Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải bởi lực lượng của Tinh Linh Vương hoàn toàn thức tỉnh, hiện ra cường lực quang minh thuộc tính, điều này khiến Pháp Nhĩ Tư đi phi thường cật lực.
Kỳ thực những người ngâm thơ nói áo choàng của y nối liền với hắc ám của thế giới bên kia, chính là có căn cứ.
Dưới dương quang tinh thuần của Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, y thậm chí có thể cảm giác áo choàng phát sinh tiếng rên rỉ thống khổ, tựa như đang sống.
Chậm rãi, hắc bào càng ngày càng dài, vạt áo cũng thống khổ giãy dụa.
Bỗng nhiên, phía dưới áo choàng nứt ra, trở nên thật lớn, cuối cùng cấp tốc lan tràn, bao phủ Pháp Nhĩ Tư, vì y ngăn trở quang mang bầu trời hạ xuống.
Pháp Nhĩ Tư như cũ an tĩnh đứng, áo choàng rất nhanh xuất hiện chỗ chỗ phá động loang lổ, thế nhưng lập tức tự mình chữa trị, cứ như vậy, hắc bào không ngừng bị quang mang ăn mòn, lại không ngừng sinh trưởng bộ phận mới che đậy.
Càng đi vào trong, tốc độ thay thế của hắc bào càng nhanh, cho nên khi Nguyệt Bạch nhìn thấy Pháp Nhĩ Tư, có một khắc kinh ngạc.
Hắn đứng trên cây, thấy áo choàng màu đen trên người Pháp Nhĩ Tư chậm rãi bình tĩnh, cuối cùng như y phục bình thường từ từ hạ xuống.
Pháp Nhĩ Tư ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này Nguyệt Bạch bỗng nhiên phát hiện trước mặt có thứ gì kỳ dị thổi qua, hắn lập tức từ cành cây nhảy xuống, kết quả lại có vài cánh hoa trước mặt hắn bay qua.
Hắn không khỏi kỳ quái. Mùa này, Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải hẳn thổi gió tây, thế nhưng hiện là gió đông…
Có thứ gì lóe sáng lần thứ hai khinh phiêu bay đến, hắn khởi điểm nghĩ cánh hoa, thế nhưng chờ chúng tới gần, mới phát hiện những thứ kia đến từ pháp trượng của Pháp Nhĩ Tư, chúng đang từ từ hướng chính mình.
Những quang điểm này theo gió bay tới bên cạnh hắn sau đó không tiếp tục phiêu động, hơn nữa cực kỳ nhỏ bé, nếu không phải tinh linh, người thường rất khó phát hiện.
Pháp Nhĩ Tư cùng Nguyệt Bạch vẫn không nói gì, nhưng chiến đấu đã bắt đầu.
“Huỳnh hỏa.” Pháp Nhĩ Tư nhẹ nhàng nói một tiếng, vừa dứt lời, quang lượng phía trên bên trái Nguyệt Bạch tựa như dung môi rót vào dược tề không đúng, nổi lên cường liệt phản ứng hoá học, nháy mắt bạo liệt.
Làm một chiến sĩ, phản ứng của Nguyệt Bạch tự nhiên trải qua trường kỳ huấn luyện cùng đối chiến bồi dưỡng, hắn thấp vai tận lực né tránh, thế nhưng xung quanh còn rất nhiều loại bạo tạc vi trần như vậy, cho nên không có biện pháp tùy tiện xoay người tách đi.
“… Thực sự là ma pháp nguy hiểm.” Mặc dù hành động hạn chế, động tác của Nguyệt Bạch vẫn ưu nhã.
Pháp Nhĩ Tư nhìn hắn, không nói gì, chỉ là càng ngày càng nhiều quang điểm theo gió bay tới.
Những quang điểm này phảng phất không có trọng lượng phập phềnh trong không khí, tựa như chỉ cần một trận gió là có thể đem chúng thổi tan.
“Ngươi muốn đem cả tinh linh cung điện đều tạc sao?” Nguyệt Bạch nhăn mi.
Pháp Nhĩ Tư vẫn không trả lời, đôi mắt đen nhánh nhìn hắn, cho dù dưới dương quang xán lạn đến chói mắt, đôi mắt của y như trước tựa hắc đàm sâu thẳm, tản ra hàn khí.
“Huỳnh hỏa.” Thanh âm nhu hòa lệnh nhân tâm toái lần thứ hai vang lên, quang điểm nhỏ bé cũng lần thứ hai như đám bom bạo tạc, Nguyệt Bạch rất nhanh biến mất trong bụi mù bạo tạc nhấc lên.
Những quang điểm này không phải song song bạo tạc, mà là theo một quỹ tích luân phiên, đồng thời dùng bụi mù bạo tạc hoạ ra một lộ tuyến.
Pháp Nhĩ Tư đứng tại chỗ, gió thổi áo choàng y, ống tay áo màu đen ưu nhã phiêu động.
Sau đó, bên trong bụi mù xuất hiện một tia quang mang màu bạc, giây tiếp theo, Nguyệt Bạch thình lình xuất hiện trước mặt Pháp Nhĩ Tư, trên đôi tay nguyên bản cái gì cũng không có lúc này dĩ nhiên cầm một thanh trường đao trắng noãn hẹp dài, dưới dương quang phản xạ quang mang mịt mờ.
Trường đao hẹp dài, ở chuôi đao phân liệt vài sợi dây nhỏ màu trắng như kinh mạch, tà tà xen vào cổ tay trắng nõn của Nguyệt Bạch.
Hai người kề quá gần, nhưng Pháp Nhĩ Tư không thối lui. Cách không xa, hỏa diễm bạo tạc sản sinh đang hừng hực thiêu đốt, chỉ thấy trên y phục màu trắng của Nguyệt Bạch nhiễm màu đỏ nhợt nhạt.
Hắn dùng sức huy đao bổ về phía Pháp Nhĩ Tư, hoàn toàn không có bộ dáng khiêm tốn hữu lễ vừa nãy.
Hắn nhớ rõ khi còn nhỏ, lão sư đối chiến lý luận từng nói cho hắn, khi đối chiến, thông thường là chiến sĩ xông lên trước, mà pháp sư tự động thối lui đến nơi an toàn, thế nhưng trong bất luận chiến tranh, địch nhân đều nghĩ phương pháp trước giết pháp sư.
Bất quá nếu là một chiến sĩ cùng pháp sư đối chiến, pháp sư thông thường là bên nhược thế. Bởi vì khởi động ma pháp cần thời gian cùng tâm tình bình hòa, hai thứ này tuy có thể thông qua huấn luyện rút ngắn, thế nhưng không có nghĩa là không cần thời gian, mà công kích của chiến sĩ thông thường cũng trong thời gian này kết thúc.
Hắn hiện tại, có tự tin có thể trước khi Pháp Nhĩ Tư kết thúc ma pháp kiềm chế đối phương!
Thế nhưng tại thời điểm lưỡi dao của hắn chém trúng Pháp Nhĩ Tư, thân thể Pháp Nhĩ Tư thoáng cái như tấm gương bị đập vỡ nứt ra trong không khí, sau đó tiêu thất.
Thủ nhi đại chi, là một người phút chốc xuất hiện phía sau Nguyệt Bạch, chân chính Pháp Nhĩ Tư. Y nhẹ nhàng nâng tay, thậm chí không cần dùng ngôn ngữ khống chế ma pháp, liền đạt được ưu thế.
Trong nháy mắt Nguyệt Bạch chưa kịp chuyển thân, vô số thuỷ phân tử giữa không trung đột nhiên ngưng kết, băng trụ tựa tiêm truỳ dưới dương quang tản ra quang mang lạnh lẽo, hầu như vừa xuất hiện liền hướng Nguyệt Bạch đánh tới!
