Tống Ngôn Giản bận bịu điều tra chuyện hắn hoài nghi, những người còn lại của nhà chính đều có công việc, đâu thể để ý tới Tống Tử Khâm.
Chưa tới hai tháng, cơ thể Tống Tử Khâm đã lung linh hơn nhiều, một phần ba cơ bắp đã biến mất. Cô luôn lôi kéo Phong Thanh Dương cùng đi chụp hình, bày tỏ muốn ghi lại quá trình mình giảm cơ. Phong Thanh Dương bị cuốn lấy không thể làm gì khác hơn là dùng điện thoại tùy ý chụp, sau đó Tống Tử Khâm như nhặt được bảo vật mà vui vẻ mấy ngày.
Vốn dĩ gương mặt Tống Tử Khâm rất đáng yêu, nếu không cũng không thể được gọi là nữ lực sĩ xinh đẹp. Cô bây giờ đã thướt tha hơn lúc trước rất nhiều, ít nhất ngực sẽ không bị ngộ nhận là bắp thịt nữa….. Phong Thanh Dương đánh giá Tống Tử Khâm, nhìn cô vui mừng hớn hở, tâm trạng cũng khá hơn một chút.
Được rồi, đệ từ thì đệ tử thôi, Phong Thanh Dương tự hào, có một đệ tử bảo đi hướng đông sẽ không dám đi hướng tây cũng không tệ!
Tống Tử Khâm không cảm thấy mình bị sai sử thì có gì không tốt, người đẹp luôn có chút nóng nảy không phải sao? Nam thần cũng khó mà tới gần, nam thần có thể ra lệnh cho bạn sai khiên bạn vậy còn đỡ hơn chán ghét bạn đạp vào đầu bạn đúng không?
Cơ bắp, không phải ngày một ngày hai mà luyện thành; Nam thần, không phải ngày một ngày hai là có thể bắt được.
Tính nhẫn nại của Tống Tử Khâm khá tốt, chờ bắt người, sẽ xử bạn j□j. Vì ngày sau có được cơ hội trả đũa Phong Thanh Dương j□j, Tống Tử Khâm cảm thấy chịu đựng gian khổ cũng không ——— có vấn đề gì!
Cầu nam thần ra lệnh cho em nhiều hơn nữa đi!
Đồng thời, Tống Tử Khâm bắt đầu gắng sức, mặc dù cô không nói rõ nhà mình làm gì, nhưng trong nhà có chuyện gì cô đều không chút do dự nói ra. Anh hai đã về rồi, anh cả không quá vui! Anh cả xảy ra chuyện, ông nội rất lo lắng! Anh hai đính hôn, có chúng ta cùng đi có được hay không? Cô Nghĩa Nhụy muốn xuất viện, chúng ta cùng đi đón có được không?
Đồng thời Tống Tử Khâm còn học thuộc hết tất cả những ngày lễ từ xưa đến nay, mỗi ngày đều bảo là ngày lễ muốn mời tiểu sư phụ Phong Thanh Dương ăn lễ với cô! Thất tịch lễ độc thân lễ giáng sinh lễ tình nhân, những ngày này tuyệt đối là những ngày lễ lớn!
Thiên tài như Phong Thanh Dương sao có thể không biết Tống Tử Khâm nghĩ gì, ngoài mặt thì gọi hắn là sư phụ, trong xương vẫn luôn muốn bắt hắn về nhà mình.
Muốn bắt tôi? Sao có thể đơn giản như vậy! Phong Thanh Dương lấy đủ các loại lý do để từ chối Tống Tử Khâm, Tống Tử Khâm càng áp chế thì càng thất bại, cái này không được cái kia cũng không được, vậy anh dạy em võ công chắc được chứ?
Cái này Phong Thanh Dương không từ chối, nói là nhận đệ tử, Tống Tử Khâm cũng thật sự giảm được cơ bắp, hắn phải giữ lời.
Tống Tử Khâm tranh thủ thời cơ, nói mình muốn học điểm huyệt!
Muốn học điểm huyệt thì phải luyện khí trước, trước khi luyện khí thì phải biết vị trí kinh mạch, lần này Tống Tử Khâm giả bộ ngu, ôi xem không hiểu, thật sự xem không hiểu, anh đang ở đây hay là anh làm cho em xem?
Phong Thanh Dương trợn mắt nhìn Tống Tử Khâm tóc dài tới eo giả bộ ngu, hừ hừ dùng ngón tay tinh tế có lực minh họa, thiếu chút nữa làm mất một lớp da của Tống Tử Khâm. Nhưng không hiểu sao rõ ràng là đau tới đầu đầy mồ hôi hột mà Tống Tử Khâm còn cố tỏ vẻ quả nhiên sư phụ chỉ cần sờ một lần thì em đã biết.
Nghe xong lời này, Phong Thanh Dương ngẩn người, cuối cùng lấy tay che mắt Tống Tử Khâm lại.
Trong quá trình cố gắng chói lọi của Tống Tử Khâm, rốt cuộc Phong Thanh Dương cũng thi vào trường đại học xong, mà Tống Tử Khâm thông mẫn hiếu học cuối cùng cũng học được cách điểm huyệt, về nhà thử nghiệm trên người vệ sĩ, hiệu quả không tệ!
