Minh châu chiếu sáng chung quanh bọn họ.
Khuynh Thế hoa một khi bị đánh thức, không thể phá hủy, cũng không thể nghịch chuyển. Chỉ có thể lúc nghi thức chưa hoàn thành, thay đổi chủ nhân.
Linh hồn Tô Tô là tiên thể, Thần Khí tự nhiên càng muốn nàng.
Khuynh Thế hoa hiện giờ nhận nàng là chủ, Tô Tô nhắm mắt lại, lấy một bộ phận của Khuynh Thế Hoa trong cơ thể Đạm Đài Tẫn ra.
Từ thân thể Đạm Đài Tẫn hoàn toàn đi vào trong người Tô Tô.
Khuynh Thế màu tím đại diện cho sự đau khổ, oán giận cùng khổ sở.
Đạm Đài Tẫn đang hôn mê, hầu kết giật giật.
Hắn thật là cố ý muốn thụ yêu nuốt hắn vào, thụ yêu ngu xuẩn, bị chọc giận liền không quan tâm, Đạm Đài Tẫn thuận mạn sờ dưa, đoạt Khuynh Thế hoa của thụ yêu.
Đạm Đài tẫn cũng không biết đây là cái gì, nhưng mà Khuynh Thế hoa một khi đụng vào máu hắn, bắt đầu kịch liệt rung động, hắn muốn ném xuống đã không kịp, trong đầu đau xót, mất đi tri giác.
Bên trong sự sợ hãi, hắn mơ hồ nghĩ đến khi còn nhỏ ở Đại Hạ cung đình.
Hắn ngồi ở sau núi giả, xem Hoàng Hậu lau mồ hôi cho tiểu hoàng tử.
Nữ nhân kia ôn nhu, trong mắt là ánh sáng hắn chưa từng trải qua.
Đạm Đài tẫn nghe thấy Hoàng Hậu hỏi: “Lẫm nhi, hôm nay học cái gì?”
Tiêu Lẫm ôm quyền nói: “ Mẫu hậu, hôm nay thái phó dạy trị thủy, Lưu tướng quân dạy nhi thần cưỡi ngựa bắn cung.”
Hoàng Hậu cười nói: “Con ta còn tuổi nhỏ, thứ thái phó cùng tướng quân dạy dỗ, Lẫm nhi có thể hiểu không?”
Tiêu Lẫm gật đầu: “Thái phó nói, sớm học được đạo lý, có thể sớm áp dụng vào thực tế .”
Ma ma bên cạnh Hoàng Hậu nói: “Hoàng Hậu nương nương sợ điện hạ vất vả, sai người làm canh cho điện hạ, vẫn luôn chờ ở nơi này.”
Cung nữ lấy ra hộp đồ ăn.
Hương khí phiêu tán, Đạm Đài Tẫm, ngồi ở sau núi giả, lạnh lùng nhìn bọn họ. Hắn trong bụng đói khát, nhớ không nổi mấy đốn ngày ăn cái gì.
Đạm Đài tẫn nâng chân lên, niễn chết con kiến trong bùn đất, nhìn chằm chằm Hoàng Hậu.
Hắn đáng ra cũng có mẫu thân.
Chính là nếu mẫu thân sống, hắn sẽ chết. Hắn lựa chọn sinh ra, lúc ngây thơ cũng đã giết mẫu thân.
Đạm Đài Tẫn nhìn Tiêu Lẫm, hắn thường thường nghe thấy cung nhân nghị luận ——
Lục điện hạ giỏi như thế nào, bảy tuổi có thể ngâm thơ, mười hai tuổi Tứ điện
hạ đánh không lại hắn;
Lục điện hạ nhân tâm dày rộng, thiện lương ôn hòa, cung nữ va chạm hắn, hắn ngược lại trấn an cung nữ.
Hoàng đế yêu thích nhất Lục điện hạ, còn tự mình dạy hắn viết chữ. Tương lai Lục điện hạ có khả năng kế thừa ngai vàng, hắn sẽ là minh quân, cưới thê tử đẹp nhất trên đời này được vạn dân kính yêu……
Lục điện hạ, Tiêu Lẫm sao.
Có mâu thân tốt nhất, thân phận tôn quý nhất, thiên tài tập võ, có tương lai rộng mở
Đạm Đài Tẫn dựa vào núi giả, tròng mắt không có ánh sáng.