Nguyệt Bạch lập tức né tránh, khi hắn nhảy đến vị trí Pháp Nhĩ Tư vừa nãy đứng, băng trùy cũng hung hăng đâm vào thổ địa, trong nháy mắt băng trùy tiêu thất, chỉ thấy những đóa hoa xung quanh thoáng bao bọc một tầng băng, một trận gió thổi, chúng tựa như hạt cát thật nhỏ bay đi.
Pháp Nhĩ Tư chỉ đứng đó, liền không ngừng có băng trùy hướng Nguyệt Bạch công kích, mỗi lần hầu như sắp đâm tới, đều bị hắn linh xảo né tránh.
Sau vài lần né tránh, Nguyệt Bạch giơ trường đao, lấy sống đao hẹp dài chống đối băng trùy, mà khi băng trùy tiếp xúc trường đao, phút chốc hoá thành thủy nguyên tố ban đầu, một lần nữa trở về không khí.
Pháp Nhĩ Tư không dấu vết nhíu mày, giây tiếp theo, đóa hoa ở phụ cận Nguyệt Bạch cấp tốc lớn lên, tựa như biến thành rắn, lặng yên vô thanh quấn lấy chân Nguyệt Bạch, chờ Nguyệt Bạch phát hiện, băng trùy đã từ bất đồng phương hướng hiện thành hình quạt hướng hắn bắn.
Ngay lúc hắn lần thứ hai giơ trường đao ngăn trở, những đóa hoa lại từ nhuỵ mọc ra chiếc miệng đầy răng, đối chăn hắn cắn!
Nguyệt Bạch chỉ nhẹ nhàng nhíu mày, sau khi chống đỡ băng trùy, dùng trường đao xung quanh vẽ một vòng, chờ vòng tròn hoàn thành, những đóa hoa còn không bị lưỡi dao đụng đến cấp tốc héo rũ.
Ngay khi Pháp Nhĩ Tư muốn hô hoán hắc ám sinh vật nào đó, Phạm Âm bỗng nhiên xuất hiện giữa không trung, Pháp Nhĩ Tư biết, đó chỉ là ảnh tượng dùng ma pháp làm thành.
“Nguyệt Bạch… ngươi không sao chứ?” Phạm Âm nhìn Nguyệt Bạch.
Nguyệt Bạch nhẹ nhàng lắc đầu.
Phạm Âm lúc này mới xoay người đối mặt Pháp Nhĩ Tư, tựa như thường cười cười, “Hắc Bào Giáo Phụ Pháp Nhĩ Tư đại nhân. Tinh Linh Vương thỉnh ngươi đến Anh Linh điện.”
Nghe vậy, trên mặt Nguyệt Bạch hiện kinh ngạc, nhưng lập tức trấn định nhìn Pháp Nhĩ Tư, “Thỉnh đi theo ta.”
Pháp Nhĩ Tư gật đầu, ảnh tượng Phạm Âm theo đó biến mất.
Đối với sinh vật hắc ám thuộc tính, đây sẽ là một đoạn đường phi thường dài, Nguyệt Bạch vừa đi vừa nghĩ. Càng tiếp cận trung tâm Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, quang minh đến từ đó sẽ khiến hắc ám sinh vật tựa như đi trong rét lạnh tận xương, kết giới do quang minh lực lượng ngưng kết mà thành, hoàn toàn xa lánh bất luận thứ gì thuộc hắc ám thuộc tính.
Nghĩ tới đây, hắn nhịn không được quay đầu.
Pháp Nhĩ Tư theo sau hắn, tuy bước tiến thong thả, thế nhưng xác thực từng bước tới gần Anh Linh điện.
Y thoạt nhìn là như vậy gầy yếu nhu nhược, cần người bảo hộ, trên mặt càng một điểm huyết sắc không có, cả môi đều lộ đạm tử sắc như bị giá rét nghiêm trọng tổn thương, hơn nữa từ khi chiến đấu vừa nãy kết thúc, áo choàng của y không còn tái sinh, tựa như y vật bình thường.
