Tạ Lê Thần được An Minh Nghĩa đưa vào phòng thí nghiệm.
Vinh Kính vốn muốn theo vào, thế nhưng vừa đi tới cửa phòng thí nghiệm, thấy bên cạnh xuất hiện một tia sáng... Chú mục nhìn kỹ, một tàn thuốc rơi trên mặt đất sáng lên một chút.Vinh Kính đi qua, nhặt tàn thuốc lên ném vào thùng rác, lúc khom lưng nhìn xa xa, thấy Hà Đống đang trốn ở rừng cây phía sau, ngoắc anh.
Vinh Kính có chút khó hiểu —— trên đảo cũng có thể đuổi tới? Gã này thật đúng là thần thông quảng đại.
Thấy nhóm An Minh Nghĩa tiến vào, Vinh Kính nói mình vào toilet trước, rồi đi ra.
Lừa lúc không ai chú ý vọt đến cánh rừng phía sau, thấy Hà Đống đang trông chừng, trên lưng đeo một cái túi ngồi chồm hổm ở đó, "Tình hình thế nào?"
Vinh Kính ngồi xổm xuống đối diện, "Tôi dựa vào cái gì tin tưởng anh?"
Hà Đống cười cười, "Cậu thật đúng là con thỏ cố chấp, tôi đã sớm nói với cậu, cậu chỉ có thể tin tưởng tôi, bởi vì HAWK là tổ chức duy nhất không có hứng thú với năng lực đặc biệt của Tạ Lê Thần tồn tại."
Vinh Kính mở hắn bao, phát hiện bên trong đều là thuốc nổ, khẽ nhíu mày, "Là một mồi lửa di động, anh thực sự nghĩ mấy thứ này an toàn? Cẩn thận cướp cò khiến mình bị nổ không còn chút gì đó."
"Thỏ Vinh Kính, cậu có phải đang lo nghĩ không a." Hà Đống nhíu mày, "Tôi là tới cứu mạng hai người nha, cậu có lo lắng cho Tạ Lê Thần thì cũng không cần nói lời ác độc với tôi chứ!"
Vinh Kính nhìn hắn, "Cứu thế nào?"
"Tôi biết bọn họ đa phương thỏa thuận hiệp nghị là thế nào rồi." Hà Đống đưa túi cho Vinh Kính, "Thế nhưng trùm Zeta và X không phải dễ đối phó như vậy, đừng tưởng rằng có thể đơn giản mà lừa gạt chúng!"
Vinh Kính không nói.
"Cậu hẳn là biết cái gì gọi là không gì không có kẽ hở, cậu không nghĩ thì đối phương cũng sẽ nghĩ a." Hà Đống thấy Vinh Kính do dự, nói tiếp, "Cơ hội cuối cùng, chính cậu hiểu rõ."
Vinh Kính nhìn đống thuốc nổ một chút, nhấc cái túi đứng lên, chạy đến phụ cận bố trí, Hà Đống cười ha hả đuổi kịp, miệng còn không nhàn rỗi, "Thế nên mới nói, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt."
Vinh Kính lườm hắn, "Nếu như anh giở trò, đến lúc đó cũng phải lấy mạng ra đền."
"Đương nhiên đương nhiên, làm sao dám." Hà Đống nhanh chóng gật đầu.
Lúc này trong phòng thí nghiệm, Tạ Lê Thần bị đưa vào một gian phòng rộng mở, y trái phải nhìn một chút, phát hiện bốn phía đều có màn hình giám sát, có thể trực tiếp truyền video. Màn hình mở , có mấy người ngồi ở chỗ kia, trong đó có trùm Zeta, còn có người đeo mặt nạ, còn có mấy người già không nhận ra. Phòng thí nghiệm bên ngoài là tường thủy tinh, phía sau tường có người của Kolo.
Cho Tạ Lê Thần tiến hành thí nghiệm chính là An Minh Nghĩa.
"Nhiều người tham quan như vậy?" Tạ Lê Thần nhíu mày, "Không cần diễn giới hạn gì đấy chứ? Cho xem kịch bản trước được không?"
An Minh Nghĩa bất đắc dĩ nhìn y, "Giới hạn cái gì, chỉ là dán mấy điện cực lên đầu cậu thôi."
