Tôi âm thầm quyết định, tôi nên đối mặt với vấn đề này, là đàn ông, tôi phải học cách đứng một mình.
Mặc dù tôi vẫn cảm thấy rất tủi thân, rất muốn nói chuyện này với Hách Tể nhưng tôi sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng đến công việc của anh ấy ở bên Anh.
Tuy rằng tôi không biết Hách Tể thật sự đến chỗ của ba anh ấy hay là đến nơi khác, nhưng tôi chính là không muốn làm phiền anh ấy.
Lý Đông Hải tôi thật sự là một người hiểu chuyện nha.
"Mẹ…"
"Làm sao đấy?"
"Bữa sáng, con muốn ăn mười cái bánh bao!"
Mẹ tôi nhíu nhíu mày: "Con bị cái gì kích thích vậy hả?"
Tôi chống nạnh, nói: "Con muốn bổ sung năng lượng để đi chiến đấu! Hắc hắc ~"
"Cô ta hẹn con lúc mấy giờ?"
"Ba giờ chiều, khách sạn XX."
"Con nói lại với cô ta là gặp vào lúc tám giờ tối đi."
"Tại sao ạ? Muộn như vậy, cô ta sẽ nghĩ rằng con đã có dự tính trước."
Mẹ tôi liếc tôi và nói:
"Tại sao não của con lại nhỏ như vậy chứ? Dựa vào cái gì để cô thông báo thời gian và địa điểm? Dựa vào cái gì con lại phải nghe theo cô ta? Phải để cho cô ta biết con không phải dễ dàng nghe theo sắp xếp như vậy! Nói với cô ta rằng buổi chiều con không rảnh, sẽ gặp vào lúc tám giờ tối, nếu không được thì không đến."
Đúng là gừng càng già càng cay!
Tôi lập tức nhấc điện thoại lên gọi vào số đã nhận.
"Alo, tôi là Lý Đông Hải."
"Có chuyện gì?"
"Buổi chiều tôi không rảnh."
"Vậy cậu lúc nào thì rảnh? Cậu cũng đâu cần phải đến trường." Cô ta nói xong liền khẽ cười.
"Tám giờ tối."
"Em trai à, chị thật sự rất bận rộn."
"Cô bị bệnh đúng không? Cô tìm tôi chứ không phải tôi tìm cô nha.
Hoặc là gặp vào lúc tám giờ tối, hoặc là cô đi gặp quỷ đi."
"Cậu!!! Được, tám giờ tối gặp." Nói xong, cô ta liền hung hăng cúp điện thoại.
Mẹ tôi đi đến, vỗ vỗ vai tôi: "Làm tốt lắm! Mẹ mời con ăn hai mươi cái bánh bao!"
Ôi, con thực sự may mắn khi có một người mẹ hào phóng như mẹ nha.
Ngày hôm nay đúng là gian nan.
Tôi đã tưởng tượng cuộc trò chuyện với cô ta rất nhiều lần trong đầu.
"Con thật sự không dự định nói cho Lý Hách Tể biết sao?"
"Con cũng là đàn ông mà, con muốn tự mình giải quyết."
"Thật sự vậy sao?"
"Hây da, con không muốn để cho anh ấy phiền lòng.
Nếu con có đủ khả năng, con sẽ tự giải quyết nó."
"Nhưng trong lòng con vẫn cảm thấy rất tủi thân đúng hay không?"
Tôi ngẩn người, gật đầu.
.
Truyện Nữ Cường
"Cô ta có nói với con số phòng không?"
"713."
Mẹ gật đầu, nhìn tôi mỉm cười.
Sau bữa tối ngon miệng, tôi cùng mẹ đi ra ngoài dạo và đến khách sạn nơi cô ta đã hẹn.
"Con sẽ tự vào một mình."
"Không được, con trai mẹ lớn lên trông đẹp mắt như vậy, nếu lỡ như có chuyện thì làm sao đây?"
"Cô ta có thể sẽ cư xử không tốt với con?"
"Cũng sẽ không nhất định như vậy."
Khi đến khách sạn, mẹ tôi đi thẳng đến quầy lễ tân: "Xin chào, tôi đã gọi vào buổi chiều để đặt phòng."
Tôi ngây người nhìn mẹ mình.
Bà sẽ không…
"Con đứng ngốc như vậy làm gì? Đi thôi."
"Mẹ…"
Mẹ tôi lắc lắc thẻ phòng trong tay: "715.
Con lấy điện thoại ra và gọi cho mẹ.
Sau đó, cứ nói chuyện với cô ta bình thường, đừng cúp máy."
"Tại sao mẹ lại muốn nghe trộm?"
"Còn không phải mẹ sợ con gặp chuyện không may sao?"
Tôi một bên không tình nguyện cầm điện thoại thoại gọi vào số của bà, một bên nói lẩm bẩm:
"Con trai của mẹ cũng đâu phải phế vật…"
Đi đến trên lầu, mẹ tôi đi vào phòng và không quên lắc điện thoại nhìn tôi, thì thầm:
"Nhớ rõ, phải hỏi cô ta về chuyện con bị đuổi học."
"Đã biết đã biết."
Sau khi mẹ tôi vào phòng 715, tôi gõ cửa phòng 713.
Cửa rất nhanh chóng được mở ra, cô ta mặc một chiếc váy trắng như một vị thánh nữ, nhìn vào đường may, họa tiết thì chắc là khá đắt tiền.
"Xin chào!"
"Vào đi."
Tôi sải bước về phía trước, đi vào không chút khách khí và ngồi xuống ghế: "Cô tìm tôi có chuyện gì?"
"Rất đơn giản thôi, rời khỏi Hách Tể."
"Rời khỏi Hách Tể? Sau đó cô với anh ấy sẽ ở cùng một chỗ?"
"Anh ấy vốn chính là của tôi.
Tôi thật không muốn người thứ ba như cậu ở một bên kiêu ngạo như vậy."
Tôi nhún vai: "Đúng, cô quen biết anh ấy sớm hơn tôi.
Thật sự hai người cũng có hôn ước, ba của cô cũng có thực lực để giúp Hách Tể phát triển công ty của ba anh ấy.
Nhưng! Lý Hách Tể chỉ thích một tên xấu xa là tôi.
Tôi có biện pháp gì đây?"
Lần này cô ta rất bình tĩnh, xem bộ dáng là có chuẩn bị mà đến.
"Tôi không muốn nói với cậu những việc đó.
Điều tôi muốn nói với cậu là hiện tại đang khủng hoảng tài chính, công ty của ba Hách Tể ở châu Âu hiện tại đang gặp vấn đề lớn.
Mặc dù tác động trong nước cũng bình thường, nhưng có khả năng phải bù đắp không ít.
Cậu có thể giúp anh ấy không? Cậu có thể giúp công ty của ba anh ấy vượt qua giá rét sao?"
Tôi ngẩn người, những gì cô ta vừa nói thực sự là điểm bất lực nhất của tôi.
Tôi không thể giúp anh ấy, một chút cũng không thể làm được.
Cô ta nói:
"Tình yêu thật là vĩ đại, nhưng đối với một người đàn ông, sự nghiệp mới là điều quan trọng nhất.
Tất nhiên, cậu sẽ không hiểu."
Nói xong, cô ta còn liếc nhìn tôi một cách khinh bỉ.
Về mặt tình cảm, tôi có một lợi thế lớn, nhưng khi nói đến vấn đề thực tế, tôi không có lợi thế nào cả.
Tôi nói:
"Cô cho rằng Hách Tể sẽ dựa vào cô để thúc đẩy sự nghiệp của anh ấy thành công rực rỡ sao? Anh ấy là một người đàn ông có chí cầu tiến và có lòng tự trọng.
Tôi tin rằng ngay cả khi công ty của ba anh ấy thật sự phải đối mặt với những vấn đề nghiêm trọng, anh ấy cũng sẽ dựa vào chính mình một lần nữa đem công ty hồi sinh trở lại!"