Hoàng Hậu cùng Tiêu Lẫm không biết đi bao lâu, một y nữ tử tìm lại đây, Lưu thị nhìn Đạm Đài Tẫn ở sau núi giả, sâu kín mà nói: “Ngươi thấy đi, điện hạ, đáng nhẽ ngươi cũng nên sống như vậy. Hắn là Đại Hạ Lục hoàng tử, mà ngươi cũng là Chu quốc Lục hoàng tử. Nhưng hắn là mây trên trời, ngươi ngâm trong bùn.”
“Vốn dĩ tất cả đều nên là của ngươi.”
Đạm Đài Tẫn nghi hoặc hỏi: “Nên là của ta?”
Lưu thị kích động mà nói: “Đúng! Cho nên, có một ngày ngươi nhất định phải trở lại Chu quốc, lấy về thứ thuộc về ngươi. Quyền thế, lực lượng, mỹ nhân, tất cả thuộc về Tiêu Lẫm, toàn bộ đều thuộc về ngươi, bao gồm cả đất nước hắn. Đối với thiên hạ, bọn họ chỉ là con kiến dưới chân ngươi.”
Đạm Đài Tẫn trầm mặc hồi lâu, cuối cùng tươi cười: “Đều sẽ là của ta.”
Nhưng sau mười bốn năm, Tiêu Lẫm vẫn là Tiêu Lẫm, hắn như cũ vẫn là chính mình, Đạm Đài Tẫn sống ở lãnh cung mặc người ta khinh nhục.
Một người không có tương lai, Tiêu Lẫm nếu vui, nhấc chân là có thể dẫm chết con kiến.
Đáng tiếc, làm một cái người thiện lương chính trực, Tiêu Lẫm chẳng những không có dẫm chết hắn, ngược lại thường xuyên giúp hắn.
Đạm Đài Tẫn nghĩ, đổi thân phận, hắn sẽ giúp Tiêu Lẫm sao?
Không, sẽ không, hắn biết, có giọng nói ở sâu kín nói, ngươi sẽ tra tấn chết hắn, tràn ngập khoái ý mà giết hắn.
Thế giới kỳ quái, hắn có chút thở không nổi.
Lãnh cung lạnh băng, thiếu quần áo mặc thiếu cả đồ ăn.
Lưu Thị ngoa tiếng nói không ngừng nhắc nhở hắn, đi đoạt lấy, đi đoạt, không thể vô dụng như thế, là của ngươi, tất cả đều là ngươi!
Sức mạnh của Khuynh Thế hoa màu tím tản ra từ trong thân thể hắn.
Trong lòng bạo ngược nảy sinh, Đạm Đài Tẫn ngón tay dần dần buộc chặt.
Nhưng mà đúng lúc này, có người cạy môi hắn, trên môi cảm giác mềm ấm.
Ngón tay hắn giật giật, lực đang bạo sinh ngừng lại, sinh ra chút cảm giác mờ mịt.
Hắn không biết đã xảy ra cái gì, cảm giác mà hắn cảm nhận được đều ở trên môi hắn.
Hắn đã quên Lưu thị, đã quên Tiêu Lẫm và Hoàng Hậu, đã quên truy đuổi quyền lợi.
Giờ phút này, chỉ có một cảm giác rõ ràng.
Yết hầu của Đạm Đài Tẫn khẽ động, ý thức không thanh tỉnh, nhưng hắn muốn bắt được mùi vị này.
Rất ấm, còn mang theo vị ngọt thanh , giống hắn từng cô đơn ngồi ở cung điện, xem mưa to ở nhân gian, một hoa mai quật cường từng chút chút nở rộ.
Hắn nhìn không chớp mắt, muốn tới xoa nát nó, cuối cùng, hắn ở trên cung điện cũng không động đậy.
Đây là cảm giác hắn khó mà có được, nhưng hắn lại cảm thấy sợ hãi.
Muốn nắm lấy cuối cùng tới gần cũng không dám.
Cảm giác trên môi càng thêm rõ ràng, thậm chí áp lại cảm giác ẩn ẩn sợ hãi, hắn giống như dựa vào bản năng, nhiệt liệt đáp lại, mong nàng cho nhiều hơn.
Nhưng mà còn chưa có được hoàn toàn, trên trán điểm bởi một ngón tay mảnh khảnh, Đạm Đài Tẫn kêu lên một tiếng, không có ý thức.
Tô Tô khiến hắn hôn mê, nàng sờ sờ môi chính mình hơi sưng, có chút tức giận, tà vật quả thật là tà vật.
Nàng mút Khuynh Thế hoa, nhưng hắn đang làm cái gì?
