Tàng Hải kiếm chỉ vào Đạm Đài Tẫn, đỏ vành mắt nói: “Cả đời này của sư tôn sống quang minh lỗi lạc, người tâm thiện nhân từ, coi ngươi như con ruột, ta chưa thấy người đối xử với người nào khác tốt như vậy.
Người chữa thương cho ngươi, đưa ngươi đi lãnh ngộ Tiêu Dao đại đồng đạo, truyền tu vi, ban pháp khí cho ngươi, còn căn dặn chúng ta phải bảo hộ ngươi thật tốt, không được để ngươi gục ngã.”
“Thật là “Sư đệ tốt” của ta, ngươi thật sự không có gục ngã, ngươi sa đoạ thành ma, tự tay giết chết sư tôn, dùng chân hoả thiêu đốt tiên khu của người,” Tàng Hải từng chữ lạnh lùng cứng rắn, tay cầm chặt chuôi kiếm, “Thương Cửu Mân, ngươi “khi sư diệt tổ” * (giết sư phụ, phản bội tổ tiên), sát hại phàm nhân, tiên môn, những tội danh này ngươi có nhận không?”
Đạm Đài Tẫn giống như là nghe được chuyện gì đó rất buồn cười, giọng mỉa mai nói “Nhân tội? Thiên địa vạn vật vốn là bình đẳng, dựa vào cái gì yêu ma đạo của ta lại kém các ngươi một bậc.
Các ngươi giết ma là trừ gian diệt ác, chúng ta giết tiên lại trở thành thiên lý bất dung.
Đều là sinh ra ở thượng cổ, Tiên Ma được cung phụng, hưởng linh mạch thế gian, khai sơn lập phái.
Ma mạch bị huỷ, chúng yêu bị trấn áp ở Hoang Uyên, biến thành khô lâu bạch cốt.
Tàng Hải, ngươi nói cho ta đây là đạo lý gì chứ.”
Tàng Hải cắn răng “Minh ngoan bất linh*, yêu ma giết chóc hại người, thiên đạo không dung.”
*Thành ngữ ý chỉ người bướng bỉnh, ngu dốt và thiếu sự hiểu biết.
“Thiên đạo không dung” Đạm Đài Tẫn lẩm nhẩm lại mấy chữ này, giang tay cười to nói “Nếu thiên đạo không dung tộc ta, vậy ta nghịch lại thiên đạo thì đã sao.”
Tàng Hải nói “Ngươi chấp mê bất ngộ, hôm nay Tàng Hải tại đây lập lời thề, Tiêu Dao tông chúng ta dù hôi phi yên diệt cũng sẽ nghiền xương ngươi thành tro, an ủi cho linh hồn của sư tôn.”
Đạm Đài Tẫn ngừng cười, mang theo ma khí dày đặc nhìn vào đám người.
“Bắt đầu từ lúc ta sinh ra, thiên đạo đã không cho phép ta sống sót.
Thiên đạo đã bất công, vậy thì hôm nay ta sẽ cho các ngươi xem, tại lục giới này sức mạnh vi tôn, đạo do ta sáng tạo nên, lục giới quy phục, chúng sinh thành nô bộc của ta.”
Đúng vậy, dựa vào đâu, dựa vào cái gì mà hắn sinh ra đã định sẵn là mệnh Thiên Sát Cô Tinh.
Dựa vào đâu hắn chỉ vì một miếng ăn mà phải học theo một con chó vẫy đuôi mừng chủ với các cung nữ.
Cả đời này, người hắn yêu chết trong tay hắn.
Người duy nhất hắn gặp được, coi nàng là ấm áp, trong lòng lại chỉ có chúng sinh, đến bên hắn chỉ vì âm mưu, lưu lại cho hắn đau đớn năm trăm năm.
Nếu nàng xưa nay không hiếm lạ tình cảm của hắn, vậy nàng và chúng sinh mà nàng yêu thương cùng nhau đi chết đi.
“Bày trận.” Tàng Hải hạ lệnh.
Phía sau hắn, đệ tử Tiêu Dao tông chẳng biết lúc nào trong tay mỗi người đều cầm một sợi tơ màu xanh.
Sợi tơ mang theo ánh sáng lạnh lẽo, tách không khí ra, khoá lại ba mươi hai chỗ quanh thân Đạm Đài Tẫn, Tàng Hải cầm một cái Bích xử* (chày màu xanh) trong tay.
Editor: Tra google “Bích xử” thì nó ra mấy hình này, chày mà nhìn ngộ quá =))))
Đạm Đài Tẫn nhìn sợi tơ trói chặt mình, liếm môi nói “Bích Viêm Toái Cốt xử.*” (Chày xanh bằng xương vỡ).
Rất lâu trước đó, hắn từng nghe Triệu Du nói qua, Tiêu Dao tông chỉ có một kiện tiên khí dùng để tru sát phản đồ của môn phái, Toái Cốt xử sẽ nghiền nát từng tấc xương cốt trên người kẻ đó, người Tiêu Dao tông từ bi, chưa bao giờ dùng Bích Viêm Toái Cốt xử giết người.
“Nghiệt chướng, nhận lấy cái chết.” Tàng Hải bay vút qua, Bích xử trong tay đâm thẳng vào mi tâm của Đạm Đài Tẫn.
Bích xử dừng lại trước mi tâm Đạm Đài Tẫn, giống như đâm vào tường đồng vách sắt, không có cách nào tiến thêm được một chút.
Đạm Đài Tẫn cười to, tay nắm thành quyền, tơ xanh trên thân đứt thành từng đoạn.
Hắn nắm chặt Bích xử, ma khí trong lòng bàn tay lan tràn, trên thân của Bích xử bị đóng băng, xuất hiện vết rạn nứt.
Không ai có thể nghĩ tới, Đạm Đài Tẫn vậy mà lại tu thành thân thể Ma Thần, không có pháp khí nào trên thế gian có thể tổn thương hắn.
Đệ tử Tiêu Dao tông hô to: “Tàng Hải sư huynh, cẩn thận!”
Nhưng bất kể như thế nào đều quá muộn, Tàng Hải mắt thấy đập nồi dìm thuyền trong một kích không thành, muốn lui về, lại bị Đạm Đài Tẫn lạnh lùng bóp cổ.
Đạm Đài Tẫn giơ cánh tay lên, tà ý tàn phá bừa bãi.
“Đã chủ động muốn chết, ta thành toàn cho các ngươi.”
Khoé miệng Tàng Hải tràn ra máu tươi, trong mắt mang theo hận ý vô tận.
Đạm Đài Tẫn đưa tay, Trảm Thiên kiếm màu đỏ như máu im ắng hiện ra trên tay.
“Sư huynh, ngươi có muốn để lại di ngôn?”
Nói như thế, ngay sau đó, Trảm Thiên Kiếm đã xuyên qua thân thể Tàng Hải.
Tàng Hải mắt mở to, thân thể từng đoạn từng đoạn hoá thành tro bụi đen kịt.
Trước khi chết, ánh mắt Tàng Hải nhìn Đạm Đài Tẫn, tiểu sư đệ mà hắn đau tiếc nhất ngày xưa, ma văn uốn lượn trên trán, một đôi mắt tàn nhẫn và lãnh khốc.
“Sư huynh.”
“Tàng Hải sư huynh.”
Đạm Đài Tẫn giật giật môi mỏng “Cửu Chuyển Huyền Hồi trận, hưu môn, mở.”
Tàng Hải hoá thành tro bụi rơi vào trong trận, ngay cả hồn phách cũng trở thành chất dinh dưỡng cho Cửu Chuyển Huyền Hồi trận.
Đạm Đài Tẫn nhẹ nói: “Thật là tình đồng môn thâm hậu khiến người ta cảm động, các ngươi cũng cùng hắn đi chết đi.”
Hắn bay lên giữa không trung, ma khí thổi áo bào màu đen của hắn bay phấp phới.
Đạm Đài Tẫn kéo Đồ Thần nỏ ra, mũi tên màu đen hoá thành ngàn vạn bóng đen hướng về phía đám người Tiêu Dao tông.
Bọn họ hết người này đến người khác đổ xuống, hồn tiêu phách tán.
Linh hồn Thao Thiết trong Cửu Chuyển Huyền Hồi trận lướt qua, như một cái miệng tham lam, thôn phệ tất cả mọi người.
Bọn người Cù Huyền Tử chỉ cứu được vài tiểu bối Tiêu Dao tông.
Người may mắn sống sót của Tiêu Dao tông đều ngửa đầu nhìn lên người kia trên bầu trời.
Phía dưới ma khí cuồn cuộn, hắn mắt đỏ tóc đen, lạ lẫm và tàn nhẫn khiến người kinh hãi.
Rốt cuộc không còn nửa điểm bóng dáng của tiểu sư đệ.
Thanh Khiêm trưởng lão trầm giọng nói “Chưởng môn, không ổn, hắn đang dùng người Tiêu Dao tông để tế trận.”
Nhưng mà Huyền Hồi trận đã hoàn thành, tại sao còn cần người tế trận chứ? Chẳng lẽ hắn muốn thức tỉnh một thứ gì đó đáng sợ hơn.
Trong lòng mọi người đều nặng nề.
Chỉ sau một khắc, đôi ma đồng màu đỏ kia ngoái lại, ánh mắt khóa chặt bọn họ.
“Hiện tại, đến lượt các ngươi.”
Tô Tô ngã xuống phía dưới.
Gió mạnh trong “tử môn” cắt lên pháp y của nàng khiến nó xuất hiện vài vết rách.
Trọng Vũ hoá thành một cái kén màu băng lam, bao lấy nàng.
Tử môn giống như một cái động không đáy, không chỗ dựa, không ánh sáng, không âm thanh.
Vị trí trên tim của Tô Tô bị ma tên xuyên qua, màu vàng hoá thành lưu quang, từ từ tiêu tán bên trong “tử môn”.
Tô Tô không biết nàng rơi xuống đây bao lâu.Có thể một ngày, có thể một năm hoặc có thể một trăm năm đã trôi qua.
Xung quanh rất yên tĩnh, so với thời điểm nàng mới sinh ra còn yên tĩnh hơn.
Tô Tô có một bí mật chưa hề nói cho ai biết, chính là nàng không nhớ nổi ký ức lúc mới ra đời.
Theo lý thuyết nàng sinh ra đã là linh thai, sớm nên có ký ức mới phải.
Nhưng mà nàng cái gì cũng không nhớ rõ, lúc mở mắt, thứ trông thấy đầu tiên là hơi nước mờ mịt của Thiên Trì, đó là ký ức bắt đầu.
Trí nhớ của nàng không được hoàn chỉnh.
“Tử môn” rốt cục cũng rơi xuống tận cùng, nó giống như một cơ quan bị đè nén, phong ấn Tô Tô vào bên trong, từng chút một hao mòn sinh cơ của nàng.
Trọng Vũ có thể bảo vệ được thân thể, nhưng lại không có cách nào bảo vệ được hồn phách của nàng.
Thấy nàng từ đầu đến cuối không tỉnh lại, Trọng Vũ cũng an tĩnh.
Bên trong “tử môn” không có đường sống, hồn phách cùng nhục thể của Tô Tô sớm muộn cũng sẽ bị nghiền nát, mà nó – thần khí cuối cùng trên thế gian này cũng sẽ vĩnh viễn bị phong ấn ở đây, không bao giờ thấy ánh mặt trời.
Trọng Vũ yên lặng, mất đi ánh sáng.
Trong không gian yên tĩnh, Tô Tô tựa hồ nghe thấy có người đang nhẹ giọng ca hát.
Nàng mở mắt ra, nhìn thấy một Phiến Bạch quang* (ánh sáng trắng).
Sau Phiến Bạch quang, có thứ gì đó đang gọi nàng, dẫn dắt nàng về quá khứ.
Tô Tô xuyên qua Bạch quang, mảnh vỡ ký ức bị khiếm khuyết dần được chắp nối lại.
Hình ảnh càng trở nên rõ ràng hơn.
Một đám người thấp giọng thảo luận: “Thần Ma đại chiến sắp đến, Đế Cơ lại sinh hạ cốt nhục của yêu vương, đứa nhỏ này là thai chết, còn mang huyết mạch của yêu vương, không thể giữ lại được.”
Có người vung tay, thần hoả phượng hoàng bay ra, thiêu đốt một quả trứng phượng nhỏ trên đài sen.
Trước khi thần hoả chạm vào trứng phượng hoàng, một thân ảnh màu đỏ xuất hiện, che lại trứng phượng hoàng.
“Đế Cơ”
Nử tử vừa trải qua sinh nở lạnh lùng nói: “Con của ta, không ai có thể quyết định sinh tử của nó, huyết mạch tộc Phượng Hoàng tàn lụi, mấy ngàn năm mới có một đứa bé được sinh ra, dù có huyết mạch của người kia, nó sinh ra đã là thần, vận mệnh của thần, cho tới bây giờ không ai trong số các ngươi có quyền quyết định cả.”
Nàng ôm thấy đài sen vào lòng, ra khỏi đại điện.
Rời đi cùng nàng chỉ có một mảnh Câu Ngọc thượng cổ.
Nữ tử xinh đẹp kia đi đến một sơn cốc thần bí, đem trứng phượng hoàng đặt ở đó, một mình đi khắp lục giới, mỗi lần trở về đều mang đến một vài thứ, có đôi khi là xà linh quả, có đôi khi là bổ hồn thạch.
Vì tìm những trân bảo thượng cổ đã biến mất này, nàng đem sức mạnh của mình dung nhập vào trong Câu Ngọc, nghịch thiên cải mệnh xuyên qua thời không, ngày càng trở nên suy yếu.
Cho đến một ngày, trứng phượng hoàng cuối cùng cũng có dao động của sinh mệnh.
Nữ tử cao hứng rơi lệ nói: “Nương biết mà, con của nương nhất định sẽ sống sót.”
Thời gian nàng ở lại trong cốc nhiều lên, thỉnh thoảng ôn nhu ca hát cho tiểu Phượng Hoàng chưa phá xác.
Rồi có một ngày, nàng không có cách nào bổ khuyết khoảng thời không xảy ra sai sót, lại nhặt được một tiểu nữ hài người phàm.
Nữ tử động lòng trắc ẩn, mang nàng về trong cốc, dùng Thần Địch* (sáo thần) của mình mở một con đường, đưa nữ hài về nhà.
Tô Tô nhìn Diệp Băng Thường lúc nhỏ trong kính.
Diệp Băng Thường lấy đi hộ tâm vảy của phụ thân cho mẫu thân, cũng lấy đi cả tơ tình chứa tình yêu của hắn đi mất.
Cho đến chết, Phượng Hoàng Đế Cơ cũng không biết tình cảm người kia.
(Editor: Gớt nước mắt TUT.
Ghét bà DBT này, còn nhỏ mà bản tính đã tham lam rồi).
Rất lâu về sau, vào một ngày nọ, hoa trong sơn cốc đột nhiên héo tàn, nữ tử toàn thân đầy thương tích trở về, ôm lấy trứng phượng hoàng.
“Tiểu Tô Tô, người kia chết rồi, nương cũng không ở bên con được bao lâu nữa.
Tình ái quá khổ, nam tử phụ bạc trên thế gian này, khổ nhất vẫn là nữ tử.”
“Nương nghịch thiên cải mệnh, nhiều lần vượt qua thời không, bây giờ thần hồn phân tán, rốt cuộc không thể thấy được con lớn lên.
Vì để con bình an sinh ra, việc cuối cùng nương có thể làm cho con là phong ấn huyết mạch tương xung trong thân thể con, nếu con không thể dục hoả trùng sinh, thì con sẽ là một tu sĩ bình thường, mạnh khoẻ mà trôi qua cả đời này.
Nếu có một ngày, con vượt qua lôi kiếp, phong ấn giải trừ, con trở lại thân thể phượng hoàng, nghĩ đến đoạn quá khứ này, con sẽ biết được nương rất yêu con.”
Một ngày sau, nàng cuối cùng không bao giờ trở lại, ở bên cạnh tiểu Phượng Hoàng bên trong đài sen, chỉ có một mảnh ngọc bích trong suốt.
Nó cái gì cũng không biết, chỉ có thể vượt qua thời không, không có sức mạnh, ngay cả vượt qua thời không cũng làm không được.
Tiểu Phượng Hoàng trong trứng bị phong ấn đợi năm này qua năm khác, rất nhiều năm sau, trong sơn cốc đột nhiên có tu sĩ xông vào.
Là Cù Huyền Tử thanh y ngọc quan.
Cù Huyền Tử nhận ra Câu Ngọc, nhớ tới vị thần nữ đã từng lạc vào thời không kia.
Tu đạo cả đời, đó lại là người duy nhất khiến hắn động tâm.
Câu Ngọc cao hứng nói “Là ngươi, ngươi có thể mang tiểu chủ nhân của ta rời khỏi đây không, nàng rất ngoan, rất dễ đem theo.” (Editor: xin lũi mắc cười quá, khúc này Câu Ngọc như chào hàng Tô Tô á)
Cù Huyền Tử trong lòng ngàn vạn cảm xúc, bật cười nói “Tại hạ bất tài, nguyện ý thử một chút.”
“Tử môn” lãnh lẽo và u ám, Trọng Vũ hoá thành kén như cảm ứng được cái gì, đột nhiên rung động.
Bên trong kén của nó bảo hộ, thân thể của thiếu nữ không ngừng tan biến thành ánh sáng màu vàng đột nhiên đình trệ.
Ánh sáng màu trắng trong suốt dũng mãnh lao tới thân thể của thiếu nữ.
Bên trong tử môn u ám và trầm lặng, vô số lôi kiếp hội tụ, lôi điện tử sắc dường như chiếu sáng cả “Tử môn”.
Hoá ra là chín chín tám mươi mốt đạo thần lôi độ kiếp.
Trọng Vũ bị ép buông Tô Tô ra, hóa thành một cây đàn hạc, rơi vào bên thân thiếu nữ.
Tất cả lôi kiếp hướng về phía Tô Tô.
Bên trong thức hải của Tô Tô, những mảnh vỡ hợp thành một hình tượng hoàn chỉnh, ký ức bị phong ấn vạn năm trước, cùng với huyết mạch của nàng đều được thức tỉnh.
Bên trong “tử môn” chật chội, toàn bộ tám mươi mốt đạo lôi kiếp đều bổ vào thân thể của thiếu nữ, nhưng cuối cùng lại bị linh đài của Vô Tình đạo lặng yên không tiếng động hoá giải.
Qua hồi lâu, Tử Lôi cuối cùng cũng dừng lại.
Tô Tô ở giữa lôi kiếp mở mắt ra.
Hoa Quỳnh trên mi tâm của nàng nở rộ, con ngươi chuyển sang màu vàng kim, pháp y màu trắng chuyển thành màu đỏ rực, thần hoả Phượng Hoàng chiếu sáng rực cả tử môn.
Tất cả hắc ám biến mất không thấy tăm hơi.
Nàng nhìn chăm chú vào “tử môn” hung tợn, vươn tay, nói “Trọng Vũ.”
Trọng Vũ thuận theo hoá thành một cây đàn hạc, rơi vào tay nàng.
Nguyên bản Trọng Vũ màu sắc ảm đạm, chạm vào tay nàng, chớp mắt liền bùng lên ánh sáng rực rỡ.
Tô Tô từng bước đi về phía trước, thần hoả Phượng Hoàng uốn lượn dưới chân, dẫn ra một con đường sáng tỏ.
Trong mắt nàng đạm mạc, vung tay lên, xé rách toàn bộ “tử môn”.
Ngón tay thon dài của Tô Tô phất qua Trọng Vũ, “tử môn” ở sau lưng nàng như bị xé rách, từng tấc một bong ra.
Tử địa không thể phá vỡ, dưới tay nàng yếu ớt như giấy vẽ, không chịu nổi một kích.
Trọng Vũ yên tĩnh thần phục, không nói một câu, chân chính biến thành một thần khí chiến đấu.
Cách vài vạn năm.
Nó rốt cục cũng nhìn thấy một lần nữa, đứa trẻ mồ côi mang huyết mạch Thần Hoàng thượng cổ, người duy nhất trên thế gian này có thể sử dụng được nó.
Vị thần cuối cùng trong một vạn năm.
Nàng ra khỏi tử môn bị huỷ, nơi mà người kia tự tay đẩy nàng vào.
Thao Thiết bên trong Cửu Chuyển Huyền Hồi trận dường như cảm ứng được cái gì, hoảng sợ gào thét một tiếng.