Lần này, Tống Tử Khâm hắc hắc hắc hắc hắc, nếu đã học được chiều này…. Như vậy!
Phải tìm một cơ hội làm cho quan hệ của hai người thăng cấp!! Cho dù phải dùng vũ lực!
Bằng không khi Phong Thanh Dương vào đại học bị người khác cướp mất thì làm sao đây!
Nhưng mà đúng lúc ấy Tống Ngôn Mục lại kéo Mộc Tuyết đi hướng tuần trăng mật, một đống công việc cũng đỗ lên đầu cô và Tống Ngôn Giản, Tống Tử Khâm thật sự là nước mắt tràn mi! Tại sao vậy chứ, tại sao anh hai vừa đính hôn mà đã có thể ngày ngày ngủ chung với tiểu Tuyết, còn mình chỉ theo đuổi một nam thần mà lại khổ như vậy!
Oán niệm không bao lâu, nghe tin Tống Ngôn Phong tàn nhẫn máu lạnh đã đuổi theo Ngô Sâm Nhược tới Hawai, Tống Nghĩa Cẩn đã bị cuộc tranh đấu của Tống Ngôn Phong và Ngô Sâm Nhược ở Đông nam á làm cho nhức não. Thừa dịp Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết đều ở Hawai, hắn dứt khoát cho phép Tống Tử Khâm và Tống Ngôn Giản đi tới đó luôn, nhìn xem có thể nhân cơ hội này hỗ trợ khuyên Tống Ngôn Phong về nhà xem hay không. Dẫu sao thế hệ kế tiếp là bọn họ, chung tay chống đỡ nhà họ Tống, Tống Ngôn Phong khó bắt y như chồn vậy, loại chuyện này nên để tiểu bối hợp lại giải quyết.
Trong đầu Tống Tử Khâm đột nhiên sáng đèn.
Cơ hội tốt!
Trói Phong Thanh Dương đi theo luôn!
Hưởng tuần trăng mật!
Phong Thanh Dương một thân công phu lúc vừa mới chuyển vào trường bị mọi người nhìn lầm thành con thỏ trắng nhỏ, chờ hắn một cước đạp ngã Tống Tử Khâm, cộng thêm những lần so tài trong các cuộc thi thể dục, không còn ai nghĩ thiếu niên gầy gò này là một người dễ trêu chọc nữa.
Ném bóng rổ quả nào cũng trúng, đá banh vào khung thành thì làm cho thủ môn bay theo trái banh luôn, nếu không thì chính là lưới sẽ bị thủng, còn nói về chạy bộ, Phong Thanh Dương người ta chạy 800m mà còn ung dung giống như vừa đi bộ xong, có một lần nhàm chán, bọn họ chạy 1000m Phong Thanh Dương người ta đã chạy xong 3000m rồi, cuối cùng tới khi kết thúc Phong Thanh Dương ổn định lau mồ hôi hỏi thầy thể dục hắn có thể nghĩ ngơi không? Sau đó thể dục bảo ’em có thể không cần lên lớp thể dục, muốn làm gì thì làm đi.’
Đâu chỉ có như vậy, thành tích của Phong nam thần vẫn rất tốt, lúc nào cũng đứng nhất, chưa bao giờ rớt khỏi top 10, làm hại các thầy giáo và mấy cô lao công luôn đi lanh quanh để nhìn cậu học trò tài giỏi này.
Cái gọi là chim ăn sâu bọ người chết vì sắc, một thiếu niên xinh đẹp mạnh mẽ lại thông minh như vậy, thiêu thân lao đầu vào lửa xếp hàng dài từ trong trường đến ngoài trường, vô số nữ sinh cũng phát điên mà vây quanh. Cho dù có Tống Tử Khâm y như mãnh hổ, thế nhưng số đào hoa của Phong Thanh Dương vẫn sôi sùng sục.
Trên thế giới này, người không sợ chết có rất nhiều, coi như oai phong của Tống Tử Khâm có thể đuổi những bạn học như vậy đi, nhưng không biết tại sao chung quanh lại có nhiều cô gái bằng tuổi như vậy! Tống Tử Khâm đích thân đánh bay vô số tiểu thư chạy xe thể thao ôm hoa hồng chặn ở cổng trường, thậm chí không biết xấu hổ gửi thư khiêu chiến tới những gia đình nhà giàu, ai dám tới cướp người thì coi như chống lại bà đây! Tống Tử Khâm nhà họ Tống này trước giờ vẫn rất lạnh nhạt và biết kiềm chế mà, tại sao vừa gặp phải Phong Thanh Dương lại trở nên như vậy, Tống Nghĩa Thành còn tìm một cơ hội đích thân đi gặp Phong Thanh Dương.
Mang vệ sĩ bị tháo khớp tay về nhà, Tống Nghĩa Thành nghiêm túc nói với vợ, chàng trai này là một nhân tài, sau này nhất định sẽ chế phục được Tống Tử Khâm, không tệ! Vợ của Tống Nghĩa Thành nghe vậy thì thấp thỏm trong lòng, sắp xếp một thời gian trống đi tìm Phong Thanh Dương, sau đó mặt bà đỏ ửng đi về nhà, nghiêm túc nói với chồng, bà cũng cảm thấy như vậy.