Cô ta vừa cười vừa nói:
"Em trai thật sự rất ngây thơ.
Cậu hình như vẫn không hiểu ý của tôi ha.
Ba của tôi không chỉ có bản lĩnh đem công ty của anh ấy vượt qua khó khăn mà còn có bản lĩnh làm cho công ty của anh ấy sụp đổ, cái gì mà hồi sinh… Thật nực cười!"
Tôi cảm thấy có chút nghẹn ngào, xã hội này có thật sự như vậy không?
Cô ta nói tiếp: "Làm sao vậy? Nghĩ thông suốt rồi à?"
"Chuyện tôi bị đuổi học cũng là do cô giở trò?"
Cô ta ngẩn ra, không nghĩ đến tôi sẽ đột nhiên hoán đổi trọng tâm câu chuyện.
Tôi tiếp tục nói:
"Cô thuê thám tử tư theo dõi tôi, chuyện này cũng rất bình thường.
Ba của cô rốt cuộc đã cho trường học được bao nhiêu lợi ích để gây ra áp lực cho tôi vậy? Dù sao thì ba của cô cũng khá tốt.
Tôi nói có đúng không?"
"Hóa ra cậu cũng không phải là một thằng ngốc.
Đây chỉ là một cảnh cáo nhỏ."
"Vậy nếu kẻ ngốc như tôi không nhận cảnh cáo này, thì sao?"
"Cậu sẽ hối hận…"
"Hối hận? Cô sẽ chuẩn bị một số thứ không giải thích được để vào túi của Hách Tể, chẳng hạn như hóa đơn tính tiền của bao cao su? Tôi cùng anh ấy ở trên giường chưa bao giờ sử dụng qua thứ đồ chơi đó, vì vậy đừng lo lắng."
Cô ta nghe thế hơi tức giận: "Cậu thật sự không biết xấu hổ!"
"Hóa ra cô còn biết cảm thấy xấu hổ à?"
"Có vẻ như tôi không thể nói chuyện với cậu rồi."
Tôi dang tay: "Đàm phán thất bại!"
"Cậu đừng nên không biết thức thời.
Tôi đã có thể đuổi cậu ra khỏi trường học thì tôi sẽ có đủ bản lĩnh đưa cậu đến một nơi khác!"
"Cô thật tốt nha, tôi sẽ chờ xem, tôi sẽ đi đâu tiếp theo?"
Nói xong, trái tim tôi thực sự đập rất nhanh, nhưng tôi tự nói với mình phải bình tĩnh.
"Vậy xem ra không còn gì để nói nữa."
"Thế thì cứ như vậy đi, mẹ tôi còn đang đợi tôi ăn bữa khuya.
Tôi đi trước, chị gái."
Cô ta trừng mắt nhìn tôi: "Cậucứ chờ đó."
Tôi đứng dậy rời khỏi, tim tôi vẫn đập rất là nhanh.
Đây là lần đầu tiên đàm phán với một người như thế này.
Tôi mở cửa, sửng sốt.
"Hách Tể?"
Hách Tể và mẹ tôi đang đứng ở cửa.
Cô ta có lẽ đã nghe thấy giọng nói của tôi và đi đến:
"Là anh sao Hách Tể, anh ở đây làm gì vậy?"
Hách Tể nói:
"Lâm Chi, em đã đáp ứng anh, nếu anh làm theo lời em thì em sẽ không nhân lúc anh sang Anh mà làm phiền đến Đông Hải.
Em bây giờ lại làm cho em ấy bị đuổi học?"
Cô ta rõ ràng không ngờ đến Hách Tể sẽ xuất hiện, hốt hoảng:
"Hách Tể, không như anh nghĩ đâu."
Hách Tể kéo tôi đến bên cạnh:
"Anh sẽ không nghe em nói thêm bất cứ gì nữa, kết hôn hay những thứ khác, anh tự có tính toán.