Tạ Lê Thần nhướn mày, ngồi ở một cái ghế An Minh Nghĩa chỉ định cho y, An Minh Nghĩa bắt đầu dán điện cực có dây nói lên đầu y, bên cạnh có thiết bị rất khoa trương.Đám trùm Zeta đều lẳng lặng nhìn.
Tạ Lê Thần âm thầm cười cười cười, tự nhủ —— đã lâu không diễn sân khấu kịch rồi.
"Chuẩn bị xong chưa?" Lúc này, Kolo xuất hiện ở chính giữa màn hình chủ.
Tạ Lê Thần chống cằm tựa trên chỗ ngồi, gác chân bắt chéo nhìn Kolo, "Ông không ăn ảnh lắm a, mũi to mắt nhỏ, kêu chỉnh màn ảnh camera lên chút đi?"
Kolo trên mặt xấu hổ, những người khác đều nhịn không được cười một tiếng.
Kolo biết Tạ Lê Thần có định kiến với mình, bèn nói, "Chỉ là làm trắc nghiệm bình thường."
"Thật không." Tạ Lê Thần chậm rãi nói, "Trong hợp đồng của chúng ta cũng không có khoản làm thí nghiệm."
Kolo nói không lại y, cũng hiểu mình nhiều lời vô ích, thành bại ngay tại hành động. Nghĩ vậy, giơ tay chỉ chỉ một bộ đài cơ khí bên cạnh cho Tạ Lê Thần, "Thấy đài cơ khí kia không?"
Tạ Lê Thần nhún vai, "Đài lớn như vậy, muốn quên cũng quên không được."
"Đài cơ khí đó là cái duy nhất còn sót lại trên thế giới." An Minh Nghĩa nói cho Tạ Lê Thần, "Chỉ có nó mới có thể tiến hành kiểm tra đo lường đối với cậu."
Tạ Lê Thần trong lòng hơi khẽ động, ý An Minh Nghĩa có phải là nói, chỉ cần lừa gạt được cái đài cơ khí đó là được, hay là chỉ cần bị hủy đi cái đài cơ khí đó, sẽ không ai có thể làm trắc nghiệm gì với mình nữa?
Mở cơ khí, quá trình An Minh Nghĩa thao tác đều bị Tạ Lê Thần thấy được, y bất động thanh sắc nghiên cứu cấu tạo cơ khí một chút, trong lòng đã có chút cơ số.
Cơ khí cùng loại với máy phát hiện nói dối, cấu tạo phức tạp hơn.
Tạ Lê Thần nghĩ đến, Vinh Kính đã từng đã làm một loạt trắc nghiệm cho mình. Vinh Kính với năng lực Tạ Lê Thần cũng cảm thấy rất hứng thú, bởi vậy đã làm một ít nghiên cứu cho y, hiện tại nhớ ra, cũng có chút trợ giúp.
Tạ Lê Thần có thể thoải mái mà lừa dối máy phát hiện nói dối, cách làm rất đơn giản, chỉ cần bản thân trống rỗng đắp nặn một người trong suốt ra, tồn tại trong não. Như vậy, trên người y sẽ cùng có hai người, một người là Tạ Lê Thần, một người là chỗ trống trong suốt. Hai người trả lời vấn đề, có thể lừa dối được máy, vì vậy... Tạ Lê Thần nhớ tới chủ ý này.
Thế nhưng máy phát hiện nói dối sẽ không thăm dò tình hình não nội, cũng sẽ không tra ra anh có phải vờ thành một người giả ở bên trong không. Tạ Lê Thần tổng kết một chút, mục đích lần này là phân liệt rồi khiến người bình thường kia đến thay thế chính mình khống chế não, cùng lúc đó không thể bị đối phương phát hiện, nói cách khác phương pháp đơn giản nhất là —— trước khi đối phương mở máy, đã đem người kia gắn trong óc, thay thế mình.
Lúc Tạ Lê Thần nghĩ những cái này, An Minh Nghĩa đang thao tác trên máy.
Trước khi máy đã chuẩn bị xong, Tạ Lê Thần đã ẩn giấu chính mình đi ——người ngụy trang chiếm toàn bộ đại não, quên tất cả năng lực! Làm một người bình thường.Theo sự điều chỉnh của An Minh Nghĩa thử máy xong, dựng thẳng ngón cái với Kolo ngoài cửa sổ, Kolo gật đầu, ý bảo mọi người —— thực nghiệm bắt đầu.
Lúc này, Vinh Kính đã lắp đặt xongchỗ thuốc nổ ở cửa, trên người mang theo thiết bị ẩn hình thông tin, còn có thứ tuyệt đối không thể đưa vào —— vũ khí!
Vinh Kính trước khi xuống máy bay đã được kiểm tra toàn thân, vũ khí toàn bộ giải trừ, hiện tại cầm vào, tất nhiên là Hà Đống cho anh.
Tới bên cửa sổ phòng thí nghiệm thủy tinh, Vinh Kính nhìn chằm chằm Tạ Lê Thần bên trong, thấy trên người y dán điện cực bị trắc nghiệm, bên người còn có một đài cơ khí cực lớn, có chút không thoải mái.
Kolo lúc này cũng đang nhìn anh, hai bên nhìn nhau, Vinh Kính quay ngoắt mặt, Kolo có chút ngượng ngùng.
Thực nghiệm chia làm ba bước, bước đầu tiên là đặt câu hỏi, Tạ Lê Thần trả lời vấn đề. Bước thứ hai là phát sinh chỉ lệnh, Tạ Lê Thần hoàn thành trong não nội. Bước thứ ba là mô phỏng tình cảnh, Tạ Lê Thần đeo kinh 3D tiến vào tình cảnh dựng sẵn, hoàn thành nhiệm vụ.
Mà mọi người quan sát, là biến hóa đại não trên màn hình lớn.
Tạ Lê Thần dán điện cực xong, ghế dựa hạ xuống, y nằm thẳng ra, tiến vào một buồng máy hình vòm màu trắng, như là một máy CT. Trên màn hình lớn, xuất hiện hình vẽ mặt bằng theo nguyên lý thấu thị hai bán cầu não của y, các khu vực đều dùng màu sắc khác biệt vẽ ra, nếu có biến hóa, bộ phận có biến hóa sẽ lóe ra.
An Minh Nghĩa cầm một phần văn kiện, bắt đầu hỏi Tạ Lê Thần vấn đề.
Vinh Kính tỉ mỉ nghe xong một chút, lượng vấn đề vô cùng lớn, yêu cầu tốc độ trả lời cũng rất nhanh, mục đích xác nhận không để thời gian cho Tạ Lê Thần ngụy trang.
Nhưng mà Tạ Lê Thần trả lời rất cấp tốc, cũng giống như không có ngụy trang.
Một trăm đề mục làm xong, trùm Zeta khẽ nhíu mày, giống như có chút không nhịn được.
Kolo cũng nhìn đối diện màn hình, hình dáng có vẻ rất không hiểu.
Vinh Kính hỏi Sara bên người, "Tình huống gì vậy?"
Sara nhún nhún vai, "Thật là kỳ quái, biểu đồ phân hình đại não Tạ Lê Thần biểu hiện, cậu ta chỉ là một người thường có chỉ số thông minh siêu việt."
"Chú nói thế thật quỷ dị." Vinh Kính buồn cười, "Chỉ số thông minh siêu việt mà còn là người thường?"
Sara bất đắc dĩ, "Toàn cầu người có chỉ số thông minh cao đó chuyện vặt, chỉ số thông minh cao căn bản không có tác dụng gì, có thể là đánh giá dự đoán với Tạ Lê Thần có nhầm lẫn gì không?"
Vinh Kính trong lòng hơi chút, xem ra Tạ Lê Thần là đã ngụy trang được rồi... Rất thành công a! Tuy rằng không biết y làm thế nào mà lừa gạt máy móc.
X có vẻ có chút mất hứng, ngáp một cái, giục, "Trực tiếp tiến vào bước thứ hai đi!"
An Minh Nghĩa quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ, Kolo gật đầu.An Minh Nghĩa tiến vào giai đoạn thứ hai, phát chỉ lệnh, khiến Tạ Lê Thần tưởng tượng sắm vai. Tạ Lê Thần bản thân là diễn viên, loại tưởng tượng này vô cùng bình thường. Chỉ là trước đây, y đều đọc tài liệu, dựa theo tài liệu miêu tả đắp nặn một người ra, lúc diễn, y liền đeo trạng thái của người được đắp nặn kia ra sống.
Nhưng hiện tại người đã đắp nặn xong rồi, bởi vậy y chỉ có thể mô phỏng theo, thật đúng là lần đầu gặp.
Vì vậy, sau khi chấm dứt mô phỏng theo mười nhân vật bất đồng, đại não Tạ Lê Thần vận hành vẫn bình thường như cũ.
