Editor: Ruby
BETA: Thạch Anh
–
Uy lực của lão phu nhân vẫn còn, Đỗ di nương đành phải đáp một tiếng.
Bà ta thật sự có cách giải quyết, không bao lâu sau, Diệp Băng Thường đã xuất hiện trước cửa phủ nhà họ Diệp.
Quan binh Đại Hạ không dám thả người nhà họ Diệp ra ngoài, nhưng cũng không ai dám ngăn Diệp Băng Thường lại.
Diệp Băng Thường mặc một thân đồ trắng bước vào, quỳ gối hành lễ với Diệp lão phu nhân.
Nàng ta có một cái cằm xinh xắn, đem đến vài phần cảm giác người xinh đẹp nhưng mảnh khảnh, cảm giác này lại làm nàng ta thêm vài phần phong tình.
Nếu muốn thể hiện hiếu thảo, đúng là đã làm được.
Lão phu nhân lạnh lùng nhìn nàng ta, trong mắt không có chút dịu dàng nào.
“Tất cả đi ra ngoài! Tịch Vụ và Băng Thường ở lại.”
Đỗ di nương lo lắng nhìn con gái một cái, Diệp Băng Thường gật gật đầu, bà ta lúc này mới bế tứ công tử đi ra ngoài.
Lão phu nhân nhắm mắt lại: “Đại a đầu, lão thân không biết ngươi có dính líu với Đạm Đài bệ hạ từ bao giờ.
Ngần ấy năm, lão thân để tay lên ngực tự hỏi, chưa từng đối xử tệ với ngươi bao giờ.
Ngươi là người có bản lĩnh, lão thân không trông mong ngươi thăng chức nhanh để về sau chiếu cố đệ đệ, muội muội, chỉ cầu xin ngươi một điều.”
Diệp Băng Thường mím môi, sống lưng thẳng tắp: “Tổ mẫu quá lời.”
“Đỗ di nương với tiểu Tứ, chắc ngươi sẽ tự chăm sóc chiếu cố, không cần bà già như ta nhiều lời.
Tam nha đầu còn trẻ, không hiểu chuyện, lại còn từng đắc tội với Đạm Đài bệ hạ.
Liễu Châu là một nơi cực kỳ lạnh lẽo, Tam nha đầu còn chưa đến mười tám, nếu đi đến Liễu Châu thì đời này coi như bị hủy.
Bà già này muối mặt xin ngươi thỉnh cầu hoàng đế Chu quốc tha thứ, cầu xin ngài buông tha cho Tam nha đầu.” Lão phu nhân xót xa nói: “Cho dù là để nó lấy dân thường cũng được, ở lại kinh thành làm người thường cũng không thành vấn đề, chỉ cần đừng bắt nó đi Liễu Châu.”
Liễu Châu là nơi như thế nào, đâu đâu cũng là dân đói.
Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, đáng sợ nhất chính là, một tiểu cô nương như hoa như ngọc, tới nơi như thế này gặp phải chuyện gì, phải chịu cảnh như thế nào, ai cũng không thể đoán trước được.
Tô Tô không ngờ cho tới lúc này Diệp lão phu nhân vẫn trông mong có thể che chở cho nàng.
Hốc mắt nàng chua xót, cầm tay cái tay kia, cứ như vỏ quýt hong khô.
Tổ mẫu đã già, nhưng người cũng từng là con gái tướng quân.
Đời này người chưa từng cúi đầu cầu ai, vậy mà giờ người lại cúi đầu, cầu đến cháu gái thứ của mình.
Diệp Băng Thường liếc lão phu nhân một cái, sau đó lại nhìn Tô Tô, thản nhiên nói: “Băng Thường sẽ cố hết sức.”
Lão phu nhân gật gật đầu, thế nhưng lại muốn đứng lên hành lễ với nàng ta.
Tô Tô giữ chặt người.
“Tịch Vụ?”
Tô Tô nói: “Không cần, ta sẽ đi Liễu Châu với tổ mẫu.
