Hạc Minh Giang Hồ

*nghĩa là: có hy vọng (trong hoàn cảnh khốn khó, tìm được lối thoát). Nó nằm trong câu thơ của Lục Du “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” - Sơn cùng thuỷ tận ngờ hết lối, liễu rủ hoa cười lại gặp làng.

Lại qua không biết bao lâu, Diệp Tú Thường mới mở miệng nói: “Kỳ thật, chúng ta có thể đi ra ngoài...”

Đoạn Vân Tụ hơi kinh ngạc, có chút ngây người, vẫn bất động nhìn chằm chằm Diệp Tú Thường.

“Ta đã nghĩ đến, nhưng mà chưa muốn nói cho ngươi biết, bởi vì... bởi vì ta sợ ngươi vừa đi ra ngoài lại trở về bộ dạng trước kia, hiện tại, ta không cần lo nữa.” Diệp Tú Thường tươi cười.

“Tú Thường, khổ cho nàng.” Đoạn Vân Tụ vẻ mặt áy náy.

“Thật ra ta biết, nếu như ta không nói, nhất định ngươi cũng sẽ leo lên trên đó, cho dù có bị rơi xuống tan xương nát thịt đi nữa... Ta cũng biết mười năm qua thứ đã chống đỡ cho ngươi tiếp tục sống chính là cái ý niệm báo thù cho Đoạn gia. Mà cho dù ta có muốn ích kỷ lưu ngươi lại, thì cũng chỉ được nhất thời mà thôi, cho nên mới muốn ngươi nói ra hứa hẹn. Quả nhiên ngươi đã hứa với ta, ta thật sự cảm thấy rất hạnh phúc, hơn nữa, cũng rất yên tâm.”

“Aizz, nàng thật rất thông minh, nhưng cũng là cái nha đầu ngốc nghếch...” Đoạn Vân Tụ nhịn không được vuốt ve cái mũi cao thẳng của Diệp Tú Thường, vì lý giải của nàng mà cảm động.

“Còn không phải bởi vì ngươi! Mới làm cho ta vui đó lại làm ta buồn ngay được, ngươi có biết hay không, từ khi ta gặp ngươi ta đã thay đổi thật nhiều.”

“Ha ha, nàng nói một chút, nàng thay đổi như thế nào, tại sao ta không thấy?” Đoạn Vân Tụ lại bắt đầu trêu chọc Diệp Tú Thường.

“Hừ, ngươi tự biết!”

“Hả, à, để ta nghĩ thử xem... Ahh ta biết rồi, nàng vốn là một người rất đoan trang, lại ổn trọng, tính tình cởi mở nhưng không biết từ khi nào Diệp đại tiểu thư của chúng ta lại trở nên đa sầu đa cảm, hơn nữa có khi còn giống như tiểu hài tử bảy tám tuổi, đôi khi lại rất nóng nảy nha.

Diệp Tú Thường xấu hổ, “Ngươi còn dám nói! Đều tại ngươi hại ta!”

“Cũng không phải chỉ mình nàng, ta cũng thay đổi a!”

“Ngươi nói một chút xem, ngươi thay đổi thế nào?”

“Ta à, ta phát hiện mình trở nên do dự, còn nói lắp nữa, trước kia đâu có bị tật xấu này a...” Nói xong Đoạn Vân Tụ còn giả vờ than thở một tiếng.

“Còn nói, ngươi do dự không quyết hại ta khổ sở! Bất quá, ha ha..., ta phát hiện ra ngươi rất ngốc nha, ngươi giờ đã trở thành cái nha đầu vừa ngốc vừa nói lắp rồi! Diệp Tú Thường một bộ thật cao hứng, vẻ mặt lại hồn nhiên.

“Lần này coi như chúng ta huề nhau.”

“Được! Diệp Tú Thường dùng sức gật đầu.

“Vậy còn bây giờ, cái người cực kỳ thông minh này có muốn nói cho cái nha đầu vừa ngốc vừa nói lắp đây biết làm thế nào để đi ra ngoài hay không a?”

Diệp Tú Thường lại ra vẻ thần bí, “Ta không nói cho ngươi, chính ngươi tự đoán đi! Kỳ thật đáp án ở ngay bên cạnh đây.”