Cái gọi là hiểu con gái không ai bằng mẹ, mẹ Tống Tử Khâm cũng thừa nhận Phong Thanh Dương sẽ chế phục được Tống Tử Khâm, như vậy, chuyện Tống Tử Khâm muốn trói nam thần đi hưởng tuần trăng mật để xác định quan hệ, quả thực không phải chuyện dễ dàng.
Tống Tử Khâm cũng biết, lấy tư chất của Phong Thanh Dương, chỉ cầng dùng cùi chõ cũng đoán ra được.
Vỗ mạnh mấy cái vào mắt, Tống Tử Khâm hài lòng nhìn hốc mắt hơi sưng đỏ, nhỏ thêm mấy giọt thuốc nhỏ mắt, thuận tiện thỉnh giáo Lý Điềm kỹ thuật diễn siêu quần một chút, cô lập tức chợp lấy tài liệu chạy đi tìm Phong Thanh Dương.
Nhà Phong Thanh Dương cô đã thăm dò rõ ràng, lúc này, cô lập tức móc chìa khóa ra, rón rén mở cửa đi vào.
Đẹp quá đi mất! Trên tóc còn dính nước, hơi nước làm cho hai má đỏ bừng, thần sắc có chút lười biếng, nửa người trên không có mặc quần áo, trời ơi nam thần của tôi ơi! Muốn nhào vô quá đi mất!
Lỗ tai Phong Thanh Dương vô cùng thính, vốn là đang tắm hắn nghe tiếng mở khóa cửa, lập tức lấy khăn tắm quấn hông rồi đi ra, trong khoảng thời gian này thì không thể nào là cha mẹ về, vậy chắc chắn 8-9 phần là Tống Tử Khâm đuổi hoài không đi kia.
Mặt Tống Tử Khâm vốn dĩ rất sáng sủa giờ bổng trở nên ngu si, chỉ thiếu hai dòng máu mũi để bày tỏ kích động trong lòng thôi, Phong Thanh Dương im lặng không nói, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng buồn cười.
“Đóng cửa. Chìa khóa, giao ra.” Cố làm ra vẻ lạnh lùng để mắng Tống Tử Khâm, Phong Thanh Dương xoay người trở về phòng, hắn phải mặc quần áo vào, ánh mắt Tống Tử Khâm giống như muốn ăn thịt người vậy, quá kinh khủng.
Tống Tử Khâm ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế sa lon, đặt chìa khóa trên bàn trà.
Chờ Phong Thanh Dương thay quần áo xong đi ra, Tống Tử Khâm đã không khách sáo gặm hơn một nữa trái táo để trên bàn.
“Nói đi, chuyện gì.” Phong Thanh Dương cầm dao gọt trái cây lên, sau đó gọt táo, trái táo được cắt thành miếng nhỏ đặt trên dĩa thủy tinh, xếp thành hình một đóa hoa.
Tống Tử Khâm lập tức nước mắt lưng tròng, “Sư phụ! Anh ba nhà em là tên bất chính, anh ấy bỏ nhà đi mấy năm, vẫn không biết tung tích, kết quả lại đi làm sát thủ rồi!”
Vừa nói còn vừa lấy tài liệu không quá quan trọng kia ra, đưa cho Phong Thanh Dương xem.
Phong Thanh Dương đưa mắt nhìn, “Rồi sao?”
“Bác cả sẽ ném em và Ngôn Giản tới Hawai, bảo là phải khuyên anh ba trở lại. Nhưng mà anh xem, bây giờ anh ấy đã thành ra như vậy, người nhà cũng không có tung tích của anh ấy, bọn em….. Nhất định là không thể hoàn thành nhiệm vụ. Sư phụ, đệ tử xin anh rời núi, cùng đi Hawai hỗ trơ một chút có được hay không?”
Im lặng nhìn Tống Tử Khâm, đầu Phong Thanh Dương to như cái đấu, chuyện của họ nhà Tống mấy người, tại sao lần này cô cũng không sợ chết tiết lộ bí mật nói cho tôi biết chứ, dù tôi võ công cái thế cũng không thể chống lại người nhà họ Tống ngày nào đó đột nhiên mất hứng tìm một đám vệ sĩ cầm súng tới diệt khẩu đâu!
Những câu nói này tất nhiên nam thần sẽ không nói ra làm phá hư hình tượng của mình, cho nên Phong Thanh Dương lạnh nhạt ném tài liệu vào ngực Tống Tử Khâm, “Chuyện nhà mấy người, không liên quan tới tôi.”
“Tại sao lại không liên quan chứ! Em là cháu gái nhà họ Tống, anh là sư phụ của cháu gái nhà họ Tống, vậy chính là sư phụ của nhà họ Tống! Tống Tử Khâm càn quấy, “Hơn nữa, em xem trong tiểu thuyết võ hiệp đều nói người võ công cái thế đều vì dân vì nước, anh xem Tống Ngôn Phong gieo họa như vậy, nếu không trói về thì một ngày nào đó sẽ trở thành một đại ma đầu! Vì tổ quốc và nhân dân, anh đi cùng em một chuyến nha?”
“Không đi.”
“Sư phụ….. Một mình em không giải quyết được anh ba, không đánh lại….”
“Còn có anh cả của cô.”
“Anh cả em cũng không đánh lại…”
“Vệ sĩ nhà các người rất nhiều, trực tiếp hạ thuốc anh ta rồi mang về.”
Quả nhiên…. Lý do này không dùng được. Tống Tử Khâm ngồi ở cạnh đầu gối Phong Thanh Dương, “Sư phụ à, anh xem anh cũng đã thi vào trường đại học rồi, hay là, anh cứ coi như đồ nhi mời anh đi Hawai chơi, thuận tiện nếu có rảnh rỗi thì giúp em một chút là được, nhé?
Nháy mắt, dùng sức nháy.
Phong Thanh Dương khẽ vuốt đầu chó của Tống Tử Khâm, “Đồ nhi à, tôi nói rồi, không tham gia vào chuyện của nhà họ Tống….”
Yeahh! Đánh lén thành công!! Điểm huyệt thành công!!! Lần đầu tiên trong đời cô hạ được nam thần!
Tống Tử Khâm chỉ muốn dùng lý do không đáng tin cậy này để hấp dẫn sự chú ý của Phong Thanh Dương mà thôi, mục đích cuối cùng của cô đương nhiên là trói Phong Thanh Dương mang tới Hawai du lịch!
Ha ha ha, giấy vi sa và hộ chiếu của Phong Thanh Dương không có vấn đề với Tống Tử Khâm, cô đã sớm làm xong hết rồi, dù sao lần này là đi máy bay của nhà họ Tống mà ~~~, nói tóm lại, trói Phong Thanh Dương đi là tốt nhất!
Lấy đá đập chân mình, là suy nghĩ trong lòng của Phong Thanh Dương.
Nhưng mà, dùng thủ pháp Phong Thanh Dương dạy để đối phó Phong Thanh Dương, làm sao có thể chứ? Vừa vận khí giải huyệt, Phong Thanh Dương không vòng vo với Tống Tử Khâm nữa, trực tiếp hỏi.
“Rốt cuộc là cô muốn mời tôi đi đối phó với anh ba cô, hay là muốn đưa tôi đi du lịch?
Đang nhắn tin cho vệ sĩ dưới lầu, Tống Tử Khâm nghe vậy thì ngẩn ra, “Chắc chắn là du lịch!”
“Cô cảm thấy một người đàn ông, bị một cô gái trói đi du lịch, hắn sẽ vui vẻ?”
“Dĩ nhiên không vui! Nhưng không làm như vậy, anh sẽ đi theo em à?” Tống Tử Khâm còn ủy khuất, “Bất luận là em mượn cớ gì, cũng không có cách nào đến gần anh…. Anh nghĩ rằng một cô gái như em, không biết xấu hổ như vậy, em rất vui vẻ sao?”
Lời nói này làm Phong Thanh Dương giật mình.
Lúc đầu, Phong Thanh Dương không coi Tống Tử Khâm như con gái. Có lẽ là ấn tượng lần đầu của cơ thể Tống Tử Khâm quá sâu sắc, hay hoặc giả là Tống Tử Khâm vẫn luôn cười hì hì không bao giờ từ chối bất kỳ hắn nói, tóm lại, Phong Thanh Dương gần như đã coi Tống Tử Khâm thành nữ hán tử không biết bi thương.
Hiếm khi có thể chiếm được tiện nghi của nam thần, Tống Tử Khâm tận dụng mọi thứ nằm ở trên ngực Phong Thanh Dương. Trên người Phong Thanh Dương có một mùi hương thoang thoảng rất ấm áp, có lẽ là vi vừa mới tắm xong, cơ hội hiếm có để đến gần này làm cho lỗ mũi Tống Tử Khâm đau xót, “Phong Thanh Dương anh nghĩ rằng Tống Tử Khâm trời sanh là có dáng vẻ này sao? Em là đứa bé được người nhà hết mực cưng chìu lớn lên, cho tới bây giờ chỉ có người khác chủ động đối tốt với em!”
“Em… Không hiểu sao mình lại theo đuổi anh. Anh là người đầu tiên em theo đuổi.” Tống Tử Khâm cắn môi, đôi mắt sáng ngời cố chấp nhìn Phong Thanh Dương chằm chằm, “Em…. Có lẽ, có lẽ bởi vì còn nhỏ tuổi, cho nên mới cố chấp với anh như vậy. Anh có thể cho em một cơ hội, yêu đương với em một thời gian có được không? Hoàn thành mơ ước của em, có được hay không?”
Chạy sau lưng Phong Thanh Dương lâu như vậy, làm sao Tống Tử Khâm có thể chưa từng nản chí đây? Làm sao có thể chưa từng rối rắm đây? Cô cũng từng ôm chăn khóc lúc nữa đêm, tại sao Phong Thanh Dương lại không thích cô chứ? Tại sao vậy chứ? Mình bỏ ra nhiều như vậy, vẫn không làm Phong Thanh Dương rung động được chứ? Thứ tình cảm này, tại sao lại phiền như vậy chứ?
Khi nhà họ Tống xảy ra chuyện Tống Tử Khâm có thể bình tĩnh, nhưng sẽ vì yêu mà không biết làm gì, đau lòng hao tổn tinh thần lại bi thương.
Phong Thanh Dương im lặng nghe, hắn cũng đang suy nghĩ, mình đối với cô gái giống hắc kỵ sĩ trong ngực này, rốt cuộc là có cảm giác gì.