Sắc mặt Kolo đã không tốt, nói An Minh Nghĩa phúc tra máy móc một lần. An Minh Nghĩa phúc tra qua, biểu thị không có vấn đề gì.
Trùm Zeta cười cười, "Không bằng, bắt đầu từ bước đầu tiên, làm lại một lần."
"Thế nhưng..." An Minh Nghĩa có chút do dự, "Như vậy đại não Tạ Lê Thần chịu đượng lượng quá lớn."
Mọi người trầm mặc một hồi, Kolo lên tiếng, "Làm lại một lần đi."
Tiếng vừa dứt, nhận được một cái lườm Vinh Kính bên kia phi tới.
Kolo bất đắc dĩ thở dài, gật đầu với An Minh Nghĩa. An Minh Nghĩa vươn qua, thấp giọng nói với Tạ Lê Thần, "Này, tiểu tử cậu cũng tự cho là thông minh, đây không phải đùa giỡn, đại não chịu đựng lượng quá mức sẽ vỡ."
Tạ Lê Thần nghĩ buồn cười, "Trả lời một trăm vấn đề thì vỡ ? Vậy nhiều cuộc thi thế sao học sinh còn chưa có biến điên hết?"
"Tôi là nói, nếu như cậu gian lận." An Minh Nghĩa nhún vai, "Không gian lận đương nhiên không sao."
Tạ Lê Thần mỉm cười, "Không sao đâu."
Lúc y nói như vậy, nhắm mắt lại tiếp tục chờ vấn đề.
An Minh Nghĩa không thể làm gì khác hơn là hỏi chuỗi vấn đề thứ hai, cũng là một trăm, còn có mười chỉ lệnh. Tạ Lê Thần đều hoàn thành, hoàn toàn không sao, đại não biểu hiện vẫn như vậy ——người thông minh bình thường.
X đứng lên, tắt màn hình đi, hiển nhiên với việc tranh đoạt Tạ Lê Thần đã mất đi hứng thú.
Trùm Zeta cũng nhún vai, "Xem ra tôi có chút lạc quan quá độ, không bằng tiến vào bước cuối đi."
Kolo gật đầu, An Minh Nghĩa chuyển Tạ Lê Thần vào trong một tràng cảnh giả thiết.
Đó là một tòa thành giống kiểu thành phố Jericho, khắp nơi đều là ma quỷ, vô cùng đáng sợ.
Tạ Lê Thần buồn cười, "Này này, có trò chơi kiểu Super Mario hay là Angry Birds dễ thương một chút không? Tôi không thích kinh dị."
An Minh Nghĩa lắc đầu, "Nhiệm vụ là đến trung tâm thành phố."
Tạ Lê Thần hơi nhún vai, "Tôi nếu như nửa đường bị giết thì sao?"
"Nói chung cậu làm hết sức thôi!" An Minh Nghĩa giục.
Tạ Lê Thần thờ ơ đủng đỉnh đi vào thành phố ma nổi tiếng thần bí này, ven đường thật đúng là gặp đánh lén, Tạ Lê Thần hạ gục từng cái, nhưng từ tình hình đại não y, y đúng là không chút bảo lưu vận dụng não mình, vẫn là câu nói kia ——người thường thông minh.Rời khỏi trung tâm thành phố còn có chút thời gian, Tạ Lê Thần "vong trận" giữa lúc quang vinh, chết trên tay một con quỷ ngụy trang thành cô bé bị thương.
Kết thúc trắc nghiệm, Tạ Lê Thần xoa xoa chân mày, nhìn lại mọi người, đã toàn bộ thiểu não. Trên mặt An Minh Nghĩa, có thất vọng cũng có may mắn, thoạt nhìn khá là quấn quýt.
Duy độc trùm Zeta, chính ý nghĩa không rõ nhìn Tạ Lê Thần, giống như vẫn có chút không tin y.
"Thực nghiệm kết thúc." Kolo nói, khiến Vinh Kính thở phào nhẹ nhõm, Tạ Lê Thần rốt cuộc rất cố gắng!
Ngay Tạ Lê Thần chuẩn bị dỡ xuống điện cực đi ra ngoài và Vinh Kính chúc mừng một chút chính bảo trụ mạng nhỏ thời gian, trùm Zeta bỗng nhiên nói một tiếng, "Chậm đã."
Mọi người hơi sửng sốt.
Trùm Zeta nở nụ cười, "Tôi với quý phương CROW năng lực tương đương hiếu kỳ, có thể hay không thỉnh Black Crow White Crow hợp tác tiến hành một lần trắc nghiệm mô phỏng?"
Kolo nhíu mày, "Tôi không có nghĩa vụ phối hợp với ông."
"Vậy kết quả lần này tôi không thể tiếp thu lắm a." Trùm Zeta cười nhìn Tạ Lê Thần, "Hai người cũng biết, tôi nếu không thể rõ ràng sự tình, đến sau này sẽ tự nỗ lực tìm kiếm, tôi là kẻ rất chấp nhất."
Tạ Lê Thần khẽ nhíu mày ——trùm Zeta này, có chủ ý gì?
Vinh Kính thấy Kolo gật đầu, lại phóng một cái lườm, nhưng lúc này không phối hợp cũng không được, ý của gã trùm Zeta biến thái kia là lần này không cho gã làm rõ ràng, sau này sẽ có không ngừng phiền phức tìm tới Tạ Lê Thần! Để vĩnh tuyệt hậu hoạn, Vinh Kính không thể làm gì khác hơn là mạo hiểm thử một lần.
Theo Vinh Kính đi vào phòng thí nghiệm, não bộ Tạ Lê Thần, xảy ra một chút biến hóa.
Nhóm An Minh Nghĩa cũng chú ý tới, Tạ Lê Thần giống như là đang ngăn chặn cái gì đó, mà sau khi thấy Vinh Kính, bộ phận đó hơi biến hóa, hình vẽ theo nguyên lý thấu thị thấy khá rõ ràng.
Trùm Zeta khóe miệng hơi nhếch lên, "Thiếu chút nữa bị cậu qua mặt."
Tạ Lê Thần thầm nghĩ một tiếng không tốt, Vinh Kính cũng thấy được biến hóa trên màn hình lớn, cũng nhíu mày, tình hình não nội Tạ Lê Thần giống như có chút hỗn loạn.
"Người giả tạo có thể làm như không thấy với mọi người, duy độc không thể quên Vinh Kính sao?" Trùm Zeta cảm thấy rất hứng thú nâng cằm, nói với Tạ Lê Thần, "Mánh khoé của cậu bịp người khá thành công, chỉ tiếc không lừa được mình. Cậu giả tạo một người bình thường trong óc thay thế cậu nhận trắc nghiệm, tất cả mọi người chúng tôi bị lừa. Chỉ tiếc cậu có phản ứng với Vinh Kính, kẻ giả tạo cũng theo bản năng thích Vinh Kính... Vì vậy con người cậu đã tận lực giấu diếm kia sinh ra một tia đố kỵ với kẻ chính mình tạo ra. Cậu che giấu tất cả, nhưng không lấn át được phần tình cảm với Vinh Kính sao? Thực sự là một người đa sầu đa cảm a, Tạ Lê Thần."
Vinh Kính nhíu mày, nhìn Tạ Lê Thần.
Tạ Lê Thần bất đắc dĩ nhăn mặt với anh —— Không còn cách nào, thỏ nhà tôi đặc biệt dễ thương!Trùm Zeta đứng lên, quả quyết nói với Kolo, "Nếu X chủ động rời đi, người có tính nhẫn nại tự nhiên có thể được đáo thứ tốt, Tạ Lê Thần phiền ông giao cho tôi đi!"
Kolo nhíu mày, vừa muốn mở miệng cự tuyệt, bỗng nhiên thấy Vinh Kính móc súng ra quay về phía màn hình chỗ trùm Zeta nã một phát súng.
Tất cả mọi người sửng sốt mất một lúc.
Vinh Kính một tay kéo Tạ Lê Thần ra, giơ súng chĩa vào cái đài cơ khí có một không hai kia nổ một loạt súng.
Theo tiếng "đùng đùng" tia lửa bắn ra bốn phía, đoản mạch gây ra tiếng nổ mạnh, nguyên đài cơ khí triệt để báo hỏng.
An Minh Nghĩa không thể tin được nhìn Vinh Kính, Vinh Kính quay đầu lại, thấy Kolo cũng trợn tròn mắt.
Lúc này, Tạ Lê Thần đã gỡ hết điện cực toàn thân giơ tay túm lấy Vinh Kính, chạy thoát ra ngoài.