Đoạn Vân Tụ bất đắc dĩ, đành phải cẩn thận đánh giá cảnh vật chung quanh, nhưng ngoại trừ sương mù đầy trời, nàng cũng không thấy cái gì để nói. Ánh mắt nàng chầm chậm di chuyển, rồi rơi trên thủy đàm, thấy mặt nước trên thủy đàm hơi gợn gợn, Đoạn Vân Tụ đột nhiên linh quang chợt lóe, không khỏi kêu lên: “Ta biết rồi!”

Diệp Tú Thường cười hỏi: “Ngươi biết cái gì?”

“Nước này đang chảy, tức phải có nguồn, hơn nữa nước rất sâu lại động như vậy chắc chắn nguồn không nhỏ, chúng ta có thể lặn xuống nước, coi có phải có đường đi thông ra bên ngoài hay không!”

“Ngươi nói rất đúng!”

“Tú Thường nàng thật thông minh, chúng ta có thể đi ra ngoài! Có thể đi ra ngoài rồi!” Đoạn Vân Tụ kích động không thôi.

“Được rồi, chúng ta đi chuẩn bị một chút!” Diệp Tú Thường thấy Đoạn Vân Tụ vui như vậy, nàng cũng rất cao hứng.

Hai người trở lại sơn động nơi mình đã ở suốt bảy ngày qua để thu thập một ít đồ đạc. Diệp Tú Thường nhìn từng ngóc ngách của sơn động, cảm thấy có chút không nỡ, Đoạn Vân Tụ hiểu được tâm tư của nàng, nên nói: “Chúng ta lần này nếu là có thể đi ra ngoài, như vậy ngày sau cũng có thể trở lại đây. Chờ sau khi chúng ta giải quyết xong mọi chuyện, sẽ quay lại nơi này được không?”

Diệp Tú Thường ánh mắt sáng lên, cao hứng trở lại, “Được, chúng ta có thể quay lại, chúng ta nhất định sẽ trở lại nơi này, đây chính là nơi chúng ta đính ước mà.

Đoạn Vân Tụ nghe đến, hai má hơi hơi ửng đỏ.

“Chúng ta đặt tên cho nó là 'Phúc địa động thiên' được không?” Diệp Tú Thường thần sắc hưng phấn.

“Rất hay! Cứ kêu 'Phúc địa động thiên' đi.”

“Chúng ta đi rồi sẽ còn quay lại.”

“Ưh” Đoạn Vân Tụ cầm tay Diệp Tú Thường, thấy nàng vui vẻ như một tiểu cô nương, lại rực rỡ như xuân hoa, cũng cực kỳ cao hứng.

Hai người lại dọn dẹp sơn động một chút xong mới lưu luyến rời đi. Đi đến thủy đàm Đoạn Vân Tụ có chút lo lắng nhìn Diệp Tú Thường, ta nhớ nàng không biết bơi, nếu dùng cách bế khí chỉ sợ cũng không chống đỡ được bao lâu.”

“Đừng lo, ta kỳ thật có học qua cách lặn dưới nước, chẳng qua là lần đó ta bị đuối nước hơi lâu, từ đó về sau rất ngại xuống nước. Nếu ta vượt qua được sợ hãi trong lòng, như vậy sẽ không còn vấn đề gì. Hơn nữa lúc này đây mặc kệ như thế nào, chúng ta đều phải đi ra ngoài, nếu không thực phải ở chỗ này sống nốt quãng đời còn lại rồi.”

“Nhưng...”

Diệp Tú Thường hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế sợ hãi trong lòng, “Thật sự không sao, ngươi chớ có xem thường ta!” Sau đó hướng Đoạn Vân Tụ cười, “Ta đã chuẩn bị xong, chúng ta xuống đi.”

Đoạn Vân Tụ thấy thần sắc Diệp Tú Thường kiên định, đành phải đáp: “Tốt lắm, ta sẽ theo sát nàng, sẽ không để cho nàng có chuyện!”

Diệp Tú Thường gật gật đầu, “Có ngươi tại bên người, ta sẽ không có việc gì.”