Thích? Nhất định là có thích, một cô gái đối tốt với mình như vậy, ai không thích.
Thích bao nhiêu? Yêu? Hình như không đến mức này.
Nhưng mà, nếu như đổi vị trí, bỏ ra nhiều thử để theo đuổi một cô gái, thậm chí khẩn cầu đối phương giúp mình hoàn thành mơ ước… Phong Thanh Dương rùng mình một cái. Được rồi, hắn tình nguyện độc thân cả đời này, cũng sẽ không làm chuyện không có tự ái như vậy.
Cúi đầu nhìn cô gái trong ngực, đã giải huyệt, Phong Thanh Dương có chút mềm lòng.
Đáp ứng cô ấy, thử một chút?
Phong nam thần còn đang vì người trong ngực mà do dự, Tống Tử Khâm lại vì cách nam thần quá gần mà bắt đầu viên mãn.
Đôi môi đỏ thắm ấm áp này, sống mũi thẳng tắp bền bỉ, gương mặt góc cạnh như ngọc, đôi mắt sâu thẩm trắng đen rõ ràng….
Tống Tử Khâm lớn gan chó, cắn vào càm Phong Thanh Dương một cái, sau đó hôn lên môi của hắn.
Đây không phải nụ hôn đầu của Tống Tử Khâm, nhưng là nụ hôn đầu của nam thần.
Nam thần….. Chưa từng bị ai hôn!
To gan lớn mật, trong đầu Tống Tử Khâm nghĩ không sỗ sàng sẽ uổng, thừa dịp này mò đủ vốn!
Đầu lưỡi linh hoạt cậy môi Phong Thanh Dương, giảo hoạt quấn lấy thịt mềm giữ hai hàm răng. Miệng của Phong Thanh Dương có hương chanh nhàn nhạt, Tống Tử Khâm nhất thời đắm chìm quên cả trời đất, hai tay ôm cổ Phong Thanh Dương, cả người đều thuận theo bản năng ngọt ngào ma sát.
Khi hôn môi, Phong Thanh Dương rốt cuộc chắc chắn, hắn không ghét Tống Tử Khâm thân cận.
Có lẽ, bọn họ có thể thân cận hơn một chút.
Lúc này, cửa bị mở ra.
Cho là vệ sĩ, Tống Tử Khâm ngẩng đầu liền hỏi, “Tại sao không gõ cửa đã đi vào?”
Cha mẹ Phong Thanh Dương đứng ở cửa, biểu cảm trên mặt có thể nói là vô cùng đặc sắc.
Sáng sớm hôm nay cha mẹ Phong Thanh Dương đều đi làm, nhưng bảo vệ của tiểu khu lại gọi điện thoại tới, nói có người khả nghi đứng dưới lầu nhà bọn họ. Sau đó bà lão đối diện cũng nhiều chuyện gọi điện thoại cho mẹ Phong Thanh Dương, nói thấy có một cô gái xinh đẹp cầm chìa khóa mở cửa nhà bọn họ.
Hai chuyện này hợp lại có ý vị thâm trường, trong đầu cha của Phong Thanh Dương nghĩ đủ kiểu. Tại sao cô gái xinh đẹp kia lại có chìa khóa nhà bọn họ? Tại sao cô gái xinh đẹp kia lại mang theo người khả nghi tới canh giữ dưới lầu nhà bọn họ?
Cả nhà Tống Tử Khâm đều biết Phong Thanh Dương, Phong Thanh Dương người ta lại không tiết lộ một chút nào về chuyện mình có một hắc kỵ sĩ giàu sang làm vệ sĩ.
Lại thêm khoảng thời gian này chuyện làm ăn của cha Phong Thanh Dương gặp chút phiền toái, vì vậy hai vợ chồng này quyết định tự mình trở lại xem. Mặc kệ con trai yêu sớm hay có người muốn tính kế con trai, tóm lại trở về một chuyến sẽ tốt thôi.
Khi cha mẹ Phong Thanh Dương lên lầu, không phải hai vệ sĩ Tống Tử Khâm mang tới không nhìn thấy, mà là…… Nhìn thấy cũng đâu có nghĩa là đi cản đứng chứ? Chỉ có thể lập tức nhắc nhở Tống Tử Khâm.
Nhắc nhở cộng lông, khi đó Tống Tử Khâm đang bày tỏ với nam thần.
Cha mẹ Phong Thanh Dương nhìn con trai nằm trên ghế salon, còn có cô gái xinh đẹp nằm trên người con trai, cũng không biết nói gì hơn.
Không nói tư thế này làm cho người khác hiểu lầm, chỉ cần nhìn vào hình dáng do dự không đẩy cô gái này ra của con trai là biết, con trai nhất định cũng thích người ta!
Cha mẹ Phong Thanh Dương tằng hắng một cái, tỏ ý con trai mau ngồi dậy đi.
Ngược lại, Tống Tử Khâm lập tức bò dậy, đứng lên chào hỏi, “Bác trai bác gái hai người đã về.”
Cha Phong giận dỗi trừng mắt nhìn con trai, con còn nằm làm gì thế!
Phong Thanh Dương không thể nói mình vừa tự giải huyệt cả người có chút nhũn ra không bò dậy nổi, không thể làm gì khác hơn là chầm chậm ngồi dậy, eo hơi mềm.