Kolo sắc mặt tái nhợt, nổi giận gầm lên một tiếng, "Đuổi theo! Hai tên đần đó phá hủy tâm huyết suốt đời ta rồi!"
Tạ Lê Thần hoảng không chạy đúng đường, Vinh Kính kéo y chạy về hướng chính xác, nói cho y, phụ cận có gắn thuốc nổ. Nói rồi, anh lấy ra điều khiển từ xa cho nổ rớt trạm phát điện trên đảo.
Toàn bộ mạch điện tê liệt, cả phòng thí nghiệm đình chỉ hoạt động, hệ thống giám sát bên ngoài cũng lớn tiếng cảnh báo. Vinh Kính nhờ vào lý giải nhiều năm qua với Kolo, đưa Tạ Lê Thần thành công chạy trốn ra bên ngoài phòng thí nghiệm.
Hà Đống đã tiếp ứng ở đó, đương nhiên, truy binh của Kolo cũng tới rồi.
Thấy nhóm Vinh Kính an toàn ra khỏi phòng thí nghiệm, Hà Đống nhẹ nhàng búng một cái, phía sau Vinh Kính và Tạ Lê Thần bỗng nhiên dấy lên một đường lửa thật dài, chặn đường, hỏa thế hừng hực, vừa Hà Đống đã đổ xăng ở đó.
Ba người cùng nhau lao ra biển, thấy bên bờ có một tàu ngầm lưỡng dụng loại nhỏ.
"Chuẩn bị thật đầy đủ hết! Vinh Kính nhìn hắn, "Anh vì HAWK làm việc, bọn họ có hỗ trợ cho kế hoạch lần này?"
"Tất nhiên." Hà Đống gật đầu.
Tạ Lê Thần nhíu mày, "Muốn làm gì?"
"Đục khoét nền tảng!" Hà Đống nhướn nhướn mày với hai người, "Mong muốn hai người đổi nơi công tác!"
Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau —— đổi nơi công tác?!
"Rời khỏi đây trước đã." Hà Đống sắc mặt cũng nghiêm túc lên, "Chúng tôi sẽ không bắt anh làm cái gì thực nghiệm đâu, yên tâm!"
Tới bên bờ, ba người còn chưa kịp lên tàu, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng, "Đứng lại!"
Vinh Kính vừa nghe giọng quen thuộc, khẽ nhíu mày, Tạ Lê Thần cũng đứng lại, quay đầu lại nhìn, thấy cầm súng đứng ở phía sau bọn họ, là An Minh Nghĩa.
"Ba..." Vinh Kính muốn nói, Tạ Lê Thần kéo anh ra phía sau, quay về phía An Minh Nghĩa.
An Minh Nghĩa hơi nhướn mày, "Tiểu tử thối, dám cướp con với ta?!""Không phải..." Vinh Kính vừa định giải thích, Tạ Lê Thần đã khiêu khích nhướng mày với An Minh Nghĩa, "Chứ sao, con chú sau này là của cháu rồi."
Vinh Kính đá y một cước, Tạ Lê Thần vẫn ngăn anh không cho tiến lên.
An Minh Nghĩa nhìn Vinh Kính, "Kính Kính, theo ta trở vể."
Vinh Kính do dự một chút, An Minh Nghĩa "chậc" một tiếng, "Con lớn không thể giữ!"
Vinh Kính liếc mắt nhìn ông, "Kolo muốn bắt Tạ Lê Thần làm thí nghiệm!"
Hà Đống nhìn truy binh phía sau bị đường lửa thật dài ngăn trở, không hiểu hỏi An Minh Nghĩa, "Ông làm thế nào tới được?"
An Minh Nghĩa bỗng nhiên cười, nhìn Hà Đống, "Cậu cho là chỉ có cậu có năng lực?"
Hà Đống kinh ngạc, Tạ Lê Thần và Vinh Kính cũng giật mình không ngớt, chẳng lẽ An Minh Nghĩa cũng có năng lực đặc biệt?
An Minh Nghĩa thu hồi súng, ném cái túi bên chân qua, mở ra, bên trong tất cả đều là thuốc nổ.
"Con vừa đụng lên khứ ..." Vinh Kính nhận ra chỗ thuốc nổ này, không thể tin được, An Minh Nghĩa làm sao trong thời gian ngắn dỡ hết xuống được.
"Tạ Lê Thần." An Minh Nghĩa kêu Tạ Lê Thần một tiếng.
