Ăn cơm, ăn cơm...!
Cùng Lý Hách Tể ăn cơm tối.
Đầu óc tôi vẫn trong trạng thái đình trệ.
Cảm giác thật giống như chỉ đạt được năm mươi chín điểm ở lần thi cuối kỳ nhưng hết lần này tới lần khác, giáo viên đều dùng vẻ mặt hiền hòa nói cho cưng biết, cưng vẫn đạt tiêu chuẩn để qua môn.
Rõ ràng nghĩ là không có cơ hội, nhưng vẫn là cho cưng một chút ánh sáng.
Làm cho trái tim nhốn nháo.
Không cần khẩn trương Lý Đông Hải, cưng bây giờ là trợ lý riêng của Triệu tổng, hiện tại không phải gọi là ăn cơm, mà là xã giao.
Từ ngữ chuyên nghiệp biết bao nhiêu.
"Tiểu Đông Hải, cậu làm gì ngây ngốc một mình ở đó vậy? Lúc thì bày ra gương mặt sầu não, lúc lại ngồi cười híp mắt?"
Tôi chớp chớp mắt, nhìn Khuê Hiền trước mặt, nói: "Tôi đang suy nghĩ về bộ phim tối hôm qua."
"Cậu đa cảm như vậy sao?"
"Là con người, phải sống tình cảm một chút nha."
"Cậu hôm nay có điểm không bình thường nha tiểu Đông Hải."
"Thật không? Haha, nào có… Tôi vẫn vậy mà?"
"Xem ra còn có nhiều điểm tôi chưa biết về cậu.
Nhưng không sao, tương lai còn dài."
Khuê Hiền nói xong liền chuẩn bị vươn tay ra xoa đầu tôi, như phản xạ có điều kiện, tôi vèo một cái tránh ra.
Khuê Hiền hình như có chút không vui, mặt xụ xuống:
"Tiểu Đông Hải, cậu ghét tôi hả?"
"Không không, tôi làm sao lại ghét Triệu tổng chứ."
Khuê Hiền chậm rãi tới gần, tôi đã không còn đường lui, dựa vào tường, nhìn người trước mắt, có chút khẩn trương.
Trước mắt tôi hiện giờ là một con sói phúc hắc nha.
Đấu không lại, đấu không lại.
"Tiểu Đông Hải…"
Khuê Hiền một tay nắm cằm, một tay ôm lấy thắt lưng tôi: "Cậu đã nói không ghét."
Ơ hay, không ghét cũng không có nghĩa là có thể vừa nắm cằm vừa ôm tôi chứ.
"Triệu tổng, hôm nay thật nóng nha.
Đứng gần thế này sẽ khó chịu…"
"Tiểu Đông Hải, cậu khẩn trương mà cũng đáng yêu như vậy."
"Cảm ơn đã quá khen."
"Vậy cậu định làm gì để cảm ơn tôi?"
"A?"
Triệu Khuê Hiền hắn tư duy khác người sao? Mặt Khuê Hiền chậm rãi tới gần, có thể cảm nhận rõ hô hấp của hắn:
"Đừng khẩn trương…"
"Triệu… Triệu tổng, cửa… có người gõ cửa…"
Hắn ngẩn người, tôi nhân cơ hội lách người ra, để tránh khỏi nghi ngờ, tôi làm bộ mở cửa nhìn một chút.
"Ơ, tôi rõ ràng nghe được tiếng đập cửa, tại sao không có ai vậy ta…"
Xoay người, nhìn thấy Khuê Hiền đang khoanh hai tay trước ngực.
"Triệu tổng, hình như tôi nghe nhầm, haha…"
"Tai cậu có vấn đề à? Lại đây tôi xem giúp cho."
"Không… Không...!Không cần.
A, tôi phải đến bộ phận tiếp thị lấy văn kiện cho cậu, tôi đi trước." Nói xong cũng không quay đầu lại chạy ra ngoài.
Ra đến hành lang mới phát hiện bản thân căng thẳng đến nỗi toát mồ hôi.
Vừa mới thật sự bị hắn ép đến không thể thở, khí lực tỏa ra thật mạnh mẽ nha.
Chắc chắn có khả năng tấn công.
Triệu Khuê Hiền, Lý Đông Hải tôi xem trọng cậu.
Chỉ tiếc là tôi sẽ không thích cậu.
Tôi muốn ở cạnh người cho tôi cảm giác vui vẻ, chứ không phải làm tôi cảm thấy áp lực.
Chạng vạng, theo thời gian đã hẹn, chúng tôi cùng nhau đến nơi ăn tối với Hách Tể.