Nhìn bộ dáng này của con trai, ngửi được mùi sữa tắm, cha Phong nhanh chóng động não nghĩ có phải con trai và cô bé này đã ò e í e sau đó vừa mới tắm xong lại lăn ra salon ngọt ngào hay không, mà không đúng, nếu tính thời gian thì chẵng phải con trai là… Thần xạ thủ? (Ai nghĩ s thì nghĩ…:v)
Nghĩ như vậy, cha Phong không nhịn được mà hơi lo lắng cho con trai.
“Cha mẹ, tại sao lại về đột xuất thế?” Phong Thanh Dương nhìn ánh mắt của cha, cũng biết cha lại nghĩ lung tung, vội vàng đổi đề tài.
Nói ra câu này, cha mẹ Phong càng cạn lời, nhìn xem, con trai chê bọn họ trở về đấy. Nếu không phải lo lắng sẽ xảy ra chuyện, bọn họ sẽ vội vàng chạy về sao?!
“Cô gái này là?” Mẹ Phong đã đóng cửa lại, bắt đầu ân cần hỏi con trai.
“Học muội, Tống Tử Khâm.” Phong Thanh Dương có chút nhức đầu.
“Học muội?” Cha mẹ Phong bắt đầu mỉm cười, “Nằm ở trong ngực con là học muội?”
Đây là… Cơ hội tốt! Tống Tử Khâm lập tức ngừng thở để cho mặt đỏ lên, sau đó làm bộ như hờn dỗi trợn mắt nhìn Phong Thanh Dương một cái, “Thanh Dương…. Anh, sao anh không thừa nhận…”
“Bác trai bác gái, con là Tống Tử Khâm bạn gái của Thanh Dương, cha con tên là Tống Nghĩa Thành, bác cả con tên là Tống Nghĩa Cẩn. Thật ra thì, con muốn hẹn Thanh Dương đi Hawai du lịch.” Trong đầu Tống Tử Khâm nghĩ ‘thành bài là vào lúc này.’
Không biết Tống Tử Khâm là ai, nhưng trong thành phố không ai không biết Tống Nghĩa Thành, hơn nữa danh hiệu của Tống Nghĩa Cẩn… Cha mẹ Phong đã hiểu, khó trách dưới lầu lại có người đứng canh, thì ra là cô gái nhà chính nhà họ Tống chạy ra ngoài.
Chờ một chút, cô gái này nói gì? Bạn gái của con trai mình? Du lịch?
Con trai làm rất tốt! Trong lòng cha Phong khen con trai, tốt nghiệp trung học với thành tích cao, thuận tiện cò lừa được một cô con dâu có gia thế như vậy! Không phải cha Phong nịnh nọt, mà bởi vì bản chất của cha Phong là một người dứt khoát, có lợi dĩ nhiên là vui. Chẳng qua nếu như con trai nói không thích cô gái này, ông cũng sẽ cảm thấy, ừ, con trai làm rất tốt, không vì giàu sang mà khom lưng, có chí chất!
Nói trắng ra là cha Phong là người yêu con như mạng, yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Là phụ nữ, lòng mẹ Phong cũng nhỏ hơn, “Con trai, con muốn đi sao?”
Ai bảo dáng dấp Tống Tử Khâm không phải là dạng yếu đuối khôn khéo, cao như vậy còn có cơ thể bền chắc, cô ấy lại không bài ra sự tỉnh táo nội liễm của nhà họ Tống trước mặt Phong Thanh Dương, vì vậy mẹ Phong lo lắng nhất chính là, con trai bị cô bé con gái của nhà chính nhà họ Tống này ỷ vào quyền thế ép buộc.
Phong Thanh Dương liếc nhìn Tống Tử Khâm, cố làm ra vẻ khinh thường trả lời, “Hawai và Hải Nam có gì khác nhau. Con thà đi Hải Nam còn hơn.”
Tống Tử Khâm nóng nảy, khác nhau mà, em chỉ có thể đi Hawai thôi.
Mẹ Phong quay đầu về phía Tống Tử Khâm định từ chối, Phong Thanh Dương lại lên tiếng, “Nhưng mà, Tử Khâm muốn đi, con chỉ có thể bất đắc dĩ mà đi một chuyến thôi.”
A?!
Hy vọng bỗng nhiên xuất hiện! Lần này Tống Tử Khâm đỏ mặt thật, chẳng lẽ, những lời bày tỏ của cô lúc nãy, có tác dụng rồi?!
“Vậy đi thôi, chúng ta lập tức thu dọn đồ đạc, anh trai đã bao máy bay, buổi trưa hôm nay đi!” Tống Tử Khâm vui vẻ.
Đi vào trưa hôm nay? Trong lòng cha mẹ Phong nghĩ về câu này, luôn cảm thấy lạ ở chỗ nào đó.
Phong Thanh Dương không lấy gì hết, chỉ cầm điện thoại di động, nói với cha mẹ một câu rồi đi phía sau Tống Tử Khâm đang nhảy cẵng hoan hô, xuống lầu.
Cha mẹ Phong lại ra ngoài một lần nữa, vừa đi mẹ Phong vẫn còn lẩm bẩm, đi vào buổi trưa hôm nay, mà bây giờ Tống Tử Khâm mới đến nói với con trai, chẵng lẽ nếu thằng bé không chịu đi thì con bé sẽ bắt sao? Sau khi nói xong cha Phong cũng dừng lại, ông thấy rõ sau khi xe của Tống Tử Khâm chạy đi, hai chiếc xe còn lại trong tiểu khu cũng chạy theo.