Mặc dù như vậy, bước tiến của y không một tia lay động cùng do dự, dù hiện thống khổ đủ khả năng cho y té ngã trên đất, nhưng như trước duy trì ưu nhã.
Nguyệt Bạch chọn chọn mi, không khỏi có chút bội phục. Hắn nhìn một chút Anh Linh điện xa xa, tiếp tục hướng nơi đó.
Pháp Nhĩ Tư cật lực theo sau, thân thể sớm bị đông đến hầu như chết lặng, chân như có thiên cân trọng —— con đường hành hương luôn phá lệ dằng dặc. Khoé miệng y lộ nụ cười trào phúng.
Trước khi tới Tạp Đặc Lạp Mỗ đế quốc, y một mực tìm kiếm phương pháp thoát ly Hắc Ám Chi Thần, âm thầm hy vọng chí ít tại thời điểm tử vong có thể lấy tư cách một nhân loại chết đi, cho nên ngay từ đầu mới có thể chấp nhất lực lượng kỳ diệu trên người Y Lai Ân.
Cho tới gần nhất y mới nghĩ thông suốt, lúc trước lực lượng trên người Y Lai Ân sở dĩ bị vây ở trung lập, rất có thể bởi khi đó ý thức Tinh Linh Vương còn chưa thức tỉnh, cho nên khiến lực lượng không phát huy trọn vẹn, so với quang minh hoàn toàn, canh xu hướng trung gian, thẳng đến khi cái chết của Nặc Á kích thích Y Lai Ân, tạo thành phong ấn buông lỏng, mới để ý thức Tinh Linh Vương từ từ thức tỉnh, lực lượng quang minh cũng bắt đầu cường đại.
“Khái!” Kịch liệt cảm giác áp bách dần truyền đến, Pháp Nhĩ Tư nhịn không được ho khan.
Lực lượng quang minh không cho phép bất luận thứ tà ác gì, bén nhọn của chúng đau đớn y, thậm chí rạch ra làn da, lại từ vết thương xâm nhập thân thể, y chỉ cảm thấy rét lạnh, chưa từng có lạnh như vậy.
“Khái khái…” Kéo chặt áo choàng, Pháp Nhĩ Tư gian nan tiếp tục đi.
Y luôn chống cự lực lượng của Hắc Ám Chi Thần, thế nhưng lúc này —— y trong lòng cười nhạt, lại sử dụng lực lượng của Hắc Ám Chi Thần đến chống lại quang minh, thậm chí mượn nó đi gặp kỵ sĩ khiến y nóng ruột nóng gan.
Khi trước, y nghĩ lý tưởng của mình rất đơn giản, chính là khiến mình tử vong như người thường, thế nhưng thẳng đến khi kỵ sĩ kia xuất hiện, y mới đột nhiên minh bạch, y chỉ là hy vọng có thể lấy tư cách một nhân loại, giống như lúc trước ở cạnh vị vương tử ngu ngốc, giống như một nam hầu bình thường chân thật.
Lẽ nào tình yêu là thứ sẽ khiến người trở nên kỳ quái như vậy?
Y không có đáp án.
Thân ảnh Nguyệt Bạch cách đó không xa càng ngày càng không rõ, Pháp Nhĩ Tư hầu như bị dương quang chiếu đến mất đi thị giác, nhưng dù vậy, y thoạt nhìn vẫn đứng thẳng, bước đi như trước ưu nhã.
Chỉ là tầng kết giới xung quanh y, đã chống không được huyết khí đang lan tràn.
Nguyệt Bạch dừng cước bộ, nhướng mày.
Hắc ám sinh vật ở đây thụ thương là tất nhiên, nhưng hắn không biết tín đồ của Hắc Ám Chi Thần dĩ nhiên có cốt khí như vậy.
Hắn từ túi áo lấy ra “Bắc Diễm”, xoay người đưa cho Pháp Nhĩ Tư, “Thứ này có thể giúp ngươi thoải mái một chút.”
Pháp Nhĩ Tư biết Nguyệt Bạch nói đúng, bất quá… đối một người đã hai bàn tay trắng, kiêu ngạo cuối cùng là thứ nhất định không thể buông tha.