Đại tỷ tỷ, chúc tỷ tương lai như gấm, sớm ngày trở thành hoàng hậu.”
Ánh mắt Tô Tô sáng rõ, khẽ liếc Diệp Băng Thường một cái.
Diệp Băng Thường đột nhiên cảm thấy bị xúc phạm và không vui khi bị nhìn thấu.
“Tam muội muội, tổ mẫu cũng là vì tốt cho ngươi, ngươi sao lại không hiểu chuyện như vậy…”
“Ta vẫn luôn không hiểu chuyện như vậy.
Nếu ngươi thật sự có lòng, cũng như lời nói thật sự có trọng lượng, hãy cầu hắn buông tha cho tổ mẫu đi.
Tổ mẫu không thể cầm kiếm, không lay động được giang sơn của hắn.”
Diệp Băng Thường không nói gì.
Tô Tô không hề nhìn nàng ta, cười nói: “Đi thôi tổ mẫu, Tịch Vụ cam đoan với người, đời này đây là lần cuối cùng con tùy hứng.”
Khi hai người đã đi xa, Diệp Băng Thường gắt gao nắm chặt khăn.
*
Cuối tháng, Diệp Băng Thường được phong làm Chiêu Hoa quận chúa, đi đến Chu quốc hòa thân.
Mấy ngày sau, nhà họ Diệp bị lưu đày.
Nam với nữ bị tách ra rồi đưa đến Liễu Châu.
Ngày Tô Tô rời đi, rất nhiều người đã đến để tiễn đưa bọn họ.
Chỉ cần là con dân của Đại Hạ thì đều biết nhà họ Diệp đã từng anh hùng như thế nào.
Nhưng mà họ cũng chỉ có thể dùng ánh mắt bi thương để nhìn bọn họ.
Sự sụp đổ của nhà họ Diệp để đổi lấy chiến tranh không lan đến kinh thành.
Từ đó, Hạ quốc trở thành nước phụ thuộc của Chu quốc.
Diệp tướng quân trong thần thoại không còn tồn tại nữa.
Mọi người trong nhà họ Diệp đều đeo trên tay gông cùm và xiềng xích.
Vẻ mặt Liên di nương tiều tụy, từ khi con trai của bà tử trận, người phụ nữ này cứ như bị rút hết sinh lực, trở thành một cái xác không hồn.
Tô Tô đưa mắt nhìn quanh, còn có mấy tiểu cô nương mà nàng chưa thấy bao giờ.
Đứa nhỏ nhất mới năm sáu tuổi, ở trong lồng ngực của mẫu thân oà khóc.
Ngay cả các dòng bên cũng bị liên lụy.
Trong đám người này, không có Vân di nương, bà ta được Diệp Băng Thường mang theo rồi, đang cùng đi đến Chu quốc.
Không biết Diệp Băng Thường là chưa từng thử hay là bị từ chối, cuối cùng Diệp lão phu nhân cũng không được ân xá.
Rời khỏi kinh thành, bọn quan binh thô lỗ xô đẩy nữ quyến: “Đi mau, lề mà lề mề cái gì!”
Có người quen thói tác oai tác quái, còn muốn lấy roi đánh người.
Quan binh bên cạnh khuyên nhủ: “Diệp đại tướng quân đã bảo vệ bao nhiêu người, hãy nghĩ tới đến mẹ của huynh!”
Người nọ ngẩn người, nhưng cũng không thúc giục nữa.
Thân thể lão phu nhân không khỏe, không đi được lâu đã ngã xuống, Tô Tô đỡ được người, không nói lời nào cõng người trên lưng.
Nàng có mang theo một thanh kiếm trên người.
Quan binh vốn dĩ muốn lấy nó, sau không biết là ai nói: “Quên đi, nàng là dòng chính duy nhất của nhà họ Diệp, cũng không biết có thể sống ở Liễu Châu được bao lâu.”