Cái này…. Thật sự chính là tới bắt người?
Trong sân bay, câu đầu tiên của Tống Ngôn Giản khi thấy Tống Tử Khâm là, “Cuối cùng em cũng bắt được nam thân của em rồi?”
Phong Thanh Dương đứng ở bên cạnh, không nói. Hắn vẫn không hiểu tại sao khi chạy khỏi tiểu khu vẫn có hai chiếc xe một mực chạy theo, thì ra là thật sự muốn bắt hắn.
Nhìn Tống Tử Khâm từ trên xuống dưới, Phong Thanh Dương ra tay nhanh như điện véo Tống Tử Khâm, em thật sự quá vô pháp vô thiên rồi!
Bị véo lỗ tai dạy dỗ ngay trước mặt mọi người, mặt Tống Tử Khâm đỏ như máu, dọc theo đường đi chỉ dám nhìn Phong Thanh Dương mà không dám nói. Là gan gấu khi nhào vào Phong Thanh Dương là nhiệt huyết cấp trên không sợ chết, chờ khi tỉnh táo lại, Tống Tử Khâm vừa xấu hổ lại vừa quẫn.
Nếu Phong Thanh Dương liều chết không đi, lúc này bỗng nhiên tức giận muốn về, vậy mình nên làm sao đây?
Còn nữa, phía cha mẹ Phong Thanh Dương….. Mình để lại ấn tượng không tốt…. Sau này sống chung với cha mẹ chồng có thể xảy ra vấn đề hay không…..
Đến khi tới Hawai, xác định Phong Thanh Dương thật sự đồng ý đi du lịch với mình, lúc này Tống Tử Khâm mới buông tảng đá treo trong lòng xuống. Hơn nữa, trải qua chuyện này, mình đã lấy được danh hiệu bạn gái của Phong Thanh Dương trước mặt cha mẹ Phong.
Thật sự là thắng lợi lớn!
Cho nên, khi Tống Ngôn Phong nhắm vào sư phụ nhà mình mà khiêu chiến, Tống Tử Khâm cũng không quá tức giận.
Kỳ nghĩ ở Hawai thật ra thì rất náo loạn. Bọn họ ở chưa đến mấy ngày, Tống Ngôn Phong đã phát điên, trói La Lan Tử chạy đi nói là muốn chơi trò đuổi bắt, bắt Ngô Sâm Nhược phải tìm được mình trong vòng 3 ngày, nếu không thì cút xa Tống Nghĩa Nhụy hoặc là chờ La Lan Tử sinh con cho Tống Ngôn Phong hắn rồi hắn sẽ đưa về.
Lần này, Phong Thanh Dương biết, Tống Ngôn Phong này không phải là hàng tốt, lúc này mới định đích thân ra tay bắt lại cái người bệnh hoạn này cho nhà họ Tống. Vốn là rất khó tìm được người này, nào biết tài xác định vị trí của chị Tống Tử Khâm – Tống Mộc Tuyết y như máy định vị vậy, nhắm mắt lại là có thể cảm nhận được phương hướng của La Lan Tử. Như vậy, không tới hai ngày Tống Mộc Tuyết đã đưa Tống Ngôn Mục Tống Ngôn Giản Tống Tử Khâm còn có Ngô Sâm Nhược đuổi theo tên sát thủ bệnh hoạn kia, dễ dàng tìm được Tống Ngôn Phong! Tống Ngôn Phong coi như biết không được dùng súng với người nhà, nhưng mà người ta làm sát thủ đã lâu nên kỹ năng dùng dao găm đã xuất thần nhập hóa, con dao găm này giống như dao của quân đội rút ra là sẽ thấy máu, bị đâm một chút cũng sẽ nguy.
Tống Tử Khâm không ngu, nhưng cũng biết, đối với Phong Thanh Dương – nam thần lạnh lùng, không dùng thuốc mạnh là không có hiệu quả. Tựa như ban đầu nếu mình không liều chết quấn chặc lấy, sẽ không có cơ hội đến gần Phong Thanh Dương; Nếu mình không kiên nhẫn mài vỏ ngoài nguội lạnh của Phong Thanh Dương, bây giờ đừng nói là cùng đi Hawai du lịch, mà là sự khinh thường của Phong Thanh Dương đối với cô.
Như vậy…
Tống Tử Khâm dẫn đầu xông lên đánh với Tống Ngôn Phong, sau đó không ngừng chớp mắt với Tống Ngôn Phong. Tống Ngôn Phong còn chưa phản ứng kịp, đứa em gái tìm chỗ chết này đã đụng vào con dao găm bên tay phải của hắn.
Biến cố này, làm tất cả mọi người sợ choáng váng.
Bao gồm Tống Ngôn Phong, hắn cũng không hiểu Tống Tử Khâm đang phát điên cái gì.
Giờ phút này, lần đầu tiên Phong Thanh Dương cảm nhận được, cái gì gọi là tim co rút, cái gì gọi là kinh hoảng sợ hãi.
