Quản gia từ tốn, nhiệt tình giải thích rõ với cô:
- Tiểu thư Serina là hoàng thất Anh Quốc.
Cô ấy được xem như vị hôn thê của chủ nhân chúng tôi.
Sun nghe thất ba chữ "vị hôn thê" thì ánh mắt nó liền tỏ ra bất mãn, vội kêu lên một tiếng:
- Méo!
Người quản gia nghe vậy liền mỉm cười, vội chấn chỉnh:
- À, là vị hôn thê không được chủ nhân chấp nhận.
Lộ Phương chỉ nghe cho biết chứ cũng chẳng bận tâm là mấy:
- Ra là vậy à.
——————————————
Anh đứng trong phòng, lo nghĩ về một chuyện gì đó rồi nhìn người quản gia:
- Không thể cho Serina đến đây.
Người quản gia lắc đầu:
- Thưa chủ nhân, đây là ý của lão phu nhân sắp xếp.
Hơn nữa, dù sớm hay muộn, tiểu thư Serina cũng sẽ biết đến sự tồn tại của chủ mẫu thôi.
Bây giờ khí tức của chủ mẫu vẫn chưa nồng, nên nhân cơ hội để hai người họ gặp nhau cũng tốt mà.
Anh đã biết Serina từ nhỏ, tính tình tiểu thư ích kỷ của cô ta, anh thật sự nuốt không trôi:
- Người phụ nữ si tâm vọng tưởng đó thì có tư cách gì? Chỉ cần bỏ đi cái họ Hoàng Thất thì cô ta chẳng là gì cả.
Gia tộc chúng ta chẳng cần đến loại phụ nữ vô dụng này để duy trì quyền lực.
Người quản nghe vậy liền xụ đôi mày đã bạc phơ, ông ấy không dám nói thành lời, chỉ nghĩ thầm trong bụng: "Vậy chủ mẫu cũng chỉ là người bình thường vô dụng, nhưng cậu vẫn cam tâm tình nguyện mà bảo vệ vô điều kiện đó thôi."
Ông ấy ngẫm nghĩ sâu xa rồi cất lời:
- Nhưng theo tình hình hiện tại, bây giờ chủ nhân xung đột trực tiếp với lão phu nhân e rằng không hay.
Anh xua xua tay:
- Được, tôi biết rồi.
Ông giúp tôi gọi Lĩnh và Dực vào đây.
Người quản gia cúi đầu, theo lệnh anh mà cho gọi hai người thuộc hạ thân cận của anh vào.
——————————————
Chiếc trực thăng riêng hộ tống tiểu thư Serina đáp thẳng xuống sân biệt thự của Khiết Uy.
Từ bên trong, một cô gái dáng vẻ thướt tha, mái tóc dài màu vàng, vẻ đẹp lai tây sang trọng, chiếc đầm màu đen và phụ kiện trên người toát ra sự quý phái, kiêu sa.
Người quản gia đã đứng chờ sẵn ngay trước cửa,
- Chào tiểu thư Serina đã về nước.
Chủ nhân đang chờ cô ở đại sảnh.
Cô ta hạ kính mát xuống, gương mặt tuy xinh đẹp nhưng lại rất kiêu kỳ, ngông nghênh:
- Tên tiếng trung của tôi là Liên Di Băng, nhưng nếu ông gọi tôi là phu nhân, tôi sẽ rất hài lòng.
Người quản gia tận trung với chủ nhân vội mỉm cười, thái độ điềm đạm:
- Thế thì tôi sẽ xưng hô là Liên tiểu thư vậy.
Tôi sợ rằng nếu làm cô hài lòng thì chủ nhân của tôi sẽ không được vui.
Lời nói "thâm sâu" của người quản gia khiến kẻ tự cao tự ngạo nhưng cô ta không khỏi bực tức:
- Này cái lão già kia.
Ông có biết rõ tôi là ai không hả? Nếu chọc giận tôi thì coi chừng sau này đến cháo cũng không có mà húp.
Vị quản gia bình tĩnh đến lạ, có lẽ là ảnh hưởng từ chủ nhân của ông ấy chăng.
- Lão nô nào dám đắc tội Liên tiểu thư đây.
Tôi chỉ hết lòng vì chủ nhân, nghe theo mệnh lệnh từ chủ nhân và vì chủ nhân sẵn sàng dâng hiến sinh mệnh.
Liên Di Băng nắm chặt lòng bàn tay, tuy tức giận vì bị làm phật ý nhưng lại không thể tuỳ tiện phản kháng bằng những lời lẽ không hay:
- Ông...được lắm!
——————————————
Khiết Uy ngồi cạnh giường, anh vừa cho Lộ Phương uống chút máu để cô cảm thấy dễ chịu hơn.
Nhìn Lộ Phương ngủ say, trong lòng anh cảm thấy rất bình yên, tuy vậy vẫn không khỏi lo lắng cho sức khỏe của cô trong thời gian sắp tới.
Một đóm lửa màu tím kỳ quái lơ lửng trong không trung, ngay sát cạnh anh.
Khiết Uy nhìn đóm lửa, vừa nghiêm nghị lại cẩn trọng dặn dò:
- Ngươi phải ở cạnh chăm sóc phu nhân của ta thật tốt.
Nên có sơ suất gì, ngươi phải đánh đổi bằng mười năm linh lực.
Đóm lửa di chuyển lơ lửng lên xuống:
- Dạ, thưa chủ nhân.
Anh bước ra khỏi phòng cô, vừa đi được một đoạn đã bất ngờ chạm mặt Di Băng đang tiến tới.
Vừa nhìn thấy anh, cô ta đã mỉm cười mừng rỡ, cất tiếng gọi thân mật:
- Anh Uy à!
Đóm lửa tím lập tức từ đâu xuất hiện, đứng cản ngay trước mắt cô ta, cốt ý đang muốn bảo vệ chủ nhân của nó.
Cô ta không bất ngờ vì sự xuất hiện của ngọn lửa kỳ quái, Di Băng chưng ra vẻ mặt buồn rầu, ủ rũ:
- Uy à, cấp dưới của anh hình như không thích em, ai cũng cố tình tỏ thái độ với em cả.
Anh bỏ ngoài tai lời mè nheo, phàn nàn của cô ta, lạnh lùng nói:
- Cô đến đây làm gì?
Cô ta nắm hai bàn tay đặt ra phía trước, ánh mắt si tình, gương mặt tỏ vẻ ngây ngô:
- Uy...em nhớ anh...muốn về nước gặp anh thôi cũng không được sao? Nếu anh không thích sự hiện diện của em, em sẽ đi về.
Rõ ràng cô ta đang nói lẫy, anh chẳng bận tâm, nếu không phải vì gia thế quý tộc hoàng thất của cô ta, e rằng còn lâu anh mới để cô ta đặt chân vào nhà.
- Tôi nào dám đuổi Liên tiểu thư đi.
Tôi vẫn chưa muốn bị giam mình trong nhà tù Anh Quốc.
Tôi sẽ rời khỏi nhà một thời gian, nếu cô muốn rời khỏi tôi cũng chẳng giữ lại, còn nếu cô muốn ở thì tuỳ cô.
Trước khi rời đi, anh không quen dằn lại một câu:
- Tôi hy vọng nếu ở lại, cô nên biết rõ thân phận của mình mà cư xử cho đúng mực.
Dẫu sao, ở Trung Quốc vẫn là địa bàn của Tôn Khiết Uy tôi.
Anh bỏ tay vào túi quần, dứt khoát ngoảnh mặt uy nghiêm, lạnh lùng cất bước rời đi.
Bỏ lại Liên Di Băng đứng phía sau, cô ta như vừa bị anh phũ phàng, chẳng chút xem trọng.
Người phụ nữ dã tâm nắm chặt tay, cau mày đầy ức tối:
- Anh ngông nghênh với tôi à? Để xem anh phớt lờ tôi được lâu, trước sau gì anh cũng sẽ là của tôi thôi!