Tô Tô nhìn bầu trời u ám, bên tai nghe thấy tiếng xiềng xích, lần đầu tiên cảm nhận được nỗi thê lương của việc thay đổi triều đại.
Câu Ngọc lo lắng nhìn nàng, mọi chuyện phát triển xấu như thế này, thật sự sẽ có cơ hội xoay chuyển sao?
*
Văn bản đầu hàng với Diệp Băng Thường được đưa đến Chu quốc.
Ngày Diệp Băng Thường đến Chu quốc, ăn mặc quá lộng lẫy.
Ma ma đi theo lấy lòng nói: “Cô nương mặc như thế này cực kỳ phú quý.
Mọi người đều biết hậu cung của Chu quốc bệ hạ không có người, cô nương đi sang đây, chắc chắn sẽ vinh sủng vô hạn.”
Diệp Băng Thường nhẹ giọng nói: “Đừng nói như vậy.”
“Chẳng qua là, bộ quần áo mang vận rủi lúc trước của cô nương không thể mặc lại.
Bệ hạ nhìn thấy mà tức giận sẽ không tốt.” Dù sao Diệp Băng Thường cũng đã từng gả chồng, chồng cũ của nàng ta còn là Tuyên vương nổi tiếng thiên hạ, mặc bộ quần áo đó là điềm xấu.
Tính cách Đạm Đài bệ hạ vốn đã khó nắm bắt, Diệp Băng Thường tốt nhất vẫn nên che giấu quá khứ của mình.
Diệp Băng Thường gật đầu: “Ta biết rồi.”
Giữa hai hàng lông mày của nàng ta mang theo vài phần phiền muộn, khiến cho người ta thương tiếc.
Ma ma nghĩ rằng, đúng là một con người đáng thương.
Diệp Băng Thường mang theo hàng trăm rương châu báu, đá quý đến Chu quốc.
Nói là của hồi môn của Diệp Băng Thường, thật ra ai cũng biết đây là đồ cống nạp của bên đầu hàng đưa tới.
Ngày đến hoàng cung Chu quốc, Diệp Băng Thường vén rèm che, nhìn thấy người thanh niên mặc đồ màu đen lên xe.
Trên đầu hắn đội mũ ngọc màu vàng, mặc long bào màu đen, chỉ bạc thêu trang trí bên ngoài, thể hiện vài phần tùy tiện.
Đạm Đài Tẫn đánh giá nàng ta, Diệp Băng Thường theo mọi người hành lễ với hắn.
Trong lòng Diệp Băng Thường có chút căng thẳng.
Thời niên thiếu đã gieo hạt giống thiện lương, bây giờ mọc rễ nảy mầm, đơm hoa kết trái.
Đạm Đài Tẫn cũng không phải người đầu tiên nàng ta lựa chọn, nhưng cuối cùng hắn lại trở thành người chiến thắng, đứng ở vị trí cao nhất.
Cũng không biết vị hoàng đế thanh danh không tốt này, có thể giống Tiêu Lẫm quý trọng, bảo vệ nàng ta hay không.
Đạm Đài Tẫn đi xuống khỏi xe, tự mình nâng nàng ta dậy.
Diệp Băng Thường được sủng mà lo ngước mắt lên thì nhìn thấy một khuôn mặt tuấn mỹ đến tuyệt sắc.
Nàng ta lúc đó mới nhận ra rằng, vị hoàng đế trẻ tuổi tàn bạo này sinh ra đã đẹp như vậy.
Cảm nhận được lòng bàn tay lạnh như băng của hắn, tim Diệp Băng Thường đập thình thịch: “Bệ hạ, thần thiếp cả gan cầu xin bệ hạ đặc xá cho mẫu thân.”
Đạm Đài Tẫn đỡ nàng ta dậy, cười nói: “Thường Nhi vui vẻ là được.”|
Diệp Băng Thường không ngờ rằng hắn sẽ cởi mở và dễ nói chuyện như vậy, nhất thời có một chút bất ngờ.