Đoạn Vân Tụ cười cười, nắm chặt tay Diệp Tú Thường, lại hướng nàng gật đầu. Diệp Tú Thường hiểu ý, đáp lại bằng nụ cười. Hai người hít sâu vài hơi, mới nhảy vào thủy đàm. Nước trong đầm lạnh như băng thấu tận xương tủy, nhưng hai người khắc chế hàn ý, càng lặn càng sâu. Trong nước càng ngày càng đen, cơ hồ đưa tay không thấy được năm ngón, hơn nữa phù lực*( sức nâng trong nước) càng lúc càng lớn, cơ hồ muốn đem hai người đẩy đi lên. Cả hai bám trụ vào hòn đá bên cạnh thủy đàm khắc chế được phù lực, lại từ từ lặn xuống. Lặn xuống phía dưới một chút, Đoạn Vân Tụ cảm giác được dòng chảy có biến, nhanh chóng đưa tay giữ chặt Diệp Tú Thường, nghịch thủy bơi qua. Hai người càng lặn càng khó khăn, thường bị rong tảo trong nước quấn lấy. Đoạn Vân Tụ nắm thật chặt tay Diệp Tú Thường, không dám buông lỏng.

Hai người lặn thật lâu, khí lực đều muốn cạn sạch, mỗi cử động của cánh tay đều rất gian nan, nhưng không thể dừng lại, đành phải cắn chặt răng kiên trì.

Không biết đã qua bao lâu, trong nước dần dần có ánh sáng. Hai người thập phần kinh hỉ, cố gắn vận hết chút khí lực còn lại rốt cục các nàng cũng trồi được lên mặt nước, phát hiện mình đi tới một nơi khác của thủy đàm, nơi này chính là phía sau vách đá ở phía bên kia của thủy đàm, nước này chảy ra con sông ở phía trước rộng khoảng hai trượng.

Hai nàng cười to, vui sướng hướng lẫn nhau hô: “Đã ra rồi, chúng ta đã ra rồi!” nắm lấy kéo tay nhau, giải tỏa phấn khích trong lòng.

Các nàng bơi lên bờ, nằm trên mặt đất, tuy rằng toàn thân đã mất đi khí lực, nhưng lòng lại cao hứng vô cùng. Nghỉ ngơi một khắc sau, hai người ngồi dậy xếp bằng vận khí điều tức đồng thời làm khô y phục.

“Tú Thường, rốt cuộc chúng ta cũng đã thoát hiểm rồi.” Vận khí điều tức xong, Đoạn Vân Tụ tươi cười xán lạn nói.

“Ưh, đúng vậy a, lần này đại nạn không chết, chúng ta nhất định sẽ có hậu phúc!”

“Uhm!” Đoạn Vân Tụ dùng sức gật đầu.

Hai người đi dọc theo dòng sông một đoạn rất dài mới nhìn thấy thôn dân, vội vàng hỏi đường chạy về thành Nhạc Dương. Chạy tới trong thành thì mặt trời đã ngã về tây. Gã sai vặt mở cửa ra thấy đúng là hai vị tiểu thư mà cả phủ đi tìm suốt bảy ngày nay vẫn không gặp, liền vội vàng chạy đi bẩm lão gia phu nhân.

Chỉ trong chốc lát, hai người đã gặp được Vi lão gia cùng Vi phu nhân. Vi phu nhân lôi kéo tay Đoạn Vân Tụ nói: “Chúng ta rất lo lắng cho con, mấy ngày nay chúng ta vẫn một mực tìm con cùng Diệp cô nương, chính là ngay cả cái bóng cũng tìm không được, sợ các con xảy ra chuyện ngoài ý muốn bị ác nhân ám hại a...” Dứt lời mắt đã ngấn lệ.

Đoạn Vân Tụ rất áy náy, rất muốn nói chút gì đó, cuối cùng lại chỉ nói một câu: “Đã để bá phụ bá mẫu lo lắng...”

Vi lão gia ở bên cạnh ứng hòa nói: “Bình an trở lại là tốt rồi, bình an là tốt rồi, nếu không, ta như thế nào hướng phụ mẫu con dưới cửu tuyền công đạo đây...”