“… Cảm tạ.” Y nhẹ giọng nói, sau đó lắc đầu, yết hầu bởi vì nói mà dũng tiến một cổ hàn khí, “Chúng ta tiếp tục đi.”
Nguyệt Bạch yên lặng đem Bắc Diễm thu hồi, đôi mắt màu vàng nhạt không tán thành nhìn y, “Ngươi đang làm một chuyện không có ý nghĩa.”
Pháp Nhĩ Tư không nói, chỉ là quật cường nhìn người trước mắt. Trên thực tế, y đã không nói ra lời, máu bắt đầu rơi trên bùn đất Ngoã Bối Nại Lạp thụ hải, cấp tốc bị bùn đất hấp thu.
Nguyệt Bạch thở dài, không khuyên bảo, tiếp tục vì y dẫn đường.
…
Tinh Linh Vương trên vương tọa đợi hồi lâu, rốt cục đợi được Nguyệt Bạch đến, phía sau hắn, theo một thanh niên mặc trường bào màu đen.
Trạng huống của y thoạt nhìn thật không tốt, mặt không một tia huyết sắc, môi bị rét lạnh đến phát tím, tứ chi thậm chí trải rộng những vết thương nhỏ bé, tiên huyết không ngừng tuôn.
Không khí nơi đây đối vị pháp sư này, mỗi lần hô hấp hẳn là một lần dày vò tàn khốc, thế nhưng y vẫn đứng thẳng, trên mặt lộ vẻ kiêu căng, điều này khiến Tinh Linh Vương không khỏi có chút thưởng thức đối phương.
Pháp Nhĩ Tư chậm rãi bước vào đại điện, động tác thong thả mà ưu nhã, ngẩng đầu đón nhận đôi mắt màu đỏ mỹ lệ của Tinh Linh Vương.
Tinh Linh Vương cao cao tại thượng là như vậy cổ lão cùng cường đại, thậm chí so thần thoại còn muốn lâu dài xa xưa, chỉ là nhìn hắn, liền không khỏi muốn quỳ xuống cúng bái, thế nhưng Pháp Nhĩ Tư cứng rắn mệnh lệnh bản thân đứng thẳng, dũng cảm đón nhận đường nhìn quan sát của hắn, mặc dù toàn thân bởi vậy đau đến càng thêm lợi hại.
“Mục đích ngươi tới nơi này là gì, hắc bào pháp sư?” Tinh Linh Vương nhẹ giọng hỏi, thanh âm hắn ôn nhu lại động nhân, mang theo trầm bồng du dương tinh linh ngữ đặc hữu.
Pháp Nhĩ Tư rất muốn nói, thế nhưng yết hầu bị bỏng đến lợi hại, căn bản một âm cũng không phát được, trong miệng tràn ngập một cổ huyết tinh vị, cho nên y chỉ có thể nhìn đối phương, hiện nhìn là phương thức duy nhất y có thể biểu đạt suy nghĩ cùng kiêu ngạo của mình.
Tinh Linh Vương cười cười, “Úc, ta rất ít nhìn thấy tình yêu vượt trận doanh, phải nói là chưa từng có.” Tinh Linh Vương mở tay, “Ta nhớ kỹ ngươi Pháp Nhĩ Tư, ngươi là hắc bào pháp sư duy nhất không tham chiến trong lần thánh chiến trước. Trong chiến tranh, không tham dự biểu thị trung lập, thế nhưng bởi trận doanh của ngươi cùng ta đối lập, hơn nữa chuyện của ngươi cùng Y Lai Ân, cho nên… lẽ nào ngươi đang hướng ta biểu đạt ý thân cận?”
Y như cũ chỉ có trầm mặc cùng vô thanh nhìn chằm chằm.
“Ta luôn không tán thành con dân ta ly khai đồng tộc một mình sinh hoạt.” Tinh Linh Vương không vì thế tức giận, tiếp tục nói, “Nhưng ta biết bọn họ một ngày nào đó sẽ quay về nơi đây, bởi vì, toàn bộ Á Cách đại lục không có chủng tộc nào so tinh linh càng trường thọ, sinh mệnh chúng ta tiếp cận vĩnh hằng, chính bởi vì sinh mệnh chúng ta là như vậy dài dòng, cho nên phải nhìn những bằng hữu quen thuộc chết đi, đối chúng ta mà nói là một chuyện rất tàn nhẫn. Ngươi minh bạch ý ta phải không?”
Hắn tiếp tục nói, mắt hơi mị lên, “Có lẽ muốn ta nói càng rõ? Ý ta chính là, đạo lý này cũng dùng trên người ngươi, thời gian ngươi sống rất dài, hơn nữa sẽ tiếp tục sống, nhưng Y Lai Ân chỉ là một nhân loại, bởi tinh linh huyết thống, có thể sống lâu một ít, thế nhưng vẫn phải chết, lúc đó lưu lại một mình ngươi… như vậy rất tàn nhẫn.”
Pháp Nhĩ Tư minh bạch hắn nói không sai, thế nhưng một người một ngày thoát ly cô đơn tịch mịch, sẽ không bao giờ muốn trở về như trước.
“Quay về trận doanh của ngươi đi, hắc bào pháp sư.” Tinh Linh Vương bình tĩnh nói, thanh âm mang theo uy nghiêm chân thật đáng tin, “Là ngươi sống không đủ lâu, hay phán đoán ngươi luôn lấy làm ngạo xảy ra vấn đề?”
Pháp Nhĩ Tư nhìn không thấu suy nghĩ Tinh Linh Vương, y chỉ biết chính mình sắp không chống đỡ nổi.
Máu bởi tới gần đầu nguồn quang minh mà gia tốc chảy, theo ngón tay tích đến mặt đất, khiến y càng thêm rét lạnh, tất cả tri giác thân thể chỉ còn đau nhức cùng rét lạnh, y biết chính mình có thể đứng ở đây đã là cực hạn.
Cho nên y không cố sức hoạt động, thế nhưng đôi mắt đen của y vô thanh biểu lộ kiên trì của mình.
Y kiên trì muốn gặp Y Lai Ân, kiên trì cùng hắn một chỗ.
Cho dù Y Lai Ân ly khai cũng không sao, y chỉ cần truy về là được.
Tinh Linh Vương có chút kinh ngạc nhìn y, thậm chí phải nói là kinh hỉ, nhưng nháy mắt liền mị lên đôi mắt màu đỏ nói: “Nếu như… thân ái hắc bào pháp sư, ngươi là tới gặp Y Lai Ân, như vậy ta có thể nói cho ngươi, ta sẽ không cho ngươi gặp hắn.”
Nghe một câu như vậy, Pháp Nhĩ Tư đã đến điểm cuối cùng hoàn toàn không khống chế được.
Y rất ít phẫn nộ, bởi vì pháp sư không nên biểu hiện nhiều tình tự —— đó là phụ thân nói.
Thế nhưng chỉ cần là chuyện cùng người kia liên quan, y đại khái vĩnh viễn không có biện pháp lãnh tĩnh.
Cho dù sống lâu như vậy, nhưng chân chính luyến ái y một lần cũng không có, bất quá lần này, y rốt cục chiếm được.
Như vậy, coi như không tính sống uổng phí quãng ngày dài.
Tuy còn muốn gặp vương tử tóc vàng, thế nhưng… y đã không có lực lượng đó, thậm chí không có lực lượng sống sót…
Dùng hết tất cả khí lực, Pháp Nhĩ Tư thôi động hắc ám lực lượng toàn thân, hướng Tinh Linh Vương phát sinh lần công kích đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, sau đó, tùy ý chính mình bị hắc ám nuốt hết.
Nếu như đã định trước ta vĩnh viễn là một hắc bào, như vậy… ta hy vọng ở nơi cách hắn gần nhất chết đi.