Hắc Nguyệt Quang

Tiếng máy sấy tóc vang lên, không biết vì nhiệt độ quá nóng hay thế nào mà mặt tôi bắt đầu tăng nhiệt.

Vất vả lắm mới sấy xong, tôi vội vàng đứng dậy, nhưng Thẩm Tiêu lại ấn tôi xuống, hai tay anh ôm lên mặt tôi.

“Sao mặt nóng vậy?"

Vừa hỏi vừa cúi xuống.

“Không phải là bị sốt chứ?"

Thấy gương mặt anh ngày càng gần, tôi nhanh chóng nhắm mắt lại.

Sau đó, tôi nghe thấy tiếng anh cười khẽ.

“Đang mong chờ gì vậy?"

"Anh, anh mới là người mong đợi ấy!"

Thấy anh cười hả hê, tôi vội vàng phản bác.

Hay lắm, giờ thì mặt càng đỏ hơn.

Mặc dù đã là mẹ hai con nhưng tôi chưa từng yêu đương mà.

Thẩm Tiêu nhướng mày.

“Đúng là tôi rất chờ mong."

Tôi vội vàng chạy ra ghế sô pha ngồi.

"Yêu Yêu, em không có gì muốn nói với tôi sao?"

Anh kéo ghế dựa, dáng vẻ như muốn tính lại chuyện cũ.

"Nói, nói gì?"

Tôi lảng tránh, không dám nhìn anh.

"Ví dụ như.... Tại sao em lại biến mất? Em đồng ý gì với nhà họ Thẩm?"

"Và cả đêm đó... Sau đó có chuyện gì xảy ra?"

Thẩm Tiêu nhìn tôi chằm chằm, nói từng chữ một.

"Thì chỉ là quyến rũ anh thôi, sau, sau đó chẳng có gì xảy ra cả."

Tôi bấu ngón tay mình, ấp úng.

Tuyệt đối không thể nói cho anh biết tôi đã sinh con, nếu không anh sẽ yeet tôi mất.


Anh không nói gì, chỉ nhìn tôi chằm chằm. Tôi bị nhìn đến mức sởn gai ốc, tức giận.

“Sao? Em lấy tiền đó, hay để em trả lại tiền cho anh!"

"Thôi, nói sau."

Thẩm Tiêu đứng dậy chịu thua.

“Ngủ trước đi."

Nói xong đi tới giường của tôi nằm xuống.

"Anh ngủ ở đây sao?"

Tôi đứng bên cạnh giường, không thể tin được.

Anh giữ tôi lại, kéo tôi vào lòng anh.

“Đúng vậy, phòng ngủ của tôi vừa mới sửa xong, có mùi.”

Anh xoay người đè tôi sang một bên.

“Ngoan, không còn sớm bữa, ngủ đi."

Nói xong còn hôn tôi một cái.

Tôi bị hôn đến sững người.

"Anh phá giới đấy à?”

"Yêu Yêu, tôi phá giới lâu rồi."

À, đúng vậy, là bởi vì tôi.

Tôi vội vàng câm miệng.

_______________

Hôm sau tỉnh lại, Thẩm Tiêu không có ở trong phòng.

Điện thoại rung lên.

"Mau xem Weibo đi!"

Giọng Đỗ Lam phát ra từ điện thoại.

Cụm từ [Giang Yêu Yêu Kinh Hí] đã leo cao.


Tim tôi đập loạn, bấm vào cụm từ này giống như đang xem điểm thi đại học.

Cũng hết cách rồi, ai bảo tôi vừa vào giới giải trí không lâu thì cụm từ này đã xuất hiện chứ.

Lúc ấy tôi bị mắng đến mức suýt rời khỏi giới.

Sau khi bấm vào tôi mới biết có người đã đăng tải đoạn video tôi hát hí tối qua lên mạng.

Qua một đêm, rất nhiều người đã xem nó.

[Ôi Giang Yêu Yêu hóa trang thanh y đẹp quá, đẹp nhất luôn!]

(Thanh y: "Đán" là tên gọi chung cho tất cả vai nữ trong Kinh Hí. Các nhân vật thanh y thường có tính cách yểu điệu, trang nhã)

[Tôi đã đặc biệt đi tìm hiểu về Kịch Hí, Giang Yêu Yêu cũng có chuyên môn đấy, giọng háy quá hay!]

[Sao cô ấy trang điểm đậm như vậy mà trông vẫn quyến rũ nhỉ?!]

Tôi lướt qua từng bình luận, bất ngờ là không có ai mắng tôi cả.

Mặc dù vẫn có người chê, nhưng đó cũng là nhận xét chuyên nghiệp.

Giống... Giống như bình luận ảo ấy.

"Mình không mua thủy quân, nhưng mà trông không được bình thường, không có ai mắng mình hết, có phải Thẩm Tiêu mua không vậy?"

Thẩm Tiêu?

Tôi vội vàng xuống lầu, Thẩm Tiêu đã ngồi trên bàn ăn sáng trước.

"Thẩm, Thẩm Tiêu, vụ em hát Kinh Hí lên hot search..."

"Tôi mua."

Không chờ tôi nói xong, Thẩm Tiêu đã thẳng thắn trả lời, "Em hát rất hay, nên tôi đã tìm người xóa những bình luận tiêu cực, chỉ để lại bình luận tốt thôi."

"Bồ Tát sống! Anh đúng là Bồ Tát sống! Nhất định em sẽ đi gặp Phật Tổ niệm tên anh ngàn lần, bảo người phù hộ anh!"

Bàn tay đang ăn của Thẩm Tiêu dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn tôi.

“Một tuần sau đoàn kịch Bắc Kinh sẽ tuyển người mới, tôi đăng ký cho em, em đi thử xem."

"Hả?"


Nên tôi phải tiếp tục ở lại nhà anh sao?

Thậm chí, nếu trúng tuyển thì có lẽ tôi vẫn phải ở lại Bắc Kinh?

Vậy thì chẳng phải là ở ngay dưới mắt anh sao?

"Sao hả?"

Thẩm Tiêu đứng dậy, đi về phía tôi, "Em không muốn tham gia?"

Chuyện đó.... À thì....

"Được, cảm ơn anh, anh đúng là người tốt."

Tôi đồng ý, cùng lắm thì biểu hiện kém để trượt là được chứ gì.

____________

Ăn sáng xong Thẩm Tiêu đi ra ngoài.

Sau khi gọi điện thoại nói chuyện công việc với Đỗ Lam, tôi bắt đầu chơi điện thoại.

Bỗng nhiên lướt trúng một hot search vị trí thấp.

[Hôn sự của Quý Như Du và Thái tử nhà họ Thẩm bị hoãn lại.]

Sau khi xem xong, tôi sửng sốt.

Thẩm Tiêu nói không có vụ đính hôn hóa ra chỉ là hoãn lại thôi sao?

[Đóa hoa lạnh lùng với tiểu thư vào giới giải trí để chơi, kết hợp xứng đôi đấy!]

[Nghe nói vì tối nay Quý Như Du muốn nhận giải nên Thẩm Tiêu mới đặc biệt lùi lễ đính hôn lại.]

[Sao Quý Như Du lại kéo Thẩm Tiêu sa ngã được vậy, đây là chân ái phải không?]

[Quý Như Du của bọn tôi là người phụ nữ chiến thắng Phật Tổ, nhất định không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu!]

Ở khu bình luận, đa số là fan của Quý Như Du khen cô ấy, cũng có không ít người qua được chúc mừng cho họ.

Tôi không nhịn được đọc từng bình luận một.

Có người đăng bức ảnh, trong ảnh là khi Quý Như Du lên sân khấu nhận giải, Thẩm Tiêu ngồi dưới mỉm cười nhìn cô ấy.

[Là một bệnh nhân được Thẩm Tiêu điều trị bốn năm, lần đầu tiên tôi thấy anh ấy cười đó.]

[Quả nhiên chỉ có sắc đẹp phụ nữ là không thể cưỡng lại được mà.]

Đừng nói là cư dân mạng, ngay cả tôi cũng là lần đầu tiên thấy Thẩm Tiêu cười ngọt ngào như thế.

Trong ảnh, ánh mắt anh long lanh như chỉ chứa mỗi người đang đứng trên sân khấu.

Cuối cùng tôi lướt tới Weibo của Quý Như Du.

[Cảm ơn fan, cảm ơn gia đình, cảm ơn anh.]


Bên dưới là ảnh Quý Như Du mặc sườn xám cầm cúp, còn có bức ảnh hai bàn tay đang nắm chặt.

Tôi nhìn Weibo hồi lâu.

Rồi giống như tự tìm ngược xem những bài viết trước của cô ấy.

Mười bài thì sẽ có một hai bài khoe ân ái, có thể nhận ra là bọn họ rất ngọt ngào.

Quý Như Du cười vui vẻ hạnh phúc giống như năm đó.

Năm đó sau khi lấy được tiền cọc, tôi có cơ hội làm phẫu thuật cho người mẹ đang bị bệnh nguy kịch, nhưng cuối cùng, tôi cũng không thể cứu được mẹ.

Tôi coi mọi thứ là quả báo của mình, vì thế tôi không cần số tiền còn lại của nhà họ Thẩm nữa.

Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng, cố gắng kiếm tiền để nhanh chóng trả tiền lại cho nhà họ Thẩm, xin Thẩm Tiêu tha thứ cho tôi vì những chuyện tôi đã làm khi không tỉnh táo.

Nhưng tôi không ngờ mình lại mang thai.

Thời gian đó tôi đang đau buồn vì sự qua đời của mẹ, khi cảm thấy không ổn thì bụng đã lớn rồi.

"Đứa bé đã lớn như vậy rồi mà cô không cảm nhận được sao?"

Bác sĩ siêu âm nói.

“Nhìn chắc là được bốn tháng rồi, cô làm mẹ không để tâm chút nào cả."

Tôi trăn trở từ mẹ này, đột nhiên rơi nước mắt.

“Cho tôi nhìn đứa bé được không?"

Bác sĩ đóng dấu lên hồ sơ bệnh án.

“Xem đi, là sinh đôi, rất khỏe mạnh."

"Có muốn nghe tim thai không, đập mạnh lắm đấy." Nói rồi, bác sĩ mở âm thanh cho tôi nghe.

"Thịch, thịch..." Tiếng động vang lên.

"Đứa bé rất khỏe mạnh. Ba của đứa bé đâu? Không tới cùng cô à?"

Có lẽ thấy tôi khó xử nên bác sĩ vội vàng nói.

“Xin lỗi, nhưng cô có muôn giữ lại đứa bé không? Là thai đôi được bốn tháng, nếu phá thì sẽ không tốt cho cơ thể, ảnh hưởng xấu đến tử cung của cô. Nhiều người đến tận bây giờ vẫn chưa có con được đâu."

"Hơn nữa các bé rất ngoan, tôi thấy cô không có phản ứng nôn nghén gì mà."

Tôi nhìn hồ sơ siêu âm.

“Đây là chân của bé à?"

"Đúng vậy. Bốn cái chân, bốn cái tay, chúng còn đang ôm nhau nữa này, trông có vẻ thân nhau đấy." Giọng bác sĩ vô cùng dịu dàng.

Tim tôi cũng mềm đi.

Hay là.... Cứ giữ lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận