Chap 85: MA HÀNG
Đạm Đài Tẫn lại nhìn thấy một đôi mắt tỉnh táo nhìn hắn.
Hắn vốn cho rằng thiếu nữ sẽ cực kỳ bối rối hoặc tức giận, dù sao sinh tử một đường, Lê Tô Tô đáng nhẽ phải cảm thấy phẫn nộ vì hắn đã giúp yêu thú mới đúng.
Thế nhưng Tô Tô chỉ lạnh lùng nhìn hắn, không kêu lên một tiếng, lần nữa ứng phó với Viêm Hỏa thú.
Đạm Đài Tẫn nắm chặt sợi tơ màu vàng.
Thiếu nữ chỉ có thể ở yên một chỗ, trơ mắt nhìn mình bị hai con Viêm Hỏa thú dùng hỏa hiễm thiêu chết.
Đạm Đài Tẫn vuốt môi, hắn vốn cho rằng mình sẽ thấy cảnh nàng chật vật khổ sở, thế nhưng lại không nghĩ rằng Lê Tô Tô lông tóc không tổn hao gì.
Hộ thể pháp y của Lê Tô Tô phát ra lam quang, bảo vệ lấy nàng.
Mạng che mặt của thiếu nữ bị hỏa diễm đốt thành tro, huyễn thuật giây lát liền biến mất.
Đạm Đài Tẫn nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp, giữa mày thiếu nữ có một chút chu sa màu đỏ.
Đạm Đài Tẫn nhìn chằm chằm nàng, những kí ức mờ mịt dần trở nên rõ ràng, hắn hình như đang nhìn thấy Thần nữ mà hắn từng tôn thờ.
Thiếu nữ trước mắt giống Thần nữ đến không ngờ.
Ý cười trên khóe miệng hắn biến mất, bỗng nhiên trầm mặc xuống.
Mười ngón tay Tô Tô đan lại: "Tụ Linh Trọng hỏa, phá!"
Sợi tơ màu vàng trên cổ tay nàng đứt thành từng mảnh.
Nàng phi thân lên, linh khí quạt lông trong tay nàng biến thành hai thanh Nga Mi Thích, mang theo ngọn lửa xanh đen, từng cái đâm vào cơ thể của hai con Viêm Hỏa thú.
Nghiệp hỏa theo Nga Mi Thích đốt cháy, hai con Viêm Hỏa thú gào lên rồi hóa thành tro bụi.
Tô Tô đem Cực Hàn huyền thạch bỏ vào túi càn khôn, quay đầu sang chỗ Đạm Đài Tẫn cong môi cười một tiếng: "Tới phiên ngươi!"
Nàng cũng không phải người làm từ bùn đất, sao lại không tức giận.
Nàng cười một tiếng, mang theo vài phần xinh đẹp.
Nhưng sâu trong con ngươi nàng là ngọn lửa phẫn nộ đang thiêu đốt, Đạm Đài Tẫn bị nàng bóp lấy cổ.
Đôi mắt đen láy của hắn chăm chú nhìn vào mắt nàng.
Trong tay Tô Tô là nghiệp hỏa rực đỏ đốt lấy da hắn.
Đạm Đài Tẫn hình như không cảm thấy đau đớn, mãi nhìn chằm chằm vào mắt nàng, không tránh không nế, thậm chí dù đang bị Tô Tô bóp cổ, hắn vẫn nói với giọng điệu mang mấy phần phức tạp mà chính hắn còn cảm thấy khó tin: "Ngươi là ai?"
Tô Tô nghĩ thầm, ta là ai cũng là người ngươi không nên đụng vào, chịu chết đi.
Đạm Đài Tẫn bị nàng dùng nghiệp hỏa đánh vào cơ thể.
Con ngươi hắn khẽ run, muốn đưa tay sờ vào chu sa của nàng, động tác lại đột nhiên cứng đờ.
Nghiệp hỏa từ trong ngực hắn cháy bừng lên, trong nháy mắt hắn dần hóa thành tro tàn, bàn tay kia chưa kịp chạm đến Tô Tô thì cả người hắn đã dần dần biến mắt.
Tô Tô nhìn thấy một đôi mắt bướng mỉnh không cam lòng.
Thân thể thiếu niên tiêu tán đi, chỉ còn những hòn quái thạch lởm chởm, Hỏa Diễm cũng đã biến mất.
Tô Tô nhặt lên mấy mấy đầu gỗ đã cháy đen trên mặt đất.
"Chỉ là một thanh củi khô."
Nàng nói.
Đạm Đài Tẫn có Thần tủy đã năm trăm năm, làm sao có thể tùy tiện bị mình gϊếŧ chết.
Hắn có thất tình lục dục, làm sao vào được thạch lâm, vậy nên mới nghĩ biến một thanh củi thành mình.
Tô Tô cất bước ra khỏi thạch lâm.
*
Đạm Đài Tẫn mở to mắt.
Bầu trời bên trong bí cảnh ẩn ẩn một màu tím.
Hắn nhìn hai tay mình, dần dần nắm chặt nắm đấm.
Sao lại có thể như thế? Không ngờ trên đời này lại có một chuyện hoang đường như vây.
Năm trăm năm sau hắn vào Tu Chân giới, nhìn lại mình lúc còn là phàm nhân đã từng tôn thờ một Thần nữ cao cao tại thượng không thể chạm tới.
Khi hắn còn bé xíu đã từng đem những mảnh vỡ của nàng nuốt đi, từ đó không còn nghĩ tới nàng nữa.
Nhưng hôm nay mạng che mặt bị đốt, hắn lại một lần nữa nhìn thấy gương mặt quen thuộc kia.
Một loại cảm giác đã lâu không thấy.
Rất nhiều đêm, hắn coi nàng là một vị thần có thật, chờ đợi một ngày nàng thoát ra khỏi vỏ bọc lưu ly băng lãnh kia, thế nhưng ngày này qua ngày khác, thần nữ vẫn như cũ không thể chạm vào.
Hắn chỉ là một chúng sinh bình thường, đôi mắt của nàng vĩnh viễn chỉ nhìn ra ánh trăng đẹp đẽ ngoài cửa số.
Lúc đó hắn không có tơ tình, nhìn tượng thần nữ ở phía trên, lần đầu tiên cảm nhận được tơ tình bên trong – là sự không cam tâm.
Hắn dùng máu mình làm bẩn nàng, hắn thậm chí còn muốn đập nát nàng.
Đáng tiếc nàng lại bị Đạm Đài Minh Lãng làm vỡ.
Nhiều năm sau đó, Đạm Đài Minh Lãng cũng bị băm thành từng mảnh nhỏ, giống như nàng.
Đạm Đài Tẫn sờ sờ cổ của mình, một ngọn lửa nóng rực từ bụng một đường đốt lên ngực hắn.
Hắn mấp máy mội.
Đạm Đài Tẫn không cách nào coi nghe cảm giác kỳ quái trong lòng này.
Không phải bởi vì dung nhan tuyệt sắc của nàng.
Năm trăm năm trầm mình nơi dòng sống Quỷ Lệ, hắn đã sớm lạnh nhạt với hồng trần, đẹp xấu đối với hắn không khác biệt.
Nghĩ tới chuyện gϊếŧ nàng, trong lòng hắn lại có chút khó chịu.
Nhưng, thần sắc hắn đanh lại.
Muốn Diệp Tịch Vụ trở về, nàng phải chết.
Tiểu lão hộ uể oải từ trong vạt áo hắn thò đầu ra, miệng nói tiếng người: "A? Ngươi sao lại bị thương rồi? Ai lại có thể làm ngươi bị thương vậy nhỉ?"
Đạm Đài Tẫn tâm vốn đang phiền muộn, trông thấy thứ ngu xuẩn này lại càng thấy phiền phức, năm ngón tay hắn mở ra, nắm lấy đầu nó, lãnh khốc nói: "Ngậm miệng."
Hổ yêu lập tức lấy lòng Đạm Đài Tẫn: "Ta nói sai, ngài là vô địch thiên hạ."
Nó ủy khuất chết mất.
Rõ ràng đều là tu tiên, Tiên nhân không phải tính tình đều tốt sao, những Tiên nhân nó từng gặp qua đều hỉ nộ vô thường.
Khó chịu chết mất.
Đạm Đài Tẫn ném nó vào túi càn khôn: "Chừng nào đánh hơi được bảo vật dưỡng hồn thì sẽ thả ngươi ra."
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời màu tím càng ngày càng đậm: "Ma hàng sắp tới."
Đạm Đài Tẫn xác định phương hướng, hắn phải theo sau Lê Tô Tô, mặc kệ có biết rõ nàng là ai, hắn vẫn phải gϊếŧ nàng.
*
Tô Tô đi ra khỏi thạch lâm không lâu cũng nhìn thấy sắc trời quỷ dị.
Màu tím trên bầu trời lan rộng, có mấy đệ tự trên đường trông thấy Tô Tô, ánh mắt lóe lên sự kinh ngặc, thầm nghĩ: "Tiên tử, sắc trời có mấy phần quỷ dị, nếu ngươi không có việc gì gấp thì trước mắt tìm một trỗ tránh đi."
Tô Tô mở hồ nói: "Thứ này có vẻ là Ma Hàng."
Nàng vừa lên tiếng, mấy người đệ tử đưa mắt nhìn nhau.
Những người này đều là những đệ tử trẻ tuổi, nghe thấy tiên trưởng thế hệ trước nói cái gì gọi là Ma Hàng liền thay đổi sắc mặt.
Tô Tô lúc còn bé tưng nghe Câu Ngọc nói qua.
Câu Ngọc giảng rằng:
"Ma Hàng vạn năm khó gặp, có đôi khi sẽ xuất hiện ở thế giới hiện thức, có đôi khi lại ở bên trong bí cảnh.
Đối với yêu ma mà nói, Ma Hàng là chuyện tốt.
Ma Hàng giống như một cơn mua, nếu rơi xuống bọn yêu ma hấp thu, tu vi nói không chừng sẽ đột phá thêm một cảnh giới.
Nhưng đối với các tu chân giả mà nói, Ma Hàng so với việc bị ăn mòn còn đáng sợ hơn, không chỉ khiến Tiên thể bị ám ma khí mà còn sẽ hình thành tâm ma."
Nghĩ đến đây, Tô Tô nói: "Chư vị tiên hữu cẩn thận, nếu là Ma Hàng thật, đừng để ma khí ám vào các ngươi, nhất định phải tạo kết giới."
"Đa tạ tiên tử." Mấy người đệ tử sắc mặt nghiêm túc, ôm quyền, vội vàng bước qua người Tô Tô.
Tô Tô không ngờ rằng bên trong Thương Nguyên bí cảnh lại có loại ma vật này.
Nàng có chút lo lắng cho Phù Nhai và Hành Dương tông đệ tử.
Dù sao không phải người nào cũng biết sự tồn tại của Ma Hàng.
Nàng hiện tại biết hết thảy cũng nhờ Cửu Thiên Câu Ngọc thông thiên triệt địa, am hiểu mọi thứ từ thượng cổ đến bây giờ, từng ở bên cạnh.
Tô Tô từ bên trong thạch lâm ra, mới biết bên ngoài đã qua nửa tháng, cũng không biết Phù Nhai đang ở đâu.
Nhìn thấy màu tím dày đặc lan rộng đến nửa bầu trời, nàng cũng không có cách nào tìm được Phù Nhai, đành phải tạm thời dừng bước, tìm nơi dựng kết giới để tránh Ma Hàng.
Tô Tô cuối cùng tìm thấy một chỗ dưới gốc cây hoa lê, ngồi khoanh chân lại, bấm niệm hành pháp tạo ra kết giới.
Kết giới mới lập, bên hông Bích Ngọc Linh Đang đột nhiên rung lên.
"Phù Nhai?" Tô Tô mở mắt ra.
Bích Ngọc Linh Đang rung càng lúc càng mạnh, Tô Tô thầm nghĩ không ổn, Phù Nhai gặp nguy hiểm.
Nàng sợ tiểu sư đệ xảy ra chuyện, trước khi đi âm thầm thả lên người hắn một chiếc lông vũ để bảo vệ hắn, có thể đỡ hắn khỏi một lần tấn công.
Bây giờ lông vũ không còn, Linh Đang mới rung lên như vây.
Thế nhưng Ma Hàng sắp tới, Phù Nhai lại đang ở đâu?