Nàng ta đang muốn suy đoán thái độ của hắn, Đạm Đài Tẫn đã rút tay lại, giọng điệu ôn hòa: “Hoan nghênh quận chúa vào Ngọc Phù cung.”
Lời này vừa nói ra, Dương Ký bèn làm mặt quỷ với Nhập Bạch Vũ.
Nhập Bạch Vũ vẫn không thay đổi sắc mặt.
Trước khi Diệp Băng Thường đến, bọn họ đã đặt cược xem liệu bệ hạ có lâm hạnh vị “hòa thân quận chúa” này hay không.
Dương Ký đặt cược có, Nhập Bạch Vũ nói sẽ không.
Ngọc Phù cung là nơi Quý phi trước đây ở, mang ý nghĩa vinh sủng vô hạn.
Đạm Đài Tẫn đích thân đến đón người, hơn nữa sắp xếp người ở nơi đó, đủ để nhìn thấy hắn rất coi trọng Diệp Băng Thường.
Dương Ký vui tươi hớn hở nghĩ, sau tối nay, trong cung sẽ có thêm một vị phi tử.
*
Đêm đã khuya, thái giám bên ngoài đến xin ý kiến Đạm Đài Tẫn việc tối nay nghỉ ngơi ở đâu.
“Chiêu Hoa quận chúa” đến đây, vị hoàng đế trẻ tuổi mạnh khỏe đương nhiên có nơi để đến.
Ngay cả bản thân Đạm Đài Tẫn cũng nghĩ như vậy.
Hắn đã chờ đợi giây phút này trong lòng đã nhiều năm.
Năm đó, Diệp Băng Thường xuất giá hắn không đến kịp, tới bây giờ, tất cả đều hóa thành tro bụi.
Khi còn niên thiếu, người con gái xinh đẹp động lòng người kia, mỉm cười nâng hắn đứng dậy, bôi thuốc cho hắn, lặng lẽ cầu bùa bình an thay hắn còn sống trong ký ức.
Hắn trời sinh đã khó có tình cảm, chưa từng có cảm giác đối với lòng tốt của người khác, nhưng đó là lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác rung động.
Đôi mắt ngơ ngác nhìn nàng ta, không thể rời mắt.
Bây giờ người cách không còn xa, hắn chỉ cần vươn tay là chạm tới, đã vậy còn có thể làm bất cứ chuyện gì.
Hắn đi được vài bước, trong lòng sinh ra một loại cảm giác bực bội đáng sợ.
Hắn lấy cờ phệ hồn ra, thả đạo sĩ trong cờ phệ hồn ra.
Đạo sĩ hiện giờ sợ hắn muốn chết, nơm nớp lo sợ hỏi: “Bệ hạ có chuyện gì sao?”
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nói: “Ngươi đã đưa cho Đạm Đài Minh Lãng một loại Truyền Tống Trận.”
Đạo sĩ: “Vâng, đúng vậy…”
“Chuẩn bị cho cô một cái.”
Đạo sĩ nói: “Có điều vẽ trận cần rất nhiều máu của bệ hạ, cơ thể bệ hạ cao quý…”
Còn chưa kịp nói xong, người trước mặt đã vươn tay: “Lấy máu.”
Đạo sĩ đành phải bắt đầu vẽ trận.
Ông ta còn chưa nói xong, không phải chỉ tiêu hao máu của Đạm Đài Tẫn, mà còn tiêu hao công lực của lão.
Ông ta phải rất vất vả mới dưỡng ra vài tia công lực, hiện tại lại dùng hết trên trận này, chỉ nghĩ thôi mà đau lòng không chịu được.
Nhưng ông ta không dám cự tuyệt Đạm Đài Tẫn.
Trận pháp đã vẽ xong.
Đạo sĩ nói–
“Bệ hạ đứng ở giữa trận pháp, trong lòng suy nghĩ đến nơi muốn đến lúc này.”
