Đạm Đài Tẫn nhớ rõ, đó là một ngày bầu trời xanh thẳm, cơ thể hắn chìm trong dòng sông bị ăn mòn, thối rữa, gặp cơ duyên lấy được được Ma Khí, bò ra nơi đó, một lần nữa kéo dài sinh mệnh.
500 năm, hắn tìm khắp dòng sông Quỷ Khóc, vẫn không tìm thấy thấy hồn phách Diệp Tịch Vụ.
Vì vậy, hắn càng muốn sống.
Còn sống, mới có thể có một ngày một lần nữa gặp lại nàng.
500 năm sau, ở trong dòng sông Quỷ Khóc, hắn giống như ác quỷ, toàn thân tái nhợt rách nát, vô lực mà ngã trên đám cỏ xanh.
Hắn không biết bản thân là quái vật gì, toàn thân thối rữa, trông như vừa ngoi lên từ vũng bùn.
Chỉ có dùng hết toàn lực bảo vệ đôi mắt, như vậy mới có thể nhìn thấy màu sắc trên thế gian.
Đó là hắn lần đầu tiên, hắn nhìn thấy Triệu Du tiên quân.
Lão nhân ngồi ở trên con lừa, đi ngang qua bên cạnh hắn.
Đạm Đài Tẫn dùng một đôi mắt lạnh như băng quan sát người này đi ngang qua, xung quanh hắn rắn rết, côn trùng, chuột kiến tất cả đều đã bỏ chạy, chỉ có này lão nhân đi tới.
Triệu Du đánh giá khát vọng sinh tồn của thiếu niên ngoan cường, thở dài một tiếng: “Quẻ tượng nói phía Đông Nam khác thường, không biết là phúc hay họa, hẳn là chỉ ngươi.”
“Nhất niệm sinh, nhất niệm tử, chúng sinh đều có linh hồn, ngươi đến từ nơi nào, có nhà không?”
Thiếu niên mang theo ngón tay bọc xương trắng đáng sợ vô lực mà đâm vào đám cỏ, không nói lời nào.
Triệu Du bỗng dưng cảm thấy hắn có vài phần đáng thương, đôi mắt thiếu niên vừa yên tĩnh lại vừa lạnh lẽo, thế nhưng lúc hắn nhắc đến chữ nhà, đôi mắt rươm rướm máu của hắn lại phảng phất mờ mịt.
Triệu Du biết, có lẽ người tài sinh ra đã cô độc nên mới có ánh mắt như vậy.
“Vậy thì từ nay về sau, Tiêu Dao Tông chính là nhà của ngươi.”
Đạm Đài Tẫn nghe thấy người đó nói như vậy.
Ngày hôm ấy, Triệu Du đưa hắn cùng trở về, biết người này muốn cứu hắn, Đạm Đài Tẫn muốn mượn cơ hội họ buông lỏng cảnh giác để giết người đoạt bảo vật quan trọng.
Hắn quá suy nhược rồi, cần tìm một nơi để bổ sung sức mạnh, hắn không đủ sức sử dụng Đồ Thần nỏ trong cơ thể.
Lúc nhỏ hắn từng nghe câu chuyện nông phu và rắn.
Nông phu cứu rắn, lại bị rắn cắn ngược lại một cái.
Hắn cảm thấy chính mình là con rắn trong câu chuyện kia, ánh mắt âm u lạnh lẽo đánh giá Triệu Du đưa hắn đi qua nơi ruộng đất.
Đạm Đài Tẫn nằm ở trên con lừa, Triệu Du dắt con lừa ung dung hát ca.
Giọng ca khoáng đạt, mang theo sức mạnh xoa dịu lòng người, Đạm Đài Tẫn chống đỡ trong chốc lát, cứ như vậy ngủ thiếp đi trong giọng ca dễ chịu này.
Triệu Du không có quay đầu lại, bầu trời quang đãng như một tấm thảm xinh đẹp đắp lên trên người thiếu niên.
Con lừa mang theo bọn họ đi xuyên qua bờ sông bên rừng cây, bay lên Tiêu Dao tiên sơn.
“Đến rồi.”
Đạm Đài Tẫn mở to mắt, 500 năm qua, lần đầu tiên hắn có thể vào giấc ngủ, trước mắt là một mảnh mây mù bao la hùng vĩ, dưới sơn môn có một mảnh đồng ruộng lớn, đồng ruộng san sát nối tiếp nhau, bên trong trồng thảo dược, nhìn qua một màu xanh biêng biếc, tràn đầy sức sống.
Trước mắt có một mảnh đất trồng rất nhiều cây hồng, quả hồng chín muồi, mọc ở đầu cành, cũng không có rơi xuống.
Triệu Du thấy hắn nhìn quả hồng, cười nói: “Trở về nhờ Tàng Hải hái cho ngươi hai quả nếm thử.”
Đi về phía trước, đến cửa sơn môn cũng trồng thảo dược xanh um tươi tốt.
Mấy nam tử ra đón, vui mừng hớn hở nói: “Sư tôn!”
“Sư tôn người rốt cuộc đã trở về rồi.”
“Ơ…… Hắn là ai?”
Triệu Du cười mỉm nói: “Một người đáng thương.”
Mấy gương mặt to đồng thời xông lên, cầm đầu chính là một người nam tử hơi mập, buộc mũ, bên hông đeo hồ lô, lông mày cụp xuống nói: “Bị trọng thương rất nặng, nhất định là rất đau.”
Mấy đệ tử trẻ tuổi trong mắt đều mang theo đồng cảm.
Đôi mắt Đạm Đài Tẫn mang theo đề phòng, rất bình tĩnh mà đánh giá bọn họ.
Trên đời này làm gì có người tốt như vậy, lão đầu cứu hắn nhất định có mưu đồ khác.
Triệu Du khua mấy nam tử ra: “Đi đi đi, đều đi làm chuyện của mình đi, vây quanh hắn làm gì.”
Mọi người chắp tay hành lễ, cười cười rời đi.
Triệu Du đưa hắn vào trong phòng, phất tay xuất hiện một cái thùng gỗ thật lớn, trong thùng gỗ hơi nước mờ mịt, triệu du một tay kết ấn, đọc câu chú, thảo dược bên ngoài bay vào trong gian phòng, tan ra trong nước.
Triệu Du nói: “Sẽ rất đau, giúp ngươi rửa sạch thịt thối rữa, nhẫn nại một chút.”
Đạm Đài Tẫn rơi vào thùng gỗ lớn, kêu lên một tiếng đau đớn.
Triệu Du thở dài nói: “Đau thì liền kêu lên, kêu lên rồi thì dễ chịu hơn chút ít.”
Đạm Đài Tẫn vẫn không nói lời nào, cắn chặt hàm răng.
Bên tai hắn nghe thấy bách linh điểu hót ríu rít ngoài cửa sổ, thanh âm tu sĩ béo vừa gặp qua sai khiến những đệ tử khác.
“Tàng Lâm, đi đến chỗ sư thúc lấy linh đan.”
“Tàng Thụ, y phục ngươi đâu, thể trạng ngươi cùng hắn cũng không khác biệt lắm, ngươi tìm một bộ tới đây.”
“Tàng Phong… ”
“Dạ rõ, gian phòng kia đủ linh khí, thích hợp dưỡng thương, ta liền đi dọn dẹp, Tàng Hải sư huynh đừng đuổi theo.”
“Tiểu tử thối!”
Mấy người cũng nhau cười phá lên.
Trong mắt Triệu Du cũng mang theo ý cười nhàn nhạt, hắn pha một bình trà, trong phòng trà hương lượn lờ, xua tan mùi thịt thối rữa trên người Đạm Đài Tẫn.
Thiếu niên thân thể trần trụi ngồi trong thùng gỗ, nếu là người khác, dù sao vẫn bất an, nhưng hắn thì không, hắn cũng không thèm để ý đến chính mình trần trụi, một lòng cố gắng hấp thu dược lực trong thùng gỗ.
Từ một khắc kia Triệu Du liền biết.
Thiếu niên này tâm tính cứng cỏi, lại thiếu lòng xấu hổ của người bình thường, tương lai chắc chắn sẽ là một đại nhân vật.
Tương lai là tốt là xấu, toàn bộ phải xem tạo hóa.
Tiêu Dao Tông thiên về bói toán, Triệu Du nhàn nhã liệt kê từng năm, từng trải dày dặn kinh nghiệm nhặt một một thiếu niên trở về, thu nhận làm đệ tử quan môn, ban tên cho hắn là Thương Cửu Mân.
Cửu Mân, ý nghĩa chín tầng mây.
Đạm Đài Tẫn thương tích khá hơn, ngày kia liền kính trà.
Đôi mắt Triệu Du ôn nhuận, tiếp nhận chung trà, sờ sờ đầu của hắn, thanh âm ôn hòa: “Nhân chi sơ, bắt đầu cũng không giống nhau, thế nhưng mà Cửu Mân, thiện hoặc ác, thành hoặc bại, không ở thế nhân, ở bản tâm con.”
Đạm Đài Tẫn ngước mắt lên, trong lòng cười nhạt, trên mặt cung kính thấp giọng đáp: “Đệ tử ghi nhớ lưu tâm.”
Hắn lạy tiếp xuống.
Bầu trời Bạch Ngọc Kinh, mười hai lâu năm thành.
Tiên nhân an ủi ta gánh vác, kết tóc được trường sinh.
*(thơ Lý Bạch)
Tiêu Dao Tông ở trong mắt Đạm Đài Tẫn, chỉ là nơi dưỡng thương, nơi đá kê chân nhập môn tiên đạo.
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng mà nghĩ, bọn họ nuôi một cái rắn độc mà lại không biết, bọn họ gặp được dáng vẻ nhếch nhác nhất của hắn, chờ sau này hắn trở thành con rắn độc cường đại, có khả năng giết sạch tất cả bọn họ.
Lúc ban đầu, Đạm Đài Tẫn đích thật là nghĩ như vậy, thế nhưng mà lại không nghĩ tới bức họa phong*(kế hoạch ban đầu) không biết như thế nào càng vẽ càng lệch.
[Tiêu Dao Tông * Một đám học tra cùng duy nhất một học bá]
Trong lòng Đạm Đài Tẫn vẫn luôn biết chính mình muốn gì, thời điểm làm người phàm, hắn ngưỡng mộ nhà nho tiên nhân cường đại, một ngày nào đó thân thể trường thọ, hắn thầm nghĩ, cơ hội dẫn khí nhập thể đã đến.
Theo lý thuyết, nói không chừng môn phái còn sẽ phát cái quyển sách nhỏ có các loại phép tiên.
Vì thế hắn đi tìm Tàng Hải.
Tàng Hải đang vá y phục, Đạm Đài Tẫn nhìn thoáng qua, dời đi ánh mắt, khiêm tốn nói: “Tàng Hải sư huynh, thân thể ta tốt rồi, sư tôn cho ta đi theo các sư huynh học tâm pháp nhập môn trước.”
Ngón tay béo Tàng Hải nắm y phục, hàm răng cắn rơi đầu sợi chỉ, vui tươi hớn hở nói: “Không vội, không vội, tiểu sư đệ thân thể còn suy yếu, tu luyện rất cực khổ, đòi hỏi thân thể phải khỏe mạnh.”
Đạm Đài Tẫn trầm mặc một lát, xem hắn cắn rơi đầu sợi chỉ: “Dạ biết rồi.”
Đợi ba ngày.
Đạm Đài Tẫn: “Sư huynh.”
“Được được được, hôm nay sẽ dạy, ngươi nhớ kỹ quá.”
Đạm Đài Tẫn ánh mắt trầm lắng chợt ngưng lại, nghiêng tai lắng nghe.
“Nhắm mắt ngồi minh tâm, tĩnh lặng nắm vững thần ý.
Nghiến răng 36 cái, hai tay ôm Côn Luân.
Tả hữu minh thiên cổ, 24 độ nghe thấy.
Vi bãi diêu thiên trụ, diêu thiên trụ…”
Đạm Đài Tẫn ngưng một một hơi, mở to mắt, nhẹ giọng nói: “Đại sư huynh?”
Tàng Hải gõ gõ đầu: “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, ta đang ngẫm lại, dẫn khí nhập thể đi qua lâu lắm, sư huynh quên nên không sai biệt lắm.”
Đạm Đài Tẫn nhịn xuống lửa giận trong lòng, vẻ mặt thanh tú như ngọc, lộ ra một nụ cười nói: “Được.”
Một lát sau, mấy vị sư huynh Hải Thụ Lâm Phong hợp lại, dạy tiểu sư đệ phép dẫn khí nhập thể.
Mấy vị sư huynh khó khăn chắp vá ghép lại, rồi đến “Như thế tam độ tất, thần thủy chín lần nuốt, yết hạ vang ào ạt, trăm mạch tự điều hoà” có khi còn xảy ra bất đồng.
Tàng Hải: “Là như vậy, ta nhớ năm đó chính là như vậy.”
Tàng Lâm: “Không phải đâu sư huynh, ta nhớ rõ câu này ở phía sau.”
Tàng Phong: “Tàng Lâm sư huynh nói đúng, Tàng Hải sư huynh, huynh đã quên huynh năm đó dẫn khí nhập thể dẫn ba năm, sư tôn còn tưởng rằng huynh linh căn sai lầm rồi sao.”
Trán Tàng Hải chảy ra mồ hôi lạnh: “Ha ha ha, tiểu sư đệ, ngươi đừng vội.”
Đạm Đài Tẫn mặt không biểu cảm nhìn bọn họ, nghe thấy những lời này, mỉm cười nói: “Dạ được.”
Một đám vô dụng đùa bỡn.
Bọn họ liều mạng chắp ghép khẩu quyết ba ngày, rốt cuộc ngày thứ ba sắp xếp lại ra một quyển sách nhỏ.
Mấy vị sư huynh vây quanh Đạm Đài Tẫn.
“Tiểu sư đệ, lúc này không sai, chính xác không sai, chúng ta còn thỉnh giáo sư thúc cùng Lam sư tỷ.”
“Đúng đúng đúng, tiểu sư đệ mau học đi.”
Đạm Đài Tẫn nghiêm mặt, rất muốn cười lạnh một tiếng.
Nhịn rồi lại nhịn, miễn cưỡng lộ ra một nụ cười ngại ngùng: “Đa tạ các sư huynh, ta đã tự đi tìm hiểu.”
Hắn giơ tay, một đám bạch khí nhàn nhạt như có như không, xuất hiện ở lòng bàn tay hắn.
Hải, Thụ, Lâm, Phong đồng thời tán thưởng.
“Sư huynh, ta đã học xong nhập môn.”
Tàng Hải cao hứng mà vươn một bàn tay khoát lên vai hắn: Tiểu sư đệ, chúc mừng ngươi, quy củ môn phái, dẫn khí thành công thì về sau, có thể nghỉ ngơi ba tháng.”
Đạm Đài Tẫn nhìn ánh mắt cực kỳ hâm mộ của bọn họ, trong lòng bốc cháy nghĩ đến chém chết hết bọn họ.
“Ha ha.”
Bọn họ không nghe hiểu âm dương quái khí của Đạm Đài Tẫn.
“Vốn dĩ các sư huynh còn đang lo lắng, tiểu sư đệ, ngươi đến không đúng lúc, qua hai tháng thì liền phải thi tiêu dao tâm kinh, đệ tử nhập môn cũng đến mặc áo may ô* (giống áo 3 lỗ), không đủ tiêu chuẩn sẽ bị phạt.
Ngươi nếu có thời gian, có thể luyện tập thêm, có thể củng cố linh thể, an ổn đạo tâm.”
Bốn sư huynh Lâm, Phong cũng tiến đến nói bên tai hắn: “Tiểu sư đệ đừng sợ, các sư huynh đến lúc đó sẽ lặng lẽ truyền âm cho ngươi, sẽ không để ngươi bị phạt.”
“Đa tạ sư huynh.”
Tâm kinh Tiêu Dao Tông không nhiều cũng có mấy trăm trang dày, cần phải thuộc không sai một chữ, là nỗi khổ tâm của toàn bộ đệ tử của Tiêu Dao Tông.
Đến ngày thi tâm kinh, trong thức hải Đạm Đài Tẫn đã âm thầm một vòng thuộc hết, khoanh hai tay lạnh lùng xem xét toàn bộ nơi thí luyện*(nơi thi), các đệ tử Tiêu Dao Tông thanh bạch y, mỗi người đều vò đầu bứt tai, biểu cảm thống khổ chịu không nổi.
Hắn sau đó mới bất giác hiểu được, hắn vào nơi đây lại là một người Tinh Hoa hiếm thấy của tông môn.
Toàn bộ người lười biếng, Tiêu Dao sống lay lắt qua ngày, linh căn rất kém.
Thay vì như vậy, chẳng bằng bị trục xuất sư môn, tìm con đường khác.
Hắn giơ tay, xóa đi Tiêu Dao tâm kinh đã học thuộc trong thức hải.
Đạm Đài Tẫn mỉa mai cong môi, mãnh thú làm bạn cùng bầy dê?
Sau khi Hải, Thụ, Lâm, Phong, Mặc làm xong, lặng lẽ giúp Đạm Đài Tẫn truyền âm thức hải, hắn coi thường đám vô dụng này, nhìn về phía bầu trời bên ngoài.
Nhân gian chỉ sợ là vào đông rồi, tiên môn vào đông nhưng cũng không có tuyết, tiên khí lượn lờ phía sau, là núi non bao la nối tiếp.
Người khảo hạch không thông qua, 5 ngày sau đi Tư Quá Nhai chịu phạt.
Tiêu Dao Tông tuy rằng không tập trung, nhưng lại đối với đệ tử không thuộc tâm kinh vô cùng nghiêm khắc, ước chừng đánh 80 roi.
Đạm Đài Tẫn thay ra thanh bạch y thêu hoa văn hình cá của Tiêu Dao tông bằng một thân huyền y, chờ Chấp pháp trưởng lão truyền triệu.
Tiêu dao tiên sơn vào đông có trăng sáng, lúc vào đông vẫn ấm áp, khi ánh trăng chiếu sáng nơi này, Đạm Đài Tẫn dựa vào cửa, nhớ đến người 500 năm trước.
Hắn không biết trên thế gian này có bao nhiêu lực lượng cường đại, mới có thể đủ làm một người sống lại, nhưng tuyệt không phải ở nơi Tiêu Dao Tông này.
Hắn chờ truyền triệu bị phạt, từ ánh trăng sáng mới lên đến khi ánh trăng sáng nhạt dần vẫn không có ai đến xử phạt hắn.
Đạm Đài Tẫn đứng dậy, đi đến Tư Quá Nhai.
Bên dưới thác nước róc rách, bốn người dựa vào nhau cùng thở ngắn than dài.
Trên lưng bọn họ đều có vết roi đầy máu, chậc lưỡi nói: “Tĩnh tâm sư thúc xuống tay vẫn tàn nhẫn như vậy, đau chết người ta.”
Tàng Hải sờ sờ máu trên lưng mình, mấy người vỗ vỗ: “Bất quá mỗi người hai mươi roi mà thôi, mau đứng lên, đổi một bộ y phục, đừng để cho tiểu sư đệ nhìn ra.”
“A, đau sư huynh.”
Mấy người đứng lên, bấm tay niệm thần chú thay quần áo.
Tàng Thụ nói: “Này còn được chứ không phải đánh tiểu sư đệ, đánh chúng ta thì không sao, dù sao cũng da dày thịt béo, trước giờ quen chịu đòn.”
“Đúng đúng, tiểu sư đệ tuổi còn nhỏ, vẫn là thân xác người phàm.”
Tàng Hải uống một hớp trong hồ lô rượu: “Thương tích nó mới tốt lên, lúc trước bị thương thành như vậy, Tàng Phong nói nó lẻ loi nằm ở nơi đó” Ý châm biếm đều không có nhưng lại giấu bi thương trong mắt.
“Nếu đã thành sư đệ chúng ta, chúng ta không có giúp gì, không thể vì nó làm gì khác, có thể bảo vệ nó, liền phải bảo vệ tốt cho nó.”
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn một màn này, trở về chỗ ở của mình, một đêm không ngủ.
Hắn không có tích cốc* (nhịn ăn), ngày thứ hai Tàng Hải đem cơm vào cho hắn: “Đây đây, sư đệ nếm thử, sư huynh mới học làm thịt kho đầu sư tử.”
Tàng Hải nhìn huyền y hắn: “Ai ya sư đệ? Làm sao không mặc y phục đệ tử?”
Đạm Đài Tẫn cầm lấy chiếc đũa, chọt vào vụn sư tử đầu: “Không thích bạch sắc.”
Sư tử đầu rách nát dưới chiếc đũa.
“Huyền sắc không tồi, huyền sắc cũng được, tiểu sư đệ mặc huyền y phong thần anh tuấn.” Tàng Hải cười ha hả, “Trở về sư huynh may cho ngươi hoa văn ngư* (cá) của Tiêu Dao Tông chúng ta, dù sao cũng phải có một ký hiệu.”
Đạm Đài Tẫn không nói chuyện, rũ mắt gắp một miếng sư tử đầu vào miệng.
Tàng Hải làm rất mềm, vào miệng liền tan đi.
Đạm Đài Tẫn thấp giọng nói: “Được.”
Sau đó Tàng Hải thêu cho hắn hoa văn ngư màu bạc trên huyền y, kể cả giày của Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn 500 năm sau, lần đầu tiên nếm được mùi vị tôn trọng.
Năm thứ hai học thuộc lòng Tiêu Dao Tông tâm kinh.
Đạm Đài Tẫn mặc dù học thuộc xong hết, ngước mắt nhìn bầu trời rộng lớn, trong thức hải là thanh âm các sư huynh ríu rít truyền cho hắn tâm kinh chính xác.
Đám vô dụng này tựa hồ cũng không có đáng ghét như vậy.