Linh Hư Thượng Nhân trầm giọng nói:
– Hai chưởng môn nhân Hoa Sơn, Thái Cực trong chín đại môn phái đã tử nạn, còn lại bảy người. Sau đó thêm hai chưởng môn nhân Xung Sơn, Cung Lai tạ thế, nên thật ra chỉ còn lại năm đại môn phái là Thiếu Lâm, Nga Mi, Võ Đang, Kỳ Liên và Chung Nam...
– Chưởng môn nhân của Xung Sơn và Cung Lai đã tạ thế ư?
– Đúng vậy, cho nên bần đạo kiến nghị điều tra hung thủ Cửu Long Lệnh, nếu tìm ra hung thủ xác minh đúng thí chủ vô tội, thì chưởng môn của năm đại môn phái còn lại chẳng những chịu tội với thí chủ mà còn có lời tuyên cáo cho cả giới võ lâm Trung Nguyên biết.
– Nếu tại hạ không đồng ý thì sao?
– Thế thì xin cứ tự nhiên ra tay, bần đạo quyết tâm đổ máu tại đây chứ không dám làm hạ uy tín của bổn phái.
Không cần phải nói Hắc Nho chính là Đinh Hạo cải trang. Hắn đối diện với sự lựa chọn quan trọng nhất, nếu nghe theo lời Linh Hư Thượng Nhân nói thì trái với nguyên tắc của sư phụ, còn nếu không nghe thì sẽ xảy ra một cuộc tỉ thí máu đổ trước mắt.
Hắn lại nghĩ tới việc sư phụ chịu oan vô tội, nếu như hắn lại gây đổ máu nữa thì chưa chắc tiếng tăm của sư phụ sẽ được phục hồi. Nghĩ thế, hắn bỗng có quyết định ngay, nói:
– Bản Nho hẹn ước một năm, trong vòng một năm các môn phái phải tận lực điều tra cho ra hung thủ nhằm có một sự giao phó rõ ràng cho bản nho. Bằng không thì bản Nho sẽ chiếu theo sự việc hôm nay mà báo thù.
Nói xong hắn phóng mình đi luôn.
Linh Hư Thượng Nhân thở dài niệm Phật hiệu rồi quay vào trong.
Đinh Hạo rời núi Võ Đang thì khôi phục lại diện mạo rồi hướng về Xác Thành chạy như bay.
Bình minh đã ló dạng, Đinh Hạo quyết định đi Hình Sơn, trên đường đi hắn sẽ tìm kiếm Hắc Thạch Cốc mà Toàn Tri Tử đã nói để gặp Lôi Công, hoàn thành tâm nguyện.
Trong lúc hắn bước đi trên đường lộ thì bỗng thấy một bóng đen mập mạp nhìn rất quen đang chạy rất nhanh, Đinh Hạo không khỏi tò mò, vội bám theo.
Khi đến gần thì hắn nhận ra bóng đen đó chính là gã hòa thượng mập mạp đã nói chuyện thì thầm với Độc Bá Thiên Huỳnh Cường ở ngôi chùa trong rừng cây tại Lạc Dương. Huỳnh Cường sau khi chia tay với Diệp Mậu Bình của Tề Vân Trang xong thì liên lạc ngay với hòa thượng này. Rồi hòa thượng này lại đi xa cả trăm dặm xuôi xuống phía Nam như vậy thì chắc phải có điều gì mờ ám.
Nam Trang và Bắc Bảo chưa bao giờ lai vãng với nhau. Bỗng nhiên bây giờ hiện có liên hệ thì tình hình chắc chắn không bình thường.
Hắn nghĩ thế bèn chậm bước, giữ một khoảng cách thích hợp để theo dõi từ đằng xa.
Dần dần trời tối âm u, hòa thượng mập mạp bỗng rẽ vào đường mòn trong rừng hoang, đi thêm một đoạn nữa thì thấy trong rừng có ngọn đèn nhấp nháy.
Gã hòa thượng mập mạp bỗng đi nhanh về hướng có ngọn đèn, Đinh Hạo cũng vội vã bám sát theo.
Đó là một ngôi cổ tự, có một ngọn đèn treo trước cổng chùa, phía trên có tấm biển đề năm chữ lớn Lạc Kiếm Xùng Công Tự, niên đại của ngôi cổ tự không thể đoán nổi, cổng thì đóng kín.
Hòa thượng mập mạp đến gần gõ nhẹ vào cửa, bên trong vọng ra tiếng chân rồi có tiếng nói:
– Ai đó?