Tạ Lê Thần ngẩng đầu, chợt nghe An Minh Nghĩa nói, "Chăm sóc Vinh Kính cho tốt, nó thiếu một sợi tóc ta sẽ hỏi tội cậu."
Tạ Lê Thần nở nụ cười, gật đầu, ý bảo —— cứ giao cho cháu!
Vinh Kính ở phía sau kháng nghị, "Rõ ràng là con chiếu cố cục đồ ăn này mà."
Lúc này, bộ đàm trên người An Minh Nghĩa vang lên, truyền đến tiếng Kolo hỏi, "Minh Nghĩa, tìm được Vinh Kính chưa?"
An Minh Nghĩa nhướn mày với Vinh Kính và Tạ Lê Thần, nhìn cài tàu ở bên bờ.
Hà Đống kéo hai người lên tàu.
Vinh Kính trước khi tàu ngầm chìm xuống, vẫn mãi nhìn An Minh Nghĩa, thấy ông xoay người, dần dần đi xa.
Hà Đống vỗ vỗ vai anh, "Còn có thể gặp mặt , yên tâm được rồi."
Nói xong, tàu ngầm chìm xuống.
Vinh Kính nghe được tiếng nổ mạnh, hỏi Hà Đống, "Anh làm?"
Hà Đống nhún vai, lắc đầu, "Cha cậu cũng coi như chân nhân bất lộ tướng!"
Vinh Kính còn đang khó hiểu, An Minh Nghĩa đến tột cùng cất giấu bao nhiêu bí mật?
Tạ Lê Thần phóng tới ôm, "Kính Kính, cậu vừa nãy nghe thấy không? Ba cậu giao cậu cho tôi, sau này tôi chính là người giám hộ theo luật pháo của cậu! Thỏ ngoan, sau này tôi phụ trách nuôi cậu!"
Vừa mới dứt lời đã trúng cú đá của Vinh Kính, "Ít chiếm tiện nghi ngoài miệng đi, cục đồ ăn chết tiệt nhà anh!"
...
Trên bờ, người của Kolo dập hết đại hỏa, liền nghe được một tiếng nổ mạnh thật lớn .
Cùng chạy tới bờ biển, thấy An Minh Nghĩa đứng ở nơi đó, nhìn ngoài khơi phía trước, trên biển, nổ thành một hố sâu ba thước."Vinh Kính và Tạ Lê Thần đâu?" Kolo hỏi.
An Minh Nghĩa trầm mặc một hồi, mỉm cười, trả lời, "Nổ bay vào lòng biển rồi, phỏng chừng đã làm mồi cho cá."
Sara mở to hai mắt, "Không phải chứ, con chết mà còn hài lòng như vậy?"
"So sánh với bị coi như khỉ đem ra làm thí nghiệm, như chuột trắng bị giải phẫu bị tiêm thuốc..." An Minh Nghĩa nhợt nhạt cười với Kolo, "Còn không bằng chết rồi quên đi."
Kolo bất đắc dĩ thở dài, xoay người trở về phòng thí nghiệm...
Nhìn máy cơ khí trước mắt đã không còn cách nào sửa chữa, Kolo cầm lấy điện thoại, thông báo khắp nơi—— White Crow Vinh Kính, Black Crow Tạ Lê Thần, đã tử vong trong lúc chấp hành nhiệm vụ.
Vài ngày sau, các tờ báo tạp chí lớn đều đăng tin thuyền của đoàn làm phim nhóm Tạ Lê Thần trên biển gặp sự cố, nhóm diễn viên chính Tạ Lê Thần, Hà Đống, đều đã rớt vào trong biển mất tích.
Trong nhất thời, showbiz náo động, các fan điện ảnh có khóc có nháo, cũng có người suy đoán Tạ Lê Thần là tránh bóng di cư, nói chung là ầm ĩ.
Mà cùng lúc đó, trên một đảo nhỏ của Thái Bình Dương rộng lớn, bên bờ cát trắng xóa có hai cái ghế nằm, Vinh Kính ghé vào ghế nằm màu trắng, Tạ Lê Thần đang xoa kem chống năng cho anh, và chảy nước miếng với tấm lưng trắng bóng của Vinh Kính.
Vinh Kính trên điện thoại an ủi Tạ Tảo Thần đang khóc sướt mướt, nói cho họ mình và Tạ Lê Thần không sao, bất quá cần họ giữ bí mật. Tạ Tảo Thần đã cùng Tào Văn Đức di cư ra hải ngoại, biết được nhóm Tạ Lê Thần không sao, mới quyết tâm đến.
Cúp điện thoại xong, Vinh Kính quay đầu lại nhìn Tạ Lê Thần, "Anh xoa kem thôi có cần lâu như vậy không?"
Tạ Lê Thần tiếp tục cố chấp xoa xoa, "Phải nghiêm túc chứ sao! Kiên trì không ngừng!"
Vinh Kính nhìn trời, lúc này, cách đó không xa Hà Đống mặc áo sơmi hoa hòe đi tới.
"Thân phận mới của hai người." Hà Đống giao hai túi văn kiện cho Tạ Lê Thần và Vinh Kính.
Mở túi ra có hai tấm card màu đen nhựa tổng hợp, trên card không phải con quạ, mà là một con chim ưng.
"Hoan nghênh tham gia HAWK." Hà Đống ngồi xổm trước mặt hai người, nhìn chằm chằm vai Vinh Kính nuốt nước bọt, "Kính Kính, vứt Tạ Lê Thần đi, hai tôi hợp tác!"
Tạ Lê Thần một cước đá cát qua, lấy tài liệu nhìn chi tiếtmột chút, "Tham gia HAWK?"
"Không sai, trong HAWK cũng có thành viên mang năng lực đặc biệt, vẫn hình thức hắc ưng bạch ưng hợp tác, anh và Vinh Kính chính là người hợp tác." Hà Đống lấy ra một ít tài liệu đưa cho hai người xem, "Tổ chức HAWK nghiêm mật hơn, hơn nữa không có hứng thú gì đối với bất luận loại khai phá nhân loại nào, chúng tôi chỉ là tổ chức bí mật mà thôi, đương nhiên, chúng tôi đối phó cũng là kẻ tội phạm có đặc biệt năng lực."
Vinh Kính và Tạ Lê Thần nhìn một vài tài liệu xong, kinh ngạc không ngớt, "Người có năng lực đặc biệt nhiều như vậy sao?"
"Không sai! Làm HAWK có thể kích thích hơn so với làm CROW." Hà Đống cười, "Đương nhiên, năng lực của hai người còn phải qua một ít huấn luyện!"
"Huấn luyện thế nào?" Vinh Kính và Tạ Lê Thần đều khó hiểu.
"Ngay trên đảo này! Có một gian đoạn là hai tháng huấn luyện ma quỷ, có thể khai phá toàn bộ tiềm năng của hai người, đồng thời dạy hai người làm thế nào khống chế năng lực của chính mình." Hà Đống chỉ chỉ phía xa, thấy một loạt trực thăng chậm rãi bay đến.
"Trên đó còn có mười sáu người, cũng chính là tám cặp có năng lực đặc biệt, cấu thành hắc ưng bạch ưng, hai người cần cùng họ nhận huấn luyện." Hà Đống đứng lên, "Đừng tưởng rằng mình có thiên phú cao, bọn họ đều mạnh mẽ, làm không tốt sẽ bị quét xuống, vậy thật mất mặt!"
Vinh Kính và Tạ Lê Thần liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh phản bác hắn, "Cả anh cũng có thể được tuyển, chúng tôi không lý gì không được tuyển, có phải không?"
Hà Đống giậm chân, "Hai cậu quả nhiên tính cách thật ác liệt, bất quá tôi thích!" Nói xong, lại đi đến bên Vinh Kính dụi, Tạ Lê Thần một tay ném hắn văng đi.
Lúc này, máy bay đã chậm rãi đáp xuống trên bờ cát cách bọn họ không xa.
Có một huấn luyện viên mặc trang phục ngụy trang đưa theo mười sáu người muôn hình muôn vẻ, có nam có nữ, trang phục khác nhau xuống máy bay, đi tới hướng nhóm Vinh Kính.
"Ha ha." Hà Đống cười, ngẩng đầu nhìn hai người, "Tất cả đều chỉ mới vừa mới bắt đầu."
Vinh Kính cười cười, lại nghe Tạ Lê Thần tiến đến bên tai, huyên thuyên nói vài câu. Vinh Kính mặt đỏ bừng, quay đầu lại, hung hăng liếc mắt lườm Tạ Lê Thần.
Tạ Lê Thần ôm vai anh, "Thỏ, kế tiếp chơi vui rồi đây!"
HOÀN