Con dao vương lấy máu quả nhiên rất lợi hại, trong nháy mắt máu đã chảy đầy đất. Phong Thanh Dương xanh mặt bế Tống Tử Khâm nổi điên chạy tới bệnh viện, dọc theo đường đi cũng long trời lỡ đất dùng những câu thô tục chửi cô.
Tống Tử Khâm lại còn an ủi Phong Thanh Dương.
“Em không sao, nếu không phải bị đâm một dao này, em sẽ không có cơ hội được anh ôm đâu. Lần này cho dù chết cũng cam tâm tình nguyện.”
Phong Thanh Dương vô cùng vô cùng muốn quất cho Tống Tử Khâm hai bạt tay, nhìn thấy đối phương bình thường sức sống mười lần bây giờ gương mặt lại trắng xanh, trong lòng hắn loạn như ma, chỉ đành phải trả lời, “Ngu xuẩn! Sau này có nhiều cơ hội ôm hơn! Chết con mẹ gì mà chết!”
Khi nam thần nói lời thô tục, chứng tỏ, nam thần đang mất khống chế.
Tống Ngôn Phong coi như có chút lương tâm, hắn không phải cố ý đâm Tống Tử Khâm, cho nên giờ phút này còn chạy theo tới bệnh viện truyền máu cho Tống Tử Khâm. Nhóm máu của hai người giống nhau, nên việc truyền máu rất thuận lợi.
Cuối cùng, Phong Thanh Dương rốt cuộc nghe theo ý kiến của ‘người bệnh nặng’ – Tống Tử Khâm, đánh cuộc với Tống Ngôn Phong.
Nếu như mình có thể tay không đánh bại Tống Ngôn Phong, thì Tống Ngôn Phong nhất định phải ngoan ngoãn về nhà tới lúc 20 tuổi,
trong thời gian đó không được lén đi ra ngoài giết người không thể làm chuyện xấu. Bị mắc bệnh cuồng chiến Tống Ngôn Phong đồng ý.
Võ thuật Trung Hoa ý nghĩa sâu xa, Thái cực quyền mượn lực đả lực cộng thêm cổ võ cộng thêm thủ pháp điểm huyệt, lại phối hợp với Tống Mộc Tuyết ở bên cạnh quấy nhiễu tinh thần, cuối cùng hắn cũng chế phục được người có võ lực cao nhất nhà họ Tống – Tống Ngôn Phong.
Vinh quang áp giải Tống Ngôn Phong về nước, ánh mắt Tống Tử Khâm nhìn Phong Thanh Dương có thể làm cho người người chết tê dại.
Mà Phong Thanh Dương cũng không biết mình xảy ra chuyện gì, đại khái là bị Tống Tử Khâm dây dưa lâu ngày thành thói quen, bị nhìn như vậy lại cảm thấy có chút vinh quang.
Tiếp theo, Phong Thanh Dương phát hiện, mình chỉ buông lỏng một chút đã thành thiên cổ hận. Không phản bác khi Tống Tử Khâm nói là bạn gái của mình, hơn nữa bắt đầu từ lúc đồng ý đi Hawai, Tống Tử Khâm đã hoàn toàn lấy thân phận bạn gái mà hành động.
Chờ mình đi theo Tống Ngôn Giản giải Tống Ngôn Phong về nhà họ Tống, ông cụ Tống lại đặc biệt đích thân đi ra gặp hắn, vợ chồng Tống Nghĩa Thành cộng thêm Tống Nghĩa Nhụy còn có vợ chồng Tống Nghĩa Cẩn đều tới, tình cảnh này…. Hoàn toàn chính là nhìn cháu nội rễ, con rể, cháu rể!
Phong nam thần bày tỏ, tốc độ này…. Quá nhanh.
Kết quả, không cách bao lâu, cha mẹ nhà mình không hiểu sao lại được Tống Nghĩa Thành mời tới nhà chính nhà họ Tống, bắt đầu thương lượng chuyện đính hôn.
Có lẽ là Tống Ngôn Mục và Mộc Tuyết đã mở ra ngoại lệ, có lẽ là nhà họ Tống đã từng trải qua chuyện linh dị đưa đến dân số của gia tộc suy yếu, có lẽ là người nhà họ Tống nhìn dáng vẻ Phong Thanh Dương uy vũ kiêu ngạo có thể áp chế được họa thần của gia tộc ( Tống Ngôn Phong), nói tóm lại, dù sao người nhà họ Tống chính là ———- nhìn trúng thì phải quyết định, quyết định phải là của mình.
Phong Thanh Dương im lặng không được phát biểu ý kiến, không được kiên quyết. Quay đầu lại nhìn cặp mắt sáng chói mong đợi của Tống Tử Khâm, lời nói vừa tới khóe miệng lập tức bị nuốt vào.
Có lẽ, bắt đầu yêu là mềm lòng?
Hoặc là nói, không thể nào cự tuyệt biểu hiện yêu thích của đối phương?
Phong Thanh Dương biết mình không phải người tốt, là người không phải ai cũng có thể thân cận.
Cho nên…. Vậy thì, trước…. Cứ thử một chút?
Thấy Phong Thanh Dương chần chờ gật đầu, Tống Tử Khâm vứt sạch tất cả lời dạy, nhảy một cái cao tới ba mét!
Cô, cuối cùng cũng bắt được nam thần!