Tôi vốn tưởng rằng còn có thư ký của Triệu Khuê Hiền, nhưng tôi đã lầm, giờ đây chỉ có hai người là tôi và hắn.
"Hôm nay đến nhà hàng hải sản XX."
"Ăn hải sản sao?" Tôi nhớ rõ Hách Tể ghét ăn món này.
"Cậu không thích hả?"
"Tôi thích…"
"Chúng ta là người mở lời mời, dù sao cũng phải đến chỗ thật tốt."
"Được."
Tại sao tôi lại có cảm giác là do Triệu Khuê Hiền hắn cố ý, tìm nơi mà Hách Tể ghét nhất để đến ăn vậy?
"Tiểu Đông Hải, cậu đã nhìn thấy vị hôn thê của Lý Hách Tể lần nào chưa?"
Câu hỏi chết tiệt này!!!
"Đã từng gặp một lần…"
"Cô gái đó, ba cô ta là người đầu cơ giá lên, hắc đạo bạch đạo đều có thế lực.
Sau khi kết hôn với cô ta thì công ty của anh ta tuyệt đối chỉ có lợi không có hại."
"Nhưng Hách Tể không có thích cô ta!!!"
Nói xong mới phát hiện chính mình thật kích động.
Cúi đầu không có nói tiếp.
"Loại hôn nhân này không cần tình yêu.
Tiểu Đông Hải thế nào lại kích động như vậy?"
"Tôi… Tôi chỉ nghĩ rằng như vậy sẽ làm ô uế tình yêu thiêng liêng."
"Có vẻ như vào đầu năm sau."
"Chuyện gì?"
"Hai người bọn họ kết hôn đó.
Các ngành công nghiệp đều biết chuyện này."
"À…" Nhất thời cảm thấy hít thở không thông, Triệu Khuê Hiền tuyệt đối là cố ý!
Vào phòng riêng đã đặt sẵn, tổng cộng gồm có năm người.
Ngoại trừ tôi và Triệu Khuê Hiền, còn có Hách Tể cùng thư ký và trợ lý của anh ấy.
Khi Hách Tể nhìn thấy tôi, nhất thời ngây ra.
"Lý tổng, xin chào."
Tôi rất lễ phép tiến lên đưa tay ra.
Hách Tể cũng cười cười đưa tay nắm lấy.
"Tiểu Đông Hải chỉ mới theo tôi hơn nửa tháng nhưng càng ngày càng làm cho tôi nở mày nở mặt nha."
Nói xong còn không quên sờ sờ đầu tôi, tên này cuối cùng cũng không cho tôi mặt mũi, bị sờ soạng còn phải cười.
Nhưng người trước mặt tôi lại không cười được.
Vâng, người đó là Lý tổng, Lý Hách Tể.
Nhưng vì cái gì không thấy anh ấy cười, lòng tôi lại có chút cảm giác thoải mái?
Khuê Hiền ngồi bên cạnh tôi, còn Hách Tể thì ngồi đối diện.
Khoảng cách của tôi và anh ấy là xa nhất trong bàn ăn.
Đương nhiên, tất cả những điều này là do Triệu tổng ban tặng.
"Công ty của Triệu tổng thật không hổ danh trong giới truyền thông."
Hách Tể giơ ngón cái lên: "Ngân sách ít hơn một phần ba so với bên tôi dự đoán."
"Với số tiền ít mà thu được kết quả lớn, đấy mới là tốt nhất."
Những lời nói khách sáo này tôi thật sự không quan tâm.
Tôi chỉ nhớ đến hai chuyện.
Thứ nhất, tôi ngồi đây Hách Tể có thấy không.
Thứ hai, tiếp theo sẽ là món gì đây ta?
Tuy rằng Hách Tể không thích hải sản, nhưng anh ấy vẫn ăn rất vui vẻ, chừa mặt mũi cho Khuê Hiền.
Chỉ là có lẽ khoảng chừng hai ngày nữa anh ấy vẫn không dám ăn cơm.
Làm cho người khác ăn phải món không thích nhưng vẫn phải cười, Triệu Khuê Hiền cậu thật quá độc ác.
Hai bên cộng sự cùng nhau ăn ý trò chuyện một hồi.
"Tiểu Đông Hải thật sự thích ăn hải sản đến vậy sao? Mấy ngày hôm trước cùng tôi đi Nhật Bản cũng đã ăn qua, ăn đến miệng đầy dầu cũng không biết."
Nói xong lại còn cười ha hả.