Đoạn Vân Tụ nói: “Bá phụ bá mẫu, để cho hai người lo lắng như vậy, Tụ Nhi thật sự rất xin lỗi. Chính là lần này sự tình phát sinh quá đột ngột, con cùng Diệp cô nương bị kẻ xấu bao vây thiếu chút nữa mất mạng, cho nên mới không thể lập tức trở về.”

Vi lão gia cùng Vi phu nhân chấn động.

“Thiếu chút nữa mất mạng?” Vi phu nhân vội quan sát Đoạn Vân Tụ, lại nhìn một chút Diệp Tú Thường, thấy hai người trở lại không tổn hao gì mới nhẹ nhàng thở ra.

Đoạn Vân Tụ nói: “Nói ra thì rất dài, là chuyện ân oán giang hồ.” Lại nhìn một chút Diệp Tú Thường, phát hiện khí sắc nàng không tốt, nghĩ đến có thể nàng chưa khỏi hẳn, mà hôm nay lại hao tổn quá nhiều khí lực, vì thế còn nói thêm: “Bá phụ bá mẫu, việc này con sẽ tỉ mỉ kể lại sau, lúc này con muốn cùng Diệp cô nương xuống nghỉ ngơi trước được không, trên người nàng còn có tổn thương...”

Vi lão gia cùng Vi phu nhân hơi kinh ngạc.

“Vậy mau đi nghỉ ngơi, ta sai người đi mời đại phu.” Vi lão gia nhanh chóng phân phó cho gã sai vặt mới vừa mở cửa đi mời đại phu, sau đó đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, nói: “Đúng rồi, Thiên Hữu mang theo gia đinh đi cùng người của quan phủ còn ở ngoài thành tìm kiếm, phải nhanh chóng phái người gọi bọn hắn trở lại. Nếu Thiên Hữu mà biết các ngươi đã bình an trở lại, không biết sẽ cao hứng thành cái dạng gì.”

Vi phu nhân cũng ở một bên nói: “Đúng vậy a, đúng vậy a, mấy ngày nay, Thiên Hữu lo lắng đến độ gầy mất một vòng...”

Diệp Tú Thường nhìn nhìn Đoạn Vân Tụ, Đoạn Vân Tụ biết tâm tư của nàng, nhưng lúc này lại không tốt nói cái gì, đành phải đáp: “Ngày khác con nhất định hướng Hữu ca ca bồi tội...”

“Nói cái gì mà bồi tội, nghe khách khí quá, chúng ta là người một nhà, chỉ cần các ngươi hảo hảo là được rồi, chúng ta cũng sẽ an tâm.” Vi phu nhân lại nhanh chóng phân phó nha đầu bên người dẫn hai người xuống nghỉ ngơi.

Đại phu rất nhanh đã tới, đến xem bệnh cho hai người, lấy ra một số thuốc điều dưỡng thân thể, rồi đưa cho Diệp Tú Thường một ít thuốc bổ. Diệp Tú Thường thấy Đoạn Vân Tụ còn thủ ở bên cạnh mình, liền thúc giục nàng trở về phòng đi nghỉ ngơi. Đoạn Vân Tụ đành phải dặn nàng nghỉ ngơi cho tốt, sau đó trở lại phòng mình. Nàng tắm rửa xong sau chỉ cảm thấy phi thường mệt mỏi, liền nằm xuống ngủ, đến khi tỉnh dậy đã là sáng sớm ngày thứ hai.

Sau khi rửa mặt chảy đầu, nàng đẩy cửa ra, lại thấy Vi Thiên Hữu đang đứng ở trong viện. Thấy Đoạn Vân Tụ vẻ mặt Vi Thiên Hữu từ buồn bực không vui lại trở nên vui mừng, hắn kìm lòng không đậu vọt lên trước, bắt lấy tay Đoạn Vân Tụ kích động nói: “Tụ Nhi, muội rốt cục đã trở lại!”

Đoạn Vân Tụ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng không thể giãy tránh.

“Để Hữu ca ca lo lắng, mấy ngày nay khiến huynh mệt mỏi rồi.”