Nàng bẻ ngón tay mà Đạm Đài Tẫn đang túm chặt góc áo mình, ngồi bên cạnh hắn.
Đạm Đài Tẫn muốn con mắt mới có thể sống, mà nay Thần Khí nhập thể, mắt nàng cũng không bị hủy hoại hoàn toàn.
Có thể khiến hắn không phát rồ cướp lấy mắt phàm nhân và yêu quái.
Câu Ngọc không muốn tỉnh lại, có lẽ là sợ khóc, nó nhìn Tô Tô lớn lên, bảo vệ Tô Tô bình an một trăm năm, sợ Tô Tô chịu khổ.
Tô tô nhưng thật ra thực bình tĩnh.
Cái gọi là đại đạo, không có khả năng của người phúc ta. Đôi mắt cũng không phải là đôi mắt, nàng muốn cứu người, vậy phải tự mình làm.
Nàng cởi bỏ vải chỗ mắt của Đạm Đài Tẫn máu thấm ướt mảnh vải.
Tô Tô thấp giọng nói: “Hôm nay cứu ngươi, sau khi từ Hoang Uyên trở về, ta cũng sẽ giết ngươi.”
Thiếu niên nhắm hai mắt, vô thanh vô tức.
Ngón tay nàng mảnh khảnh nhìn qua hốc mắt hắn, Tô Tô che lại mắt trái của mình, đau đến muốn khóc.
Đường đi cô độc này, như thế nào nàng cũng phải đi .
Lúc Đạm Đài Tẫn tỉnh lại, phát hiện hắn còn ở trong thân cây đào.
Tô Tô sắc môi tái nhợt, ngã vào trong lòng ngực hắn.
Hắn giơ tay, chạm vào mắt phải, phát hiện đôi mắt khỏi tồi, mà trong tay thứ mà tràn đầy năng lượng kỳ quái đó cũng biến mất.
Chẳng lẽ thứ kia hóa thành hắn mắt trái hiện tại của hắn?
Hắn nhíu mày, chạm vào cằm người trong lòng ngực: “Tỉnh lại đi.”
Lông mi dài của Tô Tô run lên, suy yếu mà mở mắt ra.
Nàng hai mắt ngắm nhìn, mắt trái một màu tím nhạt tan đi khiến người ta khó phát hiện, nàng chớp chớp mắt, cảm thấy hơi khô khốc.
Khuynh Thế hoa hóa thành mắt, xinh đẹp như cũ , khiến người nhìn không ra thật giả. Mắt tựa như lưu li ngọc thạch, cũng không thể coi là đồ vật.
Nếu che khuất mắt phải, thế giới của nàng chỉ là màn đêm.
Trong thân cây có tiếng vang, còn có tiếng nước tí tách, thụ yêu mất đi Thần Khí, trở nên mấy sức sống.
Đạm Đài Tẫn nói: “Đi ra ngoài trước.”
Tô Tô gật đầu, nàng vách cây đào vách muốn đứng lên, nhưng mà chỉ là phàm nhân bây giờ tiếp nhận Thần Khí, nàng hiện tại không có sức lực.
Đạm Đài Tẫn không nói một lời đỡ được nàng.
Thiếu niên mặc hồng y vẻ mặt lạnh băng, cõng nàng lên.
Tô Tô không nói gì hắn cũng lười nói chuyện, cõng nàng cùng đi ra ngoài.
Trong cây đào tuy rộng nhưng đường cũng không dài lắm, cánh tay mềm mại của Tô Tô đặt ở đầu vai hắn.
Đạm Đài Tấn bước ra cây đào, quay đầu nhìn xem, cây đào yêu chỉ còn lại có cành khô, mất đi Khuynh Thế hoa, cây đào không thể vào đông nở ra hoa đào, cũng không thể tự do di chuyển, hoảng sợ mà nhìn bọn họ.
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng cười, ý bảo thiếu nữ trên lưng: “Dẫn sấm huỷ hoại thứ này.”
Tô Tô lấy lại tinh thần, thúc giục trận pháp, lấy cây đào làm trung tâm, đánh từng trận sét vào cây đào. Từng đợt sét đánh xuống khiến cây đào yêu kêu rên.
Nó không có Khuynh Thế hoa, không có năng lực di chuyển.
Đạm Đài Tẫn cõng Tô Tô, đứng ở chỗ xa, nhìn cây đào bị sét đánh nửa canh giờ,
ầm ầm ngã xuống.
Đạm Đài Tẫn phải đi, Tô Tô suy yếu mở miệng: “Chúng ta còn phải tìm Tiểu Du.”
Đạm Đài Tẫn nói: “Là ngươi đồng hs, không phải ta.”
Tô Tô không còn chút sức nào mà dựa vào đầu vai hắn.
Đạm Đài Tẫn cõng Tô Tô, sắp ra phủ, lại đột nhiên trở lại, lần nữa tới gần cây đào yêu, thụ yêu đã bị đốt còn tro.
“Nhìn đừng hối hận.” Hắn lạnh lùng mà nói.
Tô Tô mở to mắt, bi thương mà nhìn thi hài nữ tử ở dưới cây đào.
Thân thể nàng bị cành khô của cây đào xuyên qua, đã thành chất dinh dưỡng của cây đào.
Cây đào lớn như vậy, giết vô số người, tuổi thanh xuân của nữ tử cùng Vương công tử giống nhau, chỉ còn lại một túi da đáng sợ.
Nhiều người như vậy, thậm chí không rõ ai là Tiểu Du.
Tô Tô nói: “Chúng ta đi thôi.”
Đạm Đài Tẫn “Ừ” thanh, rời Vương viên ngoại phủ đệ.
Trời còn chưa sáng, trên đường đèn lồng treo đỏ như cũ treo, gió thổi khiến đèn lồng bay bay, bóng dáng lay động, có vài phần lành lạnh đáng sợ.
Kẻ gây ra tội ác, đã biến thành một đống cành khô.
Hồng y thiếu niên để chân trần, trên lưng cõng theo thiếu nữ.
Hắn lạnh nhạt, đi dưới đường phố, trên mặt một chút sợ hãi cũng không có.
Đạm Đài Tẫn nói: “Khi ngươi vào có thấy đồ vật gì trong tay ta không?”
Tô Tô ra vẻ không biết, không có sức lực nói: “Thứ gì? Ta bị thụ yêu nuốt vào thấy ngươi hôn mê ta mới vừa đi lại đây, cũng không có ý thức.”
Đạm Đài Tẫn không hề mở miệng, hắn ngẩng đầu, xem toàn bộ thị trấn bị mây đen bao phủ, yêu khí bao lấy nhìn thấy ghê người.
Hắn cõng Tô Tô đi rồi trong chốc lát, dưới đèn hai bóng dáng giao nhau, Đạm Đài Tẫm rất có chút tâm phiền ý loạn, trong lòng dâng lên một chút thờ ơ lãnh khốc, hắn lạnh giọng mở miệng: “Niệm tình hôm nay ngươi giúp giết sát thụ yêu, ta đưa ngươi về thôn, sau này ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Phía sau sau một lúc lâu không có truyền đến cây trả lời, hắn hơi hơi quay đầu xem.
Thiếu nữ rũ đầu, không biết khi nào, đã ghé vào trên vai hắn ngủ rồi.
Không bao lâu, trời đã sáng.
Trần Nhạn Nhạn một đêm không ngủ, sợ chuyện có người khác gả thay bị bại lộ, đợi không đến hừng đông, cả nhà sẽ chết.
Gà trống gáy lần thứ nhất, Trần Nhạn Nhạn thấy chính mình mạnh khỏe, hít sâu một hơi.
Trần gia biết được cứu, cũng cảm động đến rơi nước mắt.
Trần Nhạn Nhạn nhìn mình trong gương, nhịn không được sờ mặt.
Nàng tuy không đẹp, nhưng đang tuổi thiếu nữ, giơ tay nhấc chân có lực hấp dẫn.
Trần Nhạn Nhạn thay xiêm y sạch sẽ, đi đến cửa thôn đi.
Trong rừng nổi lên sương mù trắng xoá, Trần Nhạn Nhạn trong lòng khẩn trương, nghĩ nam tử kinh nhập thiên, nàng vừa tự biết xấu hổ, trong lòng lại mang khát khao.
Nàng ngơ ngác ngồi ở cửa thôn đại thạch đầu thượng, thẳng đến trong rừng truyền đến tiếng bước chân, Trần Nhạn Nhạn vội vàng nhảy xuống cục đá, quả nhiên thấy cái kia hồng y thiếu niên.
Búi tóc kiểu nữ tử đã dỡ xuống, một đầu đen nhánh giống hệt màu mắt.
Hỉ phục bị cắt qua, hắn không chút nào để ý, tim Trần Nhạn Nhạn đập nhanh, thế nhưng hắn lạnh nhạt.
Nàng ra đón, lúng ta lúng túng nói: “Ta…… Ngươi, các ngươi không có việc gì đi?”
Đạm Đài Tẫn cõng Tô Tô, cũng không thèm nhìn tới nàng, đi vào trong thôn.
Trần Nhạn Nhạn nhắm mắt theo đuôi đi theo hắn: “Tiểu nữ tử đa tạ ân cứu mạng.”
Tuy là Tô Tô ngủ say, lúc này cũng bị đánh thức.
Nàng dụi dụi mắt, thấy Trần Nhạn Nhạn, Trần Nhạn Nhạn thấy nàng tỉnh lại, kinh hoảng mà cúi đầu.
Tô Tô hỏi nàng: “Trần cô nương, các ngươi không sao chứ ?”
Trần Nhạn Nhạn lắc đầu, Tô Tô vỗ vỗ bả vai Đạm Đài Tẫn: “Ta khá hơn nhiều, cảm ơn ngươi, thả ta xuống đi.”
Đạm Đài Tẫn cũng không nói nhiều để tự nàng xuống.
Trần Nhạn Nhạn nhìn Tô Tô, trong lòng có chút ghen ghét.
Vương công tử ở trong lòng Trần Nhạn Nhạn, cực kỳ đáng sợ, hôm qua nàng thậm chí bắt đầu có ý nghĩ dù chết cũng không lên kiệu, nếu không phải nương đau khổ cầu xin, Trần Nhạn Nhạn chỉ sợ sớm đã tìm đến cái chết.
Nhưng là…… Đạm Đài Tẫn bình an trở về, Vương công tử khẳng định đã chết.
Hắn bảo gệ chính mình.
Ngón tay Trần Nhạn Nhạn nắm chặt quần áo, cùng Tô Tô nói chuyện: “Diệp cô nương, Vương công tử, đã bị các ngươi diệt trừ sao?”
Tô Tô gật đầu, nàng nói ngắn gọn chuyện cây đào yêu cho Trần Nhạn Nhạn.
Trần Nhạn Nhạn nói: “Thế lại là cây đào yêu, nó đã chết, tỷ muội trong thôn không phải lại lo lắng hãi hùng……”
Đạm Đài Tẫn quay đầu lại, nhàn nhạt đánh Trần Nhạn Nhạn.
Trần Nhạn Nhạn cảm thấy được ánh mắt hắn, gương mặt đỏ lên.
Đạm Đài Tẫn mắt đen lạnh lùng, khóe miệng lộ ra nụ cười quỷ dị.
Giữa bầu không khí hai người, Tô Tô không thấy, Khuynh Thế hoa trong hốc mắt, như cũ không thích ứng. Nàng lúc trước vội vã cứu người, lại quên một chuyện quan trọng, hẳn là hỏi thụ yêu cách vào Hoang Uyên.
Khiến tâm trạng Tô Tô càng thêm trầm trọng chính là Tiểu Du đã chết, Tiểu Linh cùng bà bà sẽ rất thương tâm.
Tô Tô nghĩ đi trước hai người quần áo nàng không sạch bằng Trần Nhạn Nhạn, khuôn mặt nhỏ dơ hề hề, ở sương mù sàn sớm ôm hai tay sưởi ấm.
Trần Nhạn Nhạn đột nhiên có chút tự tin, nàng ngước mắt nhìn Đạm Đài Tẫn, lại thấy ánh mắt đen láy của hắn nhìn Tô Tô đi phía trước, cảm xúc vô bi vô hỉ.
Trong lòng ghen ghét giống rắn độc, Trần Nhạn Nhạn không mở miệng nữa, về nhà.
Thôn trưởng biết được cây đào yêu bị giết, vừa là bi, vừa là vui mừng.
Nữ nhi của hắn cũng bị thụ yêu bắt đi rồi.
Một ngày này, trong thôn mất đi khuê nữ, đi trấn trên Vương viên ngoại trong phủ tìm thi hài.
Tiểu Linh hốc mắt hồng hồng, dập đầu với Tô Tô.
Tô Tô giữ chặt nàng, sờ sờ tóc nàng: “Tiểu Du vì bảo vệ các ngươi mà chết, ngươi sống tốt mới chính là tâm nguyện lớn nhất của Tiểu Du, Tiểu Linh phải theo tỷ tỷ sống sót.”
Tiểu Linh nức nở, gật gật đầu.
Nàng kề sát bên tai Tô Tô, ôm lấy cổ Tô Tô, đột nhiên nhỏ giọng nói: “Diệp cô nương, ngươi phải cẩn thận Trần Nhạn Nhạn.”