Tô Tô ngừng việc bố trí kết giới, ma khí từ trên bầu trời màu tím từng sợi rơi xuống mặt đất.
Tô Tô sau khi gϊếŧ Viêm Hỏa thú linh lực chưa kịp phục hồi, bây giờ nếu dùng Truy Tung thuật tìm Nguyệt Phù Nhai, chắc chắn sẽ không đủ sức duy trì kết giới.
Nàng tu Vô Tình đạo còn chưa đầy một tháng, nếu có thêm thời gian, nàng ắt sẽ có thực lực vô song.
Nhưng thời gian quá vội vàng, nàng không kịp trưởng thành.
Tô Tô sợ Phù Nhai xảy ra chuyện, không thể bỏ qua chuyện như vậy, liền ngự kiếm bay về phía trước.
Tiên kiếm bị dính ma khí dần dần biết thành Ma kiếm.
Tô Tô đành phải bỏ kiếm, vẫn tiến về phía trước, càng ngày càng phí sức.
Trên đường đi, nàng trông thấy có không ít đệ tử không tránh được Ma Hàng mà bị trọng thương.
Rốt cuộc, tại một đầu con suối, nàng nhìn thấy một thân ảnh màu trắng đang bị thương.
"Phù Nhai!"
Nguyệt Phù Nhai nằm rạp trên mặt đất, không rõ sống chết, bên cạnh là Sầm Mịch Tuyền sắc mặt hoảng sợ.
"Ngươi...ngươi, Lê Tô Tô."
Tô Tô mặc kệ nàng ta, vội vàng đỡ tiểu sư đệ dậy.
Ma Hàng đã tới một hồi, y phục Sầm Mịch Tuyền rách rưới, thần sắc ngây thơ, bảo y hộ thân trên người tạm thời che chở được nàng ta.
Nhưng Phù Nhai lại không có được may mắn như thế, ma khí đang dần dần tiến vào trong cơ thể của hắn.
Vẻ mặt Tô Tô trở nên nghiêm trọng, cũng không kịp nghiên cứu chuyện gì đã xảy ra, vội vàng ôm lấy Phù Nhai, bố trí xung quanh một cái kết giới.
Thiếu niên tái nhợt như cảm giác được cái gì trước ngực, cố hết sức mở mắt ra.
"Sư tỷ..."
"Suỵt, đừng nói nữa, có sư tỷ ở đây, đệ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Phù Nhai thấp giọng ho hai tiếng, kinh nhạc nhìn Tô Tô.
Sầm Mịch Tuyền sợ hãi ngồi xổm một bên, nàng mặc dù ngây thơ nhưng cũng không ngốc, thấy trên trời rơi xuống thứ không phải tốt lành gì, cũng vội vàng bố trí cho mình một tầng kết giới.
Ma khí lan dần lên mặt Phù Nhai, Tô Tô do dự một chút, giơ tay lên che mặt Phù Nhai lại.
Nguyệt Phù Nhai nắm chặt cổ tay nàng, lắc đầu: "Sư tỷ, ta không muốn."
Hắn so với Sầm Mịch Tuyền thì thông minh hơn nhiều, biết mình đang bị ma khí ăn mòn, sao có thể để Tô Tô bị liên lụy.
Tô Tô nói: "Không sao đâu, ma khí sẽ không ảnh hưởng đến ta."
Nguyệt Phù Nhai vẫn như cũ lắc đầu, nắm chặt tay Tô Tô, không cho nàng dời ma khí đi.
Nguyệt Phù Nhai biết rất rõ, bất kể là ai, cho dù là linh thể, khi bị ma khí xâm nhập vào cũng sẽ rất đau đớn.
Tô Tô hình như cảm thấy có gì đó, nàng ngẩng đầu, trông thấy ở nơi xa là một huyền y thiếu niên đang nhìn bàn tay của Nguyệt Phù Nhai nắm chặt cổ tay nàng.
Đạm Đài Tẫn đứng dưới Ma Hàng nhưng lại không cần bố trí kết giới, mặc cho ma khí bừa bãi xâm nhập vào cơ thể.
Không biết là không thèm để ý, vẫn là không cảm thấy đau đớn, hay là không quan trọng chuyện trở thành ma.
Tô Tô khẽ chửi rủa một tiếng, hỏng bét, phiền phức lại ngay lúc này tìm tới.
Tô Tô không biết dưới cơn mưa ma khí này mình có thể bảo vệ mình và Nguyệt Phù Nhai được hay không.
Tô Tô cảnh giác nhìn Đạm Đài Tẫn , sợ hắn ngay lúc này làm gì đó.
Trong bầu không khí như giương cung bạt kiếm đó, Đạm Đài Tẫn vừa giơ tay lên thì một người mập mạp đã khoác lên bả vai hắn.
"Ai da sư đệ, sư huynh cuối cùng cũng tìm được đệ.
Đứa trẻ ngốc đệ thất thần làm cái gì, thứ này là Ma Hàng, đệ tranh thủ thời gian tạo cho mình một cái kết giới, đừng để đạo tâm của mình bị vấy bẩn."
Đạm Đài Tẫn quay đầu, nhìn thấy gương mặt lo lắng của Tàng Hải.
Tàng Hải một bên nghĩ linh tinh, một bên giúp tiểu sư đệ "tuổi nhỏ" bố trí kết giới.
Tàng Hải tu vi không cao nhưng được cái biết nhiều, Ma Hàng là thứ khiến hắn rất sợ phải gặp, lại sợ tiểu sư đệ thiên phú dị bẩm này bị thương trong Thương Nguyên bí cảnh, đừng nói không còn mặt mũi nhìn sư tôn, trong lòng hắn cũng áy náy chết.
Đạm Đài Tẫn nhíu mày nói: "Buông tay."
"Tiểu sư đệ đứng sang một bên, sư huynh bảo vệ đệ.
Nhanh nhanh một chút, ép ma khí ra khỏi người." Tàng Hải không hề để ý đến giọng nói ngang ngược của Đạm Đài Tẫn, chỉ nghĩ tiểu sư đệ này bị nhiễm ma khí nên không ôn hòa như bình thường.
Tàng Hải cưởng ép ấn Đạm Đài Tẫn ngồi xuống, Tô Tô thấy vậy liền mỉm cười, vị đệ tử Tiêu Dao phái này đến đúng lúc lắm.
Đạm Đài Tẫn là đệ tử Tiêu Dao phải, nhất định không thể gϊếŧ người ngay trước mặt Tàng Hải.
Tàng Hải sau khi lo xong cho tiểu sư đệ "bị ma khi ăn mòn" liền nhìn khuôn mặt xinh đẹp đến không tưởng nổi của tiểu sư đệ, Tàng Hải thở dài.
Cái tuấn tú này thật sự không giống vẻ ngoài mập mạp của Tiêu Dao tông bọn họ! Tàng Hải thầm than trong bụng, quay mặt sang trông thấy Tô Tô thì trợn cả mắt lên.
Lần đầu tiên Tàng Hải ở Tu Chân giới trông thấy một mỹ nhânh xinh đẹp như vậy.
Mỹ nhân cảm nhận thấy ánh mặt của hắn, còn thân thiện gật gật đầu.
Tàng Hải lại gần, vạn lần kích động bên tai Đạm Đài Tẫn nói: "Sư đệ, sư đệ, nàng ấy nhìn ta cười, nhìn ta cười! Đệ nhìn thấy không?"
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng nhìn Tô Tô một chút, không lên tiếng.
Tàng Hải tới không phải lúc, người ấy cũng hy vọng mình tu Tiên đạo, hắn không thể gϊếŧ người trước mặt Tàng Hải.
Nếu không sau này khi nàng tỉnh lại, phát hiện hắn tính tình vẫn tàn bạo như cũ, không thể đặt chân vào Tu Chân giới, sẽ càng ghét hắn hơn.
Tàng Hải mảy không biết mình đang ở trên đường ray sinh tử, hắn lôi Đạm Đài Tẫn nghiên cứu thảo luận: "Tiên tử đó thật xinh đẹp đúng không sư đệ?"
Đạm Đài Tẫn vẫn không nói gì.
Bị Tàng Hải giục giã, hắn không chịu được đành trợn mặt nói nói đại, môi mỏng giật giật, mặt mày miễn cưỡng trả lời: "Phải."