– Hòa thượng đơn chiếc.
– Có độ diệp chăng?
– Đầy đủ cả.
Cổng miếu mở ra, có một chú tiểu nhỏ khoảng mười hai tuổi, gật đầu nhè nhẹ, Hòa thượng mập mạp bước vào trong, cổng miếu lại đóng lại.
Đinh Hạo thấy nghi hoặc, y đoán đoạn đối thoại vừa rồi là ám hiệu nên vội phi thân vọt lên tường rào, lượn vào trong miếu để xem tình hình.
Miếu có kiến trúc cổ xưa và qui mô khá rộng lớn, phía trái chánh điện có hoa viên rộng rãi, hoa cỏ xinh tươi. Đinh Hạo thoáng suy nghĩ rồi lướt qua hậu viên, nơi đó có một dãy nhà được trang hoàng khá sạch sẽ, chính giữa là thiền phòng.
Trong thiền phòng có một lão hòa thượng mày bạc mặt đỏ ngồi trên tấm bồ đoàn to giữa phòng, còn Hòa thượng mập mạp thì đứng kế bên, dáng vẻ rất cung kính.
Đinh Hạo bỗng cảm thấy mình hơi lố bịch khi vào nhìn ngó cảnh tu hành ngồi thiền của các nhà sư. Hắn đang định bỏ đi thì bỗng nghe Hòa thượng mập mạp cười nói:
– Sư thúc, sự kiện có thay đổi.
– Thay đổi thế nào?
– Đối phương đang tập trung dùng toàn lực chống đối.
– Rồi sao?
– Tề Vân Trang chủ sai một tên thủ hạ tên là Diệp Mậu Đình đến thăm viếng Vọng Nguyệt Bảo ở phương Bắc nhờ trợ lực.
– Thì ngươi cứ tùy cơ ứng biến.
– Không được, tên Diệp Mậu Đình kia bề ngoài thì coi trọng Bắc Bảo nhưng thực tế bọn người Nam Trang đang trải rộng khắp nơi để điều tra, vạn nhất xảy ra điều gì thì... hậu quả quả thật sẽ rất nghiêm trọng.
Lão hòa thượng trầm ngâm một chút rồi nói:
– Mục đích hôm nay ngươi đến tìm ta làm gì?
– Xin sư thúc ra tay kết liễu gã họ Diệp.
– Nói sao? Ngươi bảo ta ra tay ư?
– Dạ đúng như vậy! Trịnh Bảo chủ đặc biệt ủy thác, còn có trọng lễ hậu tạ.
– Trọng lễ thế nào?
– Với sư thúc thì tất nhiên kim châu bảo ngọc chẳng đáng kể gì. Trọng lễ đó là hai nhánh Thiên tiên Hà Thủ Ô, cộng thêm một món bảo vật mà ăn vào có thể tăng tuổi thọ, bồi bổ khí huyết, tương cường nguyên dương, công dụng kì diệu nhất của nó là trị bệnh của quả phụ... hí, hí... sư thúc sẽ chẳng thua kém bất cứ trai tráng nào.
Bạch Mi hòa thượng nở một nụ cười hả hê, hứng thú nói:
– Bảo vật đó là gì?
– Đó là con Hà Độn bốn chân mà Trịnh Bảo chủ tốn rất nhiều công sức mới bắt được ở sông Hoàng Hà, con vật này thì vài trăm năm mới thấy xuất hiện một lần mà thôi.
– À.
– Ý của sư thúc thế nào?
– Chuyện này thật khó hiểu. Trịnh Tam Giang chẳng lẽ không đủ sức đối phó họ Diệp kia ư?
– Không phải là không đủ, còn dư là đằng khác. Nhưng chỉ sợ làm hỏng việc lớn, và cũng không thể để hắn chết trong địa phận của mình nên Bảo chủ không thể ra tay.
– Võ công của họ Diệp thế nào?
– Hắn là cao thủ số một tại Nam Trang.
– Cần thiết ta phải ra tay sao?
– Sư thúc ra tay không lưu lại dấu vết gì cả, vì cần phải đưa xác họ Diệp về Nam Trang, như thế Trịnh Bảo chủ mới không bị nghi ngờ.
– Ta không muốn nhúng tay vào phiền phức trên giang hồ nữa.
– Sư thúc chỉ cần xuất mã một lần này thôi, vì nếu đối phương mà tìm được tên đó thì cả sư thúc cũng không được yên đâu.