Bởi vì mất quá nhiều máu, sắc mặt thanh niên mặc đồ đen tái nhợt.
Đạm Đài Tẫn dừng một chút, ra lệnh: “Nhập Bạch Vũ, Nhập Mộc Ngưng.”
Tỷ đệ Nhập Bạch Vũ lặng yên không một tiếng động xuất hiện, còn mang theo mấy Dạ ảnh vệ.
Đạm Đài Tẫn thu cờ phệ hồn lại, mang theo tỷ đệ nhà họ Nhập bước vào trong trận, rất nhanh, thân hình của họ đã biết mất không thấy đâu nữa.
Đi đến Liễu Châu vào ban đêm, thời tiết lạnh kinh khủng.
Nữ quyến nhà họ Diệp hiện đang trở thành tù nhân, quần áo mỏng tang.
Mặc dù là ban đêm, bọn họ vẫn phải lên đường như cũ.
Ban đầu Nhập Mộc Ngưng cũng không biết bệ hạ muốn đưa bọn họ đi đâu, cho đến khi nàng ta nhìn thấy thiếu nữ kia–
Thiếu nữ đang cõng bà trên lưng.
Môi Tô Tô khô nứt, đầu tóc và quần áo rối tung.
Áo khoác của nàng đang khoác lên người bà, đôi giày thì dính đầy bùn đất.
Ngay cả khuôn mặt nhỏ cũng bị bẩn.
Nhưng ánh mắt của nàng sạch sẽ và sáng ngời đến chói mắt.
Trong hoàn cảnh tuyệt vọng như vậy, Nhập Mộc Ngưng thấy nàng còn cười nói chuyện với bà lão trên lưng.
Trên mặt bà lão không còn sáng rọi, mà nhiều hơn vài phần dịu dàng.
Không hiểu vì sao, Nhập Mộc Ngưng đột nhiên cảm thấy lo lắng.
Cả nhà nhà họ Diệp trung liệt, hiện tại rơi vào kết cục như vậy, nàng ta theo bản năng lặng lẽ nhìn về phía bệ hạ.
Trong ánh mắt hắn không còn chút quang đãng như ban ngày đối mặt với Diệp Băng Thường, ngược lại còn mang theo vài phần u ám bệnh trạng, nhìn chằm chằm Tô Tô.
Đạm Đài Tẫn vô thức đặt ngón tay lên môi, cắn thật mạnh.
Nhập Mộc Ngưng hoảng hốt, cảm thấy ánh mắt bệ hạ giống như dính tơ nhện, dừng ở trên người Tô Tô, giống như muốn lại gần, nhưng lại đang sợ hãi cái gì đó.
Đạm Đài Tẫn nhìn một lúc, sau đó cất bước đi tới.
Nhóm quan binh áp giải nữ nhân nhà họ Diệp cũng không phát hiện ra hắn, chờ tới lúc phát hiện, trên cổ đã bị nhóm Dạ ảnh vệ để một thanh đao.
Tô Tô dừng bước, ngẩng đầu nhìn thanh niên áo đen chậm rãi đi tới.
Vẻ mặt hắn kiêu ngạo, dùng ánh mắt trào phúng nhìn nàng.
Nàng nâng tổ mẫu lên.
Thị lực lão phu nhân ban đêm không tốt lắm, khàn giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Tô Tô nhẹ giọng an ủi nói: “Không có chuyện gì đâu, có một người đáng ghét đến đây thôi.”
Sắc mặt Đạm Đài Tẫn lập tức trầm xuống: “Diệp Tịch Vụ, ngươi hiện tại chẳng qua chỉ là một tù nhân.”
Đúng, nàng chẳng qua chỉ là một tù nhân thấp kém! Làm sao dám, dám dùng loại ánh mắt chán ghét này để nhìn hắn.
Tô Tô nói: “Bệ hạ có chuyện gì phải làm sao?”
“Cô sẽ cho ngươi một cơ hội cuối cùng.” Hắn liếc nhìn nàng một cái, nói: “Ngươi cầu xin cô, là có thể không cần phải đến Liễu Châu.”
Tô Tô thấy hắn ngay cả tới gần nàng cũng còn sợ nàng giết chết hắn, lại một hai dùng loại giọng điệu cao cao tại thượng này để nói chuyện.
Trong lòng nàng thấy thật phiền phức, nhưng Tô Tô hiểu được, dù cả một đường cẩn thận chăm sóc lão phu nhân, sức khỏe lão phu nhân vẫn ngày càng kém đi.
Nếu không đến Liễu Châu kịp, lão phu nhân sẽ chết.
Nàng cẩn thận buông lão phu nhân ra.
Lão phu nhân dùng sức nắm chặt tay nàng, lớn tiếng nói: “Tịch Vụ!”
“Tổ mẫu, không có chuyện gì đâu.”
Tô Tô bước về phía trước.
Bấy giờ Đạm Đài Tẫn mới nhìn thấy cổ tay và mắt cá chân của nàng đều bị xích sắt ma sát đến đỏ lên.
Hắn mím chặt khóe miệng, nghe nàng nói: “Đi chỗ khác nói chuyện.”
Lúc hắn lấy lại tinh thần thì đã đi theo nàng đứng ở nơi cách xa chỗ người nhà của nhà họ Diệp.
Thiếu nữ trước mặt dùng mu bàn tay xoa xoa khuôn mặt, ngẩng đầu hỏi hắn: “Ngươi muốn ta cầu xin ngươi như thế nào?”
Cái gì cơ, cầu xin như thế nào?
Hắn ngẩn người, nghi ngờ bản thân mình nghe nhầm.
Thiếu nữ mặt không đổi sắc lắc đầu: “Ngươi không nghe sai, ta thua rồi, chỉ cần ngươi buông tha cho tổ mẫu của ta, đồng ý tìm cho người một nơi chữa bệnh với dưỡng lão.
Muốn ta cầu xin ngươi như thế nào cũng được, quỳ gối, dập đầu, van xin? Hay là bệ hạ thích phương thức khác?”
Hắn nhìn nàng chằm chằm, vô ý thức nói: “Muốn ta buông tha cho Diệp lão phu nhân, ngươi coi trọng bản thân mình quá nhỉ.”
Thiếu nữ nhìn thấy ánh mắt hắn: “Ồ, vậy quên đi.”
Nàng quay lưng bỏ đi, cánh tay lại bị người nắm chặt.
Hắn kéo nhanh như vậy, theo bản năng Tô Tô lại muốn đánh hắn.
Tô Tô quay đầu lại, thấy Đạm Đài Tẫn lạnh mặt, vẻ mặt căng thẳng, tốc độ nói rất nhanh: “Gấp cái gì, cô đang cân nhắc!”
Hắn nói nhanh đến nỗi làm Tô Tô tưởng rằng hắn sợ nàng cứ như vậy mà rời đi.
“Vậy ngươi cân nhắc xong chưa?”
Vẻ mặt Đạm Đài Tẫn lạnh lẽo, đe dọa nói: “Nếu ngươi không nghe lời, cô vẫn sẽ giết chết bà ấy.”
Tô Tô gật đầu.
Vẻ mặt hắn thoáng thả lỏng một chút, nhưng trong mắt lại thoáng hiện ý cười mãn nguyện: “Đi Chu quốc với cô.”
Thấy Tô Tô yên lặng nhìn hắn, hắn nói thêm: “Làm nô tỳ!”
Trong lòng ngực Tô Tô, diệt hồn châu lệ bắt đầu nóng lên.
Đã không còn là nóng lên nữa, mà là bốc hơi.
Nàng nhìn hắn chằm chằm, cho đến khi hắn nhịn không được mà phải quay đầu đi chỗ khác.
Tô Tô đột nhiên gật đầu nói: “Được thôi.”
Hết chương 58!.