“Ta không có mệt, chỉ cần muội bình an trở lại là tốt rồi!”

“Hữu ca ca...” Thấy Vi Thiên Hữu gương mặt vốn trắng trẻo giờ lại trở nên tiều tụy đen xạm đi, nhưng ánh mắt hắn lại phóng ra tia sáng kỳ dị, Đoạn Vân Tụ biết được cả đời này của mình nhất định nợ Vi Thiên Hữu lời xin lỗi rồi.

“Hữu ca ca, huynh đã đi tìm chúng ta nhiều ngày như vậy thật sự rất vất vả, huynh hãy mau trở về hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi được không? Bằng không, ta sẽ cảm thấy rất có lỗi...”

“Không cần cảm thấy có lỗi, ngươi bình an là tốt rồi! Mấy ngày nay ta luôn một mực nghĩ tới muội, nếu muội thực sự có cái gì bất trắc, ta.., ta thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ, ta nghĩ, nhân sinh của ta từ nay về sau cũng sẽ không còn những ngày tươi đẹp nữa...” Vi Thiên Hữu không những không buông tay, ngược lại tay nắm càng chặt hơn.

Đoạn Vân Tụ nghe được trong lòng trầm xuống, nàng không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào.

Nhưng vào lúc này, cửa bên cạnh 'chi nha' một tiếng mở ra. Diệp Tú Thường đứng ở cửa, kêu một tiếng “Vi công tử”, lại nhìn thoáng qua bàn tay đang bị nắm của Đoạn Vân Tụ, biểu cảm bình thản nhưng lại ẩn ẩn có lãnh ý.

Vi Thiên Hữu đang lúc xúc động nên không có cảm thấy được có gì không ổn, Đoạn Vân Tụ lại vội vàng đem tay rút ra, nói: “Tú Thường, cô đã tỉnh a, tối hôm qua nghỉ ngơi tốt không?”

“Hoàn hảo.” Diệp Tú Thường biết mình không nên dễ giận như vậy, nhưng vẫn là nhịn không được buồn bực, bởi vậy đáp rất ngắn gọn.

Đoạn Vân Tụ nhận thấy được Diệp Tú Thường không thoải mái, nhưng lại nhìn Vi Thiên Hữu lúc này cũng bất hảo nói cái gì.

Vi Thiên Hữu lại không biết nội tình, thân thiết hỏi han: “Nghe nói Diệp cô nương bị thương, không biết bị thương có nặng không? Hiện tại cô nương thấy thế nào?”

“Đa tạ Vi công tử quan tâm, thương thế của ta tiếp tục điều dưỡng mấy ngày nữa thì tốt rồi.” Diệp Tú Thường nhìn Đoạn Vân Tụ liếc mắt một cái, còn nói thêm: “Ta có chút đói bụng, mấy ngày nay toàn ăn cá với quả dại, lúc này ta thật muốn ăn thịt viên kho tàu, không biết đầu bếp nhà công tử có thể làm hay không?”

“Được, được chứ, Diệp cô nương còn muốn ăn cái gì, ta lập tức phân phó hạ nhân đi làm!” Vi Thiên Hữu lại quay qua Đoạn Vân Tụ, “Ta đã phân phó đầu bếp đi chuẩn bị mấy món muội thích ăn nhất rồi, muội còn muốn ăn cái gì cứ việc nói cho ta biết.”

Đoạn Vân Tụ vừa cảm động lại vừa xấu hổ, một câu hai ý nói: “Cảm ơn Hữu ca ca, ta cũng rất thích thịt viên kho tàu, chỉ cần như vậy là đủ...” Dứt lời nhìn Diệp Tú Thường liếc mắt một cái.

Diệp Tú Thường trong lòng âm thầm cao hứng, lại cố ý quay đầu đi không đáp lại.

“Xem ra các ngươi đều thích ăn thịt viên a, không thành vấn đề, ta nói cho bọn họ làm nhiều một chút, bảo đảm các ngươi ăn đủ!” Vi Thiên Hữu rất là hưng phấn.

Diệp Tú Thường miễn cưỡng hướng về phía Vi Thiên Hữu cười một chút.

----------


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui