Hắc Nguyệt Quang

Người đến là đàn anh Tần Xuyên thời còn đi học diễn của tôi, bây giờ cũng thành thành viên của đoàn kịch Bắc Kinh, không ngờ anh ấy cũng đến.

"Anh Thẩm nói người ở đây rất thích nghe Kinh Hí, nói em rất muốn biểu diễn. Bây giờ bọn anh không có lịch diễn, nên anh đã tập hợp các đàn em lại."

Nghe xong, tôi nhìn Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu gật đầu.

“Đi đi, tôi đưa nhân viên trang điểm và quần áo đến rồi."

Tôi thảo luận với các đàn anh, quyết định vẫn diễn vở "Ngọc Đường Xuân" tôi vẫn luôn luyện tập.

Đây là vở kịch mà đã năm năm rồi tôi chưa diễn.

Khi lên sân khấu thì không thể ngừng lại.

Tôi vốn tưởng người xem sẽ ngày càng ít đi, không ngờ dù là thời gian ăn cơm trưa, người xem vẫn không ngừng tăng lên.

Ban đầu chỉ có người già và người trung niên, sau đó dần dần xuất hiện thêm người trẻ tuổi.

Tôi thấy nhiều người mặc đồ đen đang duy trì trật tự.

Một thôn nhỏ lại trở thành sân khấu lớn.

Nhưng không thể phủ nhận, mỗi khoảnh khắc cao trào đều có người vỗ tay, cảm giác đó như sự nỗ lực bao nhiêu năm của tôi cuối cùng cũng có bến đỗ.

Kết thúc, mọi người vẫn chưa tản đi.

Lúc tháo đồ trang sức trong xe, tôi nghe thấy người bên ngoài nói.

"Hát hay thật, hát hay thật đấy."

"Không biết sau này còn có cơ hội nghe nữa không?"

Những cụ ông cụ bà vừa cảm thán vừa không nỡ rời đi, hi vọng được nghe thêm lần nữa.

"Các bà à, nếu có cơ hội bọn cháu sẽ đến nữa. Sau này nếu diễn ở rạp hát lớn, bọn cháu cũng sẽ mời mọi người, mong mọi người giúp bọn cháu tuyền truyền về buổi hôm nay."

Thẩm Tiêu đứng bên ngoài giải thích với họ, giọng hờ hững nhưng rất có trọng lượng.

Bàn tay tháo trang sức của tôi khựng lại, Thẩm Tiêu này... đúng là vẫn hiểu tôi như vậy, rất biết cách làm tôi rung động.

"Em lên hot search rồi!"

Đỗ Lam lấy điện thoại ra, ánh mắt nặng nề.

[Giang Yêu Yêu và Thẩm Tiêu ngoại tình.]

[Giang Yêu Yêu và đoàn kịch Bắc Kinh.]

Hai cụm từ này từ đỏ biến thành màu đen.

Có người tung tin tôi đăng ký tham gia vào đoàn kịch Bắc Kinh, khóc lóc nói mình khổ sở học Kinh Hí bao nhiêu năm, giờ lại bị diễn viên chiếm chỗ.

Sau đó có người tung ảnh bọn tôi biểu diễn ở thôn hôm nay ra, Thẩm Tiêu đứng một góc cũng bị chụp lại.

[Chẳng phải Giang Yêu Yêu có kim chủ rồi sao? Sao lại dính dáng đến Thẩm Tiêu?]

[Tội nghiệp Quý Như Du, bị con hát ở đâu ra cướp mất chồng.]

[Lại còn bày đặt tin Phật nữa chứ, chẳng khác gì bọn đàn ông ghê tởm cả!]

[Có ai nhớ Giang Yêu Yêu từ bỏ nghệ thuật để vào giới giải trí kiếm tiền không? Bây giờ chuẩn bị an nhàn núp dưới bóng kim chủ rồi à?]

Đây vẫn còn là bình luận bình thường chán, có một vài bình thường còn khó coi hơn.

Tôi nhìn thoáng qua Thẩm Tiêu đang gọi điện thoại, nói với Đỗ Lam.

“Đăng bài giải thích đi, nói em và Thẩm Tiêu không có quan hệ gì, em cũng sẽ không tham gia buổi tuyển chọn của đoàn kịch Bắc Kinh."

"Được."

Đỗ Lam đang bàn bạc viết bài giải thích với đoàn đội bỗng trở nên kích động.

"Thẩm Tiêu, không, không phải là Thẩm Tiêu, tập đoàn Thẩm thị đăng thông báo giải thích rồi!"

"Cái gì?"

Tôi vội lấy điện thoại ra, tìm được trong danh sách mình theo dõi.

Quả nhiên bài đăng giải thích của tập đoàn Thẩm thị đã nằm trên top.

[Tôi từng một lòng hướng Phật, là cô ấy, giả dạng thanh y ngăn tôi bước về phía Phật. Cho nên cô ấy mới là ánh sáng trong lòng tôi. Chúng tôi đã từng xa nhau, bây giờ đang theo đuổi lại, mong mọi người đừng suy đoán ác ý.]

Hình ảnh minh họa là ảnh lúc tôi hát hí trên sân khấu.

Rõ ràng đây là bài Thẩm Tiêu viết.

Nhìn bài giải thích này, tâm trạng của tôi vô cùng phức tạp.

Vậy nên, Thẩm Tiêu đã biết tôi từ lâu rồi sao.

Nhưng còn Quý Như Du?

Một bộ phận cư dân mạng rất tức giận, chạy đến Weibo của Quý Như Du an ủi.

Quý Như Du đăng bài.

[Mấy năm nay, cuối cùng vẫn là tin nhầm người!]

Áy náy trong lòng tôi dâng lên đỉnh điểm.

Thẩm Tiêu, rốt cuộc là anh đang định làm gì vậy?

________________

Vào buổi tối, Thẩm Tiêu dẫn tôi tham gia một buổi tiệc.

Xe vừa dừng lại, tôi đã thấy Quý Như Du mặc trang phục lộng lẫy bước vào hội trường.

Động tác đang định bước xuống xe của tôi dừng lại, nhanh chóng lùi về sau.

“Em không đi."

"Yêu Yêu!"

Thẩm Tiêu không ngờ tôi lại đổi ý vào phút chót, giọng nặng nề.

“Chỉ tham dự hoạt động với anh thôi mà khó chấp nhận như vậy sao?"

Tôi khoanh tay, "Không đi!"

"Em không muốn đi nữa?"

"Vợ chưa cưới còn ở trong đó, anh lại còn muốn em khoác tay anh vào?"

Tôi trừng mắt nhìn anh.

“Thẩm Tiêu à Thẩm Tiêu, không ngờ anh còn có tố chất làm trai đểu đó!"

"Người mới gặp người cũ, anh không sợ bị lật xe sao?"

"Nói yêu em nhưng lại muốn đính hôn với người khác!"

Nói xong, tôi đóng mạnh cửa xe lại.

“Bác tài, chúng ta đi."

"À, cô Giang, hay là cô cứ vào với Thẩm tổng đi."

Hình như tài xế đang nén cười, nhưng thấy Thẩm Tiêu đứng bên ngoài lại nhịn.

“Không!”

Một giây sau, Thẩm Tiêu trực tiếp mở cửa xe, xỏ qua nách tôi kéo tôi đi ra ngoài.

“Giang Yêu Yêu, em đang nói linh tinh gì đó?"

"Yên tâm, không để ai bàn tán em đâu."

Anh sửa lại váy cho tôi, khẽ cong môi, "Đi thôi."

Vào trong hội trường, hai người bọn tôi được rất nhiều ánh mắt chú ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui