Tiếng xả nước trong phòng tắm đều đặn, mùi hương xà phòng thơm ngát.
Tôn Khiết Uy đưa tay chốt khoá nước.
Lấy khăn tắm của cô thấm khô tóc, một chiếc khăn tắm lớn khác được anh dùng để quấn quanh hông, che phần thân dưới.
Cơ bụng sáu múi săn chắc, vòng ngực rắn rỏi mà bao phụ nữ nhìn vào cũng sẽ thích mê.
Mang hẳn đôi dép bông đi trong nhà màu hồng phấn dịu dàng của Lộ Phương, anh lê bước đi về phía giường ngủ.
Tâm trạng hào hứng của Khiết Uy chợt bị chùng xuống khi nhìn thấy Lộ Phương đang nằm ngủ ngon lành.
- Ngủ rồi sao?
Anh thở một hơi hụt hẫng: "Con bé này, chưa gì đã ngủ ngon như vậy."
Khiến Uy chăm chú nhìn cô rồi nở nụ cười "biến thái".
Anh vô sỉ đưa tay tháo bỏ chiếc khăn mong manh đang che chắn nửa thân dưới rồi hiên ngang trèo lên giường nằm sát cạnh cô.
Trong khi Lộ Phương chìm vào giấc ngủ say ngon lành thì anh cứ xoay trở qua lại, trằn trọc vì trong lòng không chịu yên phận.
Khiết Uy quay sang phía cô, chống cánh tay xuống giường để gối đầu lên cao rồi nhìn Lộ Phương nở nụ cười gian xảo: "Đêm dài dằng đẵng, có nên làm gì đó cho bớt nhàm chán không đây?"
Đầu óc đen tối của anh trỗi dậy, nhìn người con gái xinh đẹp nằm cạnh mà phải "ăn chay" thế này.
Đối với trai tráng tràn trề sức lực như anh quả là khó lòng kiềm được: "Chỉ nhìn mà không thể làm ăn gì cả, thật là tức chết."
Sáng hôm sau, tiếng la thất thanh của cô vang vọng khắp căn phòng, lọt ra cả bên ngoài, những chú chim trên cành cây cao trong sân biệt thự nghe thấy cũng phải hoảng sợ mà bay mất.
- Áaaaaaaaa! Cái quái gì vậy hả?!
Anh trưng ra vẻ mặt bình thản, thích thú, liêm sỉ của anh đã biến mất từ nào.
- Sao hả? Cô có hài lòng với những gì cô vừa nhìn thấy không?
Lộ Phương nhắm mắt lại, vội vã quay sang hướng khác vì ngượng đến đỏ cả mặt khi vừa tỉnh giấc ngồi dậy đã vô tình, rót lỡ dại mà nhìn thấy thứ không nên thấy:
- Cái đồ thần kinh nhà anh.
Ngủ thì làm ơn mặc quần áo cho đàng hoàng vào.
Biến thái!
Người đàn ông hở hang lộ liễu này khiến cô tức chết đi được.
Lộ Phương nhanh chân rời khỏi giường, nhưng vừa quay lưng đi cô đã không giấu được vẻ mặt "mê trai" của mình: "Úi chà, cơ thể của hắn chuẩn ghê.
Sờ vào chắc đã lắm."
Cô nào biết rằng, suy nghĩ vừa rồi của cô đã bị Tôn Khiết Uy đoán được tất tần tật: "Con bé ngốc, cô nghĩ tôi không biết được suy nghĩ trái với lời nói của cô à."
Anh vừa dứt suy nghĩ, cô liền hắt xì một cái, cô đưa tay chạm vào mũi:
- Chẳng lẽ có ai vừa nhắc mình sao?
Anh nhìn cô, nở nụ cười bí hiểm đầy thích thú.
—————————————
Tại căn hộ ở thuộc toà chung cư cô từng ở...
Trước cửa nhà, mẹ cô đang đập cửa ầm ĩ với thái độ khẩn trương và lo lắng.
- Lộ Phương...Phương à...Có nghe mẹ nói không? Con đâu rồi Phương? Mau mở cửa cho ba mẹ!
Ba cô đứng bên cạnh vội xoa dịu vợ, trấn an bà ấy:
- Mẹ nó à, có gì thì từ từ.
Bà ấy chống nạnh nhìn chồng, vì lo lắng nên thái độ đâm ra có chút cau có:
- Đã hơn mười giờ rồi, con bé đó vẫn chưa về nhà.
Chẳng lẽ đang lang thang chơi bời bên ngoài sao?
Ba cô vốn dễ tính lại hoà nhã, điềm đạm, ông ấy nở nụ cười ủi an, nhẹ giọng để tránh làm tình hình thêm căng thẳng:
- Em đừng nóng mà.
Anh nghĩ chắc bé Phương nhà ta đang tăng ca đó mà.
Chăm chỉ làm việc là tốt.
Để anh gọi cho con.
Em cứ bình tĩnh.
Ông ấy lập tức gọi cho cô, Lộ Phương nhìn thấy cha gọi cứ nghĩ đơn thuần ông ấy gọi điện thăm cô.
Nhưng đến khi nhắc máy thì...
Hai cha con nói chuyện với nhau, chẳng hiểu vì sao mà sắc mặt ông ấy thay đổi hẳn, đến khi cúp máy, mẹ cô nóng lòng liền hỏi:
- Sao rồi anh?
—————————————
Biệt thự của Tôn Khiết Uy...
Cô không còn cách nào khác, rơi vào tình huống cha mẹ lại đột ngột đến thăm thế này nên đành thú thật với họ rằng cô đã dọn đến ở cùng anh.
Cha mẹ cô vừa nghe thấy liền bảo cô cung cấp địa chỉ rồi tức tốc đi đến giáp mặt với "con rể" để nói chuyện cho ra ngô ra khoai.
Anh bình thản ngồi đối diện với "bố mẹ vợ", còn cô thì bị ngồi kẹt ở giữa cha mẹ.
Lộ Phương run đến mức không dám ngẩng mặt.
Trước giờ gia đình cô tuy không quá khó nhưng cũng rất nề nếp, cô biết cha mẹ không ủng hộ cũng chẳng cho phép con gái chưa cưới đã về nhà người yêu sống cùng.
Cha mẹ cô nào biết ẩn tình bên trong, họ đang nhìn nhận sự việc theo hướng cô hiện đã và đang sống thử cùng anh.
Nhìn vẻ mặt cau có, nghiêm trọng của mẹ mà cô thấy cả một bầu trời áp lực bủa vây.
Anh rất ra dáng đàn ông, trước mặt phụ huynh sẽ chịu trách nhiệm và gánh vác mọi "tội lỗi".
Khiết Uy ho nhẹ một tiếng rồi cất lời:
- Bác gái à, mong bác đừng trách Lộ Phương, tất cả là do lỗi của con.
Chính con là người thuyết phục cô ấy dọn đến đây sống.