Anh sẽ không bỏ qua nếu em gặp mặt Đông Hải một lần nữa.
Em không phải là một cô gái bình thường, là một thiên kim tiểu thư, xin em giữ tự trọng."
Sau đó, Hách Tể đưa tôi đi.
Mẹ tôi xoay người, ở bên tai cô gái kia nhỏ giọng nói:
"Lâm tiểu thư, miếng đệm ngực bị lệch rồi."
Cô ta đỏ mặt, hung hăng trợn mắt nhìn chúng tôi: "Lý Hách Tể, các người cứ chờ xem!"
Rời khỏi khách sạn, tôi mới nói:
"Tại sao anh lại về rồi?"
"Mẹ của em nói cho anh biết."
"Con là một đứa ngốc, rõ ràng là tủi thân muốn chết vẫn không chịu nói cho Hách Tể.
Mẹ phải giúp con.
Chỉ cần ở phòng bên cạnh, mẹ và Hách Tể đều nghe được những gì con nói."
"Mẹ, sao mẹ lại như bà tám vậy chứ…"
Mẹ tôi nói: "Được rồi, mẹ về đây.
Lý Hách Tể, đêm nay con trai mẹ giao cho con."
"Mẹ, con đưa mẹ về."
Tôi nói: "Lý Hách Tể, anh vì sao cũng gọi mẹ em là mẹ?"
"Sớm muộn gì cũng sẽ gọi thôi."
Mẹ tôi nói:
"Con rể như thế này mẹ rất là hài lòng.
Con chỉ cần chăm sóc tốt cho con trai của mẹ là được rồi.
Mẹ tự đón xe về."
Khi mẹ tôi đã lên xe, tôi nói:
"Anh đã về rất vội sao?"
"Vì em, anh nguyện ý quay trở về."
"Hôm nay anh có ăn mật ong không?"
"Nhìn thấy em bị ấm ức, muốn dỗ dành em một chút."
"Em là tiểu cường, không có việc gì!"
"Thật ra, mấy ngày nay anh sang Anh là để cùng ba anh đàm phán hôn sự này.
Mặt khác, anh đang điều tra một việc."
"Điều tra chuyện gì? Có thú vị không? Hồi hộp lắm sao?"
Hách Tể xoa đầu tôi:
"Ba anh nói, ông cũng đang xem xét lại hôn sự này.
Ông cũng không muốn mình và công ty bị thao túng."
"Điều đó có nghĩa là cuộc hôn nhân giữa anh và cô gái đáng ghét đã bị thổi bay? Không còn nữa?"
"Chỉ cần ba anh nghĩ thông suốt là tốt rồi."
"Thế nhưng mà, cô ta dường như rất tức giận.
Cô ta là thiên kim tiểu thư, từ nhỏ đến lớn hẳn là cũng không có ai làm trái ý muốn của cô ta đâu ha?"
Hách Tể thở dài:
"Không chỉ cô ấy mà cả ba của cô ấy...!Bỏ đi, đừng nói về chuyện này nữa.
Tối nay đến nhà của anh đi."
"À…"
"Vốn dĩ, anh có đáp ứng với Lâm Chi rằng nếu em không đến nhà anh, cô ta sẽ không gây rắc rối cho em.
Nhưng bây giờ có vẻ như không cần phải tuân theo."
Tôi ôm lấy anh ấy, nói: "Này Lý Hách Tể, em có chuyện muốn hỏi anh."
"Việc gì?"
"Em đã không ở bên cạnh anh trong mấy ngày nay.
Buổi tối anh đều giải quyết vấn đề bằng cách chạy vào nhà vệ sinh à?"
"Anh vào nhà vệ sinh vì sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến giấc ngủ của em.
Anh sẽ làm gì khi ngủ một mình?"
"Người đàn ông tội nghiệp, đi nào, tối nay em sẽ thỏa mãn anh."
"Vậy thì phải cảm ơn em rồi."
"Không cần khách sáo…"
----- Hết Chương 19 -----.