Tên chết tiệt này! Không còn chuyện gì để nói sao lại nói chuyện này.
Tôi nhìn Hách Tể ở đối diện biểu tình có chút cứng nhắc, cảm thấy thật căng thẳng, tay chân luống cuống làm rơi con cua vào chén của anh ấy.
Thế giới an tĩnh.
"Haha, hóa ra con cua đó thích ôn nhu công."
Thế giới lại an tĩnh.
Tôi thật muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
"Lý tổng là ôn nhu công?"
Có thể hỏi ra câu này chắc chắn chỉ có Triệu Khuê Hiền.
Tôi nhìn gương mặt đang ngây ngốc của trợ lý ngồi bên cạnh Hách Tể:
"Haha, là nói giỡn thôi à."
"Tiểu Đông Hải, cậu nghĩ tôi là cái gì công?"
Cực phẩm phúc hắc công!!!!
Chỉ tiếc lời này không thể nói ra.
"Mị lực tổng tiến công…"
Khuê Hiền hài lòng cười cười, tôi thở nhẹ, len lén liếc nhìn Hách Tể ở đối diện.
Anh ấy đang cầm lấy chân cua mà tôi làm rớt vào chén, bắt đầu ăn.
Này, em vừa liếm qua rồi á...!
Nhưng mà, vì sao trong lòng tôi lại thấy rất thoải mái? Đương nhiên thoải mái nhất là biểu tình của anh ấy lúc nhắc đến thời gian ở Nhật Bản.
Hắc hắc ~
Triệu Khuê Hiền, cậu thật đúng là phúc hắc mà.
"Lý tổng, tiểu Đông Hải không phải là rất được việc sao? Anh thế nào lại không cần cậu ấy nữa vậy?"
Khuê Hiền nhàn nhạt hỏi lời này, trong lòng tôi cảm thấy ẩn ẩn đau.
Không đợi Hách Tể mở miệng, tôi nói:
"Lần đó tôi chỉ theo Lý tổng làm phiên dịch thôi." Nói xong liền nhìn, Hách Tể gật đầu.
"Hây da, vậy thì tốt quá! Tiểu Đông Hải sau này sẽ là của tôi rồi." Nói xong, Khuê Hiền còn quay qua nhìn Hách Tể cười cười.
Hách Tể cúi thấp đầu không nói gì, cũng không nhìn ra biểu tình gì.
"Được rồi, Đông Hải." Hách Tể hôm nay rất kiệm lời cuối cùng cũng mở miệng.
"Chuyện gì vậy Lý tổng?"
Tôi cẩn thận trả lời nhưng tim đã bắt đầu bang bang nhảy loạn.
"Cậu còn bỏ quên quần áo ở nhà tôi, khi nào đến lấy?"
"A, chờ khi nào rảnh rỗi một chút, tôi sẽ đến."
Khuê Hiền như có điều suy nghĩ liếc nhìn Hách Tể: "Quan hệ của hai người cũng không tệ lắm nha."
Hách Tể đang lau lau miệng, nói:
"Trước kia có vài ngày mẹ của Đông Hải không ở nhà, cậu ấy đã ở tạm nhà của tôi."
Nhìn biểu tình Hách Tể có điểm chân thật.
"À, tôi nhớ là mẹ của tiểu Đông Hải vẫn chưa về đúng không?"
Gật đầu.
"Vậy làm sao cậu lại bỏ đi, không ở lại nhà Lý tổng tiếp?"
Tôi nói nè, Triệu tổng cậu thật sự muốn bức tôi chết sao?
Hách Tể liền nói: "Cậu ấy giận dỗi tôi, nói mình muốn độc lập."
Lý tổng, em xem anh...!
Hóa ra, anh cũng không tốt lành gì.
Bữa cơm này thật khiến lòng tôi run sợ.
Tôi còn phát hiện sau đó số lần Hách Tể nhìn tôi càng nhiều hơn.
Anh đang ghen đó hả?
Đi đến bãi đỗ xe, Khuê Hiền ôm chầm lấy tôi, nói:
"Tiểu Đông Hải, tôi đưa cậu về."
Liếc mắt nhìn qua Hách Tể đứng bên cạnh, tôi nói: "À, cảm ơn Triệu tổng."
"Triệu tổng, thư ký của tôi với cậu thuận đường, cậu cũng đưa cô ấy về giúp nhé."
Hóa ra là vậy, hóa ra là vậy.
Đều là phúc hắc.
Lý Hách Tể, em đã xem thường anh!
----- Hết Chương 14 -----.