– Tên đó vẫn mất dạng ư?
– Bắc Bảo đang khẩn trương truy lùng, nhưng vẫn chưa có tin tức.
– Còn con Hà Độn bốn chân thì sao?
– Ba ngày sau tiểu điệt đích thân mang đến dâng lên sư thúc.
– Ngươi có tiết lộ hành tung của ta không đó?
– Tiểu điệt đặc biệt chú ý điểm này, đảm bảo không có.
– Hiện giờ họ Diệp ở đâu?
– Đêm mai hắn sẽ đến Tương Dương. Trịnh Bảo chủ mong sư thúc ra tay sát hại hắn ở gần đó.
– Vậy thì phải lên đường ngay đêm nay, bằng không thì chắc không kịp.
– Đúng vậy.
– Ngươi đi cùng ta chứ?
– Vâng.
– Tốt lắm, ta ăn uống xong rồi đi ngay.
Hòa thượng mập mạp thò đầu ra ngoài nói:
– Tiểu sư đệ dọn thức ăn nhanh lên.
Tiểu hòa thượng vội vàng vào bếp, dọn thức ăn lên, toàn là những món ăn mặn.
Đinh Hạo trông thấy thế không khỏi lắc đầu ngán ngẩm, quả thật không thể xét đoán người qua hình dáng bề ngoài. Lão Bạch Mi hòa thượng nhìn bề ngoài như một vị cao tăng đắc đạo, vậy mà bên trong thì gian ác đủ điều. Huỳnh Cường và Diệp Mậu Đình trước lúc chia tay nói toàn những lời nhân nghĩa, ai ngờ bên trong thì tìm cách ám hại lẫn nhau.
Vọng Nguyệt Bảo chủ không tiếc trọng lễ mướn lão hòa thượng này giết người, mục đích chính của hắn là gì?
Trong câu chuyện đối đáp hai bên luôn đề cập đến “Tên đó”. Thật ra “Tên đó” là ai mà cả Nam Trang lẫn Bắc Bảo đều muốn tìm cho bằng được?
Bắc Bảo muốn giết Diệp Mậu Đình nhằm phá mạng lưới theo dõi của Nam Trang gài tại phương Bắc, mạng lưới đó lợi hại ra sao?
Một điểm làm cho Đinh Hạo khó hiểu nhất là Hòa thượng mập mạp có đề cập đến việc Bạch Mi hòa thượng giết người không lộ dấu vết, vậy lão ta giết bằng cách nào?
Ăn xong thì hai hòa thượng cùng ra khỏi chùa, Đinh Hạo lập tức theo sau.
Trong bụng hắn thầm bật cười vì hai gã hòa thượng rình muốn giết họ Diệp, còn hắn thì lại rình theo dõi hai hòa thượng, thật đúng như câu tục ngữ “Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình đằng sau”.
Đinh Hạo vừa theo dõi vừa suy tính thiệt hơn của vấn đề. Hắn thấy nếu cứu họ Diệp thoát được đòn ác của hai tên hòa thượng thì có thể đường hoàng thâm nhập Nam Trang nên tinh thần rất phấn khỏi, càng quyết tâm theo dõi hơn.
Hôm sau thì đến Tương Dương. Ở đây đường bộ và đường thủy thông nhau, nhân dân cư ngụ đông đúc, chợ búa ồn ào náo nhiệt, kẻ qua người lại thật nhộn nhịp.
Đinh Hạo theo sau hai tên hòa thương đi lòng vòng trên phố một hồi thì thình lình có một hán tử ăn mặc kiểu cách như người buôn bán tiến tới, thì thầm vài câu với hòa thượng mập mạp.
Gã hòa thượng mập mạp nháy mắt với Bạch Mi hòa thượng kế đó kề tai lão nói nhỏ mấy câu rồi bỏ đi.
Đinh Hạo bối rối không biết nên theo ai, phải suy nghĩ một lát mới quyết định theo dõi Bạch Mi hòa thượng. Hắn biết Bạch Mi hòa thượng là kẻ giết mướn nên theo dõi gã có lợi hơn.
Đang mải đi theo Bạch Mi hòa thượng thì thình lình có người vỗ vào vai hắn, hắn giật mình quay lại thì nhận ra đó là Kha Nhất Nghiêu. Lão hạ giọng nói:
– Lão đệ, ngươi đến đây lúc nào, đi theo ta.
Đinh Hạo vội nói:
– Lão ca, tiểu đệ đang theo dõi một người, tí nữa gặp lại.
Rồi hắn vội vàng rượt theo Bạch Mi hòa thượng.
Bạch Mi hòa thượng đi dọc bờ sông một hồi thì bỗng ngồi xếp bằng trên bãi cát, không nói gì nữa. Đinh Hạo cũng vội ẩn thân trong bụi rậm lặng lẽ chờ.
Trống điểm canh hai thì có hai bóng người, một trước một sau ra bãi cát, chính là hòa thượng mập mạp và Diệp Mậu Đình.
Diệp Mậu Đình nói:
– Đại sư hẹn tại hạ ra đây không biết có việc gì?
Gã hòa thượng mập mạp cười hì hì nói:
– Nghe nói kiếm thuật thí chủ cao siêu, nên có tình muốn thỉnh giáo vài chiêu thôi.
– Chỉ có thế thôi ư?
– Không sai.
Bỗng Diệp Mậu Đình phát hiện ra Bạch Mi hòa thượng đang ngồi thiền bên trên thì giật mình nói:
– Vị hòa thượng này là ai?
Gã hòa thượng mập mạp nói:
– Ai biết! Chắc là lão hòa thượng khổ hạnh thôi.
Diệp Mậu Đình trầm giọng hỏi:
– Đại sư tên gọi thế nào?
– Tiểu tăng Minh Tánh.
– Đại sư tu ở chùa nào?
– Tiểu tăng đến từ Linh Ẩn Tây Hồ.
– A, chùa đó quả có tiếng tăm.
Đinh Hạo trong bụi rậm thầm chửi gã hòa thương mập mạp là đồ láo khoét.
Hòa thượng mập mạp lớn tiếng nói:
– Tiểu tăng xin thỉnh giáo ba chiêu thôi.
Diệp Mậu Đình lạnh lùng nói:
– Kẻ nào nói tại hạ kiếm thuật cao siêu thì kẻ đó chỉ nói khoác mà thôi, đại sư là người xuất gia không cần tranh cường háo thắng như thế.
– Xin chớ giáo huấn tiểu tăng.
– Tại hạ không có hứng thú đánh nhau với đại sư.
– Tiểu tăng không xứng chăng?
– Tại hạ không có ý đó, xin thất lễ, tại hạ cáo từ.
– Hôm nay chúng ta nhất định phải tỉ thí.
– Đại sư làm thế không ngại làm mất thân phận người xuất gia ư?
– Mặc kệ, phải tỉ thí thôi.
– Tại hạ thấy không cần thiết.
– Đừng phí lời, ra chiêu đi.
Bỗng ngay lúc đó, Bạch Mi hòa thượng lạnh lùng cất tiếng nói:
– Tiểu quỉ phương nào làm phiền sự thanh tu của ta?
Gã hòa thượng mập mạp quát lên:
– Chớ xuất khẩu ngông cuồng.
Bạch Mi hòa thượng thình lình đứng bật dậy, lướt đến chỗ hai người gằn giọng nói:
– Mau cút khỏi đây.
Gã hòa thượng mập mạp cười hắc hắc:
– Nếu không đi thì sao?
– Thì chứng quả tại đây.
– Cao ngạo thật, ngươi thật là...
Gã mới nói tới đó thì Bạch Mi hòa thượng đã thình lình đánh thẳng ra một chưởng.
“Bùng” một tiếng, gã hòa thượng mập mạp đã té ngồi trên bãi cát, miệng ứa máu. Bạch Mi hòa thượng không nói không rằng lướt tới giơ bàn tay lên như muốn đánh vào thiên linh cái của gã.
Bỗng Diệp Mậu Đình công ra một kiếm chặn lại, nói:
– Đại sư chẳng hề có từ tâm của người xuất gia gì cả.
Bạch Mi hòa thượng lùi ra sau, quắc mắt nhìn Diệp Mậu Đình nói:
– Ta bình sinh rất kî người quấy rối.
– Còn tại hạ thì bình sinh lại rất ghét những kẻ hung tàn bạo ngược.
– Ngươi nhục mạ lão ư?
– Hành vi của lão thì ai chẳng nhục mạ được?
– Được, được lắm...
Đôi mắt của Bạch Mi hòa thượng bỗng biến thành màu xanh bích, âm u như mắt quỉ, thanh kiếm của Diệp Mậu Đình bỗng từ từ hạ xuống, mồ hôi trên trán gã bắt đầu rỉ ra, đọng lại to bằng hạt đậu, thân hình run lên.