Hắc Phong Thần Đạo

Lác đát những giọt sương nhảy nhót từ cành này sang lá nọ, tung tăng đùa nghịch trong nắng sớm mùa xuân. Như những tinh linh nghịch ngợm thỏa sức tận hưởng khoảnh khắc cuối cùng trước khi tan biến, như đứa trẻ tha hồ vô tâm, những tinh linh trong veo khả ái rướn mình theo gió nhưng lại bất cẩn trượt dài theo phiến lá.

Bóc…

Tiếng nước tan vỡ.

Một bàn tay gầy nhỏ đầy thô chai đưa lên gạt nhẹ, thật mất hết phong cảnh.

Triệu Thiên Bình há mồm uể oải khoe hết răng lợi ra ngáp một cái thật đã người mặc cho nước bọt thỏa sức tung bay.

- Đen đủi, ngủ cũng không yên.

Một chút buồn bực vì bị giọt sương đánh thức lại khiến nó lấy tay lau đi lau lại chỗ mặt bị ướt, coi như là trả thù.

Triệu Thiên Bình đang nằm trên cành của một cái cây cổ thụ, nó đã ngủ thiếp đi vì khá là mệt mỏi, cũng vài ngày rồi nó chưa được ngủ ngáy gì, dù là một giấc ngắn cũng hồi phục tương đối.

Mệt không ở sức lực ma ở tinh thần.

Nguyên nhân chính là do dùng Diễn thiên thần thuật quá độ mà chủ yếu là hai ngày hôm nay xuống núi điều tra chuyện kia khiến tâm thần nó mệt mỏi không chịu được. Hai ngày lùng sục cả một mảng lớn núi rừng mà không tìm ra được bất kì manh mối bất thường nào, nhưng linh tính mách bảo Triệu Thiên Bình rằng chắc chắn có thứ gì đó bị che giấu. Đáng chết là bị che giấu quá kĩ.

Mặc dù đã thức tỉnh linh thức nhưng khả năng tìm kiếm vẫn rất hạn chế, núi này lại lớn như vậy, cho dù xuất phát điểm là từ chỗ gặp nạn lần trước thì phạm vi cũng quá rộng, muốn tìm tòi kĩ lưỡng thật sự khó khăn. Từ lúc bắt đầu hành động vì chuyện này đến giờ đã mấy ngày, thời gian thì thiếu mà lại trôi qua một cách vô ích như vậy khiến Triệu Thiên Bình tâm như lửa đốt.

- Bình tĩnh nào, để xem hôm nay có biện pháp gì hay không, chứ nếu cứ tìm tòi một cách thủ công như thế này thì đến cả tháng.

Nó bắt đầu tự ngẫm tìm kiếm giải pháp tốt hơn. Nếu có thêm vài người trợ giúp thì tốt quá, nhiều người thì chắc chắn sẽ nhanh hơn, vì đầu óc nhiều hơn, sức lực nhiều hơn, khả năng quan sát cũng nhiều hơn. Chợt Triệu Thiên Bình giật mình:


- Đúng rồi, khả năng quan sát, tại sao ta lại quên mất thứ này cơ chứ.

Triệu Thiên Bình mừng rỡ như điên nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi nhập định. Linh thức bắt đầu câu thông với mây, dùng mây để quan sát.

Mặc dù đã không ít lần làm việc này nhưng đổi địa điểm lại khiến Triệu Thiên Bình không quen chút nào. Vùng này thấp hơn bình đài trên đỉnh Hoàng Phong nhiều nên việc gắn kết ý niệm với mây trời diễn ra khó khăn hơn khiến Triệu Thiên Bình tiêu tốn thời gian không ít. Gần một canh giờ thì chút khó chịu này mới tan biến, Vân nhãn cũng được mở ra.

Tinh thần Triệu Thiên Bình câu thông mới một tảng mây rộng chừng mười mẫu, theo ý niệm Triệu Thiên Bình, tảng mây dần dần hạ xuống, từ độ cao chót vót dần dần áp lên phía trên khu rừng chừng hai dặm. Hai dặm, là độ cao mà Triệu Thiên Bình cần lúc này, đủ xa để nhìn thấy tổng thể, đủ gần để nắm bắt được chi tiết. Trong tính toán của nó, những chi tiết mình bỏ qua có khi lại rộng lớn đến nỗi mình không thể nhìn thấy được.

Dùng tảng mây không nhỏ không lớn, Triệu Thiên Bình bắt đầu rà xoát lại cánh rừng mà nó tra xét hai ngày qua.

Quả nhiên, có điều đáng ngờ.

Từ độ cao này, Triệu Thiên Bình nhận thấy được sự bất thường của khu rừng trên tổng thể.

Một con suối từ khe đá vọt ra chảy được một đoạn lại phân làm hai, tưởng chừng như không có vấn đề gì, thậm chí hôm qua Triệu Thiên Bình đã qua lại chỗ này ít nhất hai lần mà chẳng thấy có gì đáng ngờ cả, nhưng bây giờ lấy sự quan sát từ trên xuống lại nhận ra một điểm không bình thường ở đây.

Một hàng đá cuội rêu phong băng ngang một nhánh suối tạo thành một cái ghềnh nhỏ, cuối hàng đá là tám gốc cây lớn mọc loạn tưởng như ngẫu nhiên lại nặn ra một hình thù kì dị. Nhánh suối khác lại có một nhúm dây leo già cỗi cắt ngang rồi quấn lấy ba gốc cây khác mà đầu kia của dây leo là một tảng đá thô to. Xung quanh lại có rất nhiều tảng đá gà gốc cây khác có phần nhỏ hơn phân bố một cách ngẫu nhiên, nhìn hết sức bình thường. Đúng vậy, mọi thứ sẽ hết sức bình thường nếu Triệu Thiên Bình không nhìn từ trên cao xuống, hoặc nếu là một người khác nhìn vào.

Những thứ đó, con suối, nhưng khối đá, những gốc cây, tất cả tạo nên một hình thù hết sức quen thuộc mà Triệu Thiên Bình đã bỏ bao công sức vào trong những ngày qua.

Mộng Cảnh Đạo Thuật.

Nói chính xác hơn, hình ảnh này là một phần trong phù trận Mộng Cảnh Đạo Thuật mà bà lão vô danh để lại cho Triệu Thiên Bình tìm hiểu.

Mặc dù Triệu Thiên Bình chưa lí giải hết những tinh hoa của phù trận này nhưng triện văn của nó thì đã lạc ấn thật sâu trong trí nhớ, thậm chí phù trận này vẫn còn, nó có thể đem ra trực tiếp so sánh.


Giống, thực sự quá giống, dù chỉ tương thích với một phần nhỏ của Mộng Cảnh phù trận nhưng quá sức trùng hợp.

Triệu Thiên Bình vốn là đứa lắm nghi ngờ nào chịu bỏ qua sự trùng hợp như vậy. Không biết đây là ai bố trí, nhưng dù sao nó cũng phải thử một lần.

Triệu Thiên Bình thu lại tinh thần rồi nhanh chóng di chuyển đến địa điểm xác định để kiểm tra.

Với nguy hiểm chưa biết trước, Triệu Thiên Bình luôn cảnh giác cao độ. Nó không nóng vội xâm nhập mà đứng bên ngoài khu vực được cho là trận pháp để quan sát trước.

Một lúc lâu không thu được gì, Triệu Thiên Bình cuối xuống nhặt một hòn đá rồi dùng sức ném vào.

Cạch…

Không có thứ gì phát sinh. Một hòn đá không gợi lên tác dụng gì. Triệu Thiên Bình bèn nhặt thêm một đống đá rồi như mưa rào trút nước mà ném nào.

Cạch cạch…bụp bụp…tỏm tỏm…

Vẫn không có gì xảy ra.

Triệu Thiên Bình nhíu mày suy tư, để cho chắc ăn, nó lại bồi thêm một đòn. Lần nầy không dùng đá nữa mà vận linh lực để kết thành Thiên tinh bạo. Mặc dù thuật pháp này nó không tinh thông lắm nhưng để thăm dò chắc cũng đủ.

Tay Triệu Thiên Bình liên tục biến hóa các thủ thế khác nhau, một khối quang đoàn hoàn kim dần dần hình thành trước mặt. Quang đoàn từ lúc hình thành to như cái đấu dần dần thu lại, ánh sáng càng lúc càng đậm đặc. Đến khi quang đoàn tích súc thành một quả cầu chỉ cỡ nắm tay thì Triệu Thiên Bình liền điểm tới hét to:

- Tiến!


Quang cầu như một mũi tên lập tức dùng tốc độ cực nhanh vụt ra theo hướng điểm chỉ của Triệu Thiên Bình.

- Bạo!

Ầm…

Khi quang cầu vừa tiếp xúc tảng đá lớn thì lập tức Triệu Thiên Bình ra lệnh kích bạo. Một tiếng nổ chói tai vang lên, xung quanh như gió nổi mây quầng, bụi đất văng tung tóe, thậm chí Triệu Thiên Bình vì vừa thi pháp nên không kịp tránh né cũng bị một mớ đất đá hất đầy lên người dù khoảng cách khá xa.

Một đòn công kích tầm xa có lực lượng tương tương với một kích ngoại công toàn lực của Triệu Thiên Bình. Uy lực không đến nỗi nào, tầm tấn công và tốc độ lại vợt trội so với việc chính bản thân nó vác kiếm ra đập, dù đây mới chỉ là một loại thuật pháp thuộc loại căn bản. Quả nhiên tu sĩ dùng linh lực có ưu thế hơn hẳn võ giả cận chiến, một thuật pháp không thông thạo đã có uy lực như thế, nếu là một tu sĩ lợi hại hơn thi triển thì không những uy lực tăng gấp bội mà tốc độ lẫn khoảng cách thi pháp cũng được cải thiện đáng kể. Điểm bất lợi là sự hao tổn của linh lực, một quang cầu thôi mà đã rút đi phân nửa số linh lực trong cơ thể nó.

Thật ra đó cũng chẳng phải là nhược điểm, nếu tu sĩ chuyên tâm luyện tập thì khả năng kiểm soát đạo thuật sẽ được tăng cường, khi đó việc điều tiết linh lực để thi pháp sẽ hiệu quả hơn và các pháp thuật tung ra sẽ có hiệu quả cao mà ít tiêu tốn linh lực hơn. Trong một trận đấu, tu sĩ có kinh nghiệm tốt sẽ tìm cách giữ được khoảng cách nhất định để thuật pháp phát huy được uy lực lớn nhất và giữ được an toàn tốt nhất cho bản thân.

Thật ra bản thân Triệu Thiên Bình thực chất không phải là cuồng nhân ưa thích cận chiến đối kháng mà vì tu vi của nó quá sức yếu, tận dụng tu vi yếu ớt không bằng tận dụng khả năng phản ứng của cơ thể để nâng cao thực lực bản thân. Hơn nữa, học tập phương pháp giao chiến của võ giả không phải là không có lợi cho tu sĩ mà ngược lại, hiệu nó mang lại là cực kì to lớn. Võ thuật mang lại những kĩ năng vận dụng binh khí linh hoạt, tăng cường khả năng phản ứng và phán đoán tinh huống các loại, đặc biệt là trong nhưng tình huống bắt buộc phải giao tranh trực diện.

Hệ thống đạo thuật phát triển khá là đa dạng, xa gần đều có cả, mỗi cách thức đều có ưu nhược riêng. Tỉ như Thiên tinh bạo là công kích tầm xa còn Vô để khanh là công kích linh lực cận chiến, xét về độ uy lực thì Thiên tinh bạo có thể kém Vô để khanh một chút nhưng lại có khoảng cách xa và an toàn hơn mà lại không phụ thuộc vào khả năng thân thể của tu sĩ.

Do vậy, nếu muốn tăng cường kĩ năng chiến đấu thì việc am hiểu và thông thạo nhiều loại đạo thuật là yêu cầu bắt buộc. Triệu Thiên Bình cũng biết như vậy, nhưng thời gian quá gấp gáp khiến nó không thể phân thân mà đi tu luyện cho thành thục những thủ đoạn tấn công tầm xa, nên Thiên tinh bạo thi triển ra nhìn như hoa lệ nhưng nếu có người lão luyện ở đây sẽ thấy nó vô cùng thô sơ yếu kém.

Uy lực thì có nhưng không quá mạnh, với chút linh lực ít ỏi còn lại chỉ đủ để nó bắn thêm một phát. Nhìn lại hiệu quả trước mắt, trừ một mảnh không nhỏ đục ra được thì tảng đá to lớn vẫn nằm lì tại chỗ, Triệu Thiên Bình ngẫm nghĩ liền bỏ qua việc tiếp tục bắn vào.

Linh lực hao phí buộc Triệu Thiên Bình phải ngồi xuống vận hành tâm pháp để phục hồi, nó đã quyết định liều lĩnh đưa thân vào khu vực này nhưng trước tiên phải đưa cơ thể vào trạng thái tốt nhất.

Linh lực hao phí thì nhanh nhưng muốn phục hồi chẳng dễ chút nào, một đòn Thiên tinh bạo đổi lấy ba canh giờ đả tọa điều tức mới xong, lâu kinh người. Âu cũng là vì tu vi của Triệu Thiên Bình quá nhỏ yếu, tích lũy là vô cùng hạn chế. Mặc dù nó đã dùng dược thang ngâm mình để tẩm bổ thân thể lẫn kinh mạch, nhưng hiệu quả mang lại thì sự củng cố kinh mạch thua xa thân thể tít tắp. Cũng chẳng lạ gì vì kinh mạch là thứ vô cùng yếu đuối, muốn cường hóa kinh mạch khó khăn so với thân thể thì khó khăn muôn phần, do đó luyện thể thì có đầy phương pháp còn tôi luyện kinh mạch thì hiệu quả nhất là dùng linh đan diệu dược, một thức cực kì đắt đỏ.

Triệu Thiên Bình thông minh, ngộ tính cao, nhưng điều đó không bù được cho thiên phú tu hành bản thân. Mỗi ngày dù nó luôn chăm chỉ vận chuyển pháp quyết tu hành, khiếu huyệt khai mở vẫn đều đều không đình trệ, cứ đà này thì chẳng bao lâu nữa nó có thể đả thông hết ba trăm sáu mươi huyệt khiếu, thậm chí ẩn huyệt cũng đã kích hoạt được mười lăm điểm nhưng khả năng tích trữ linh lực vẫn rất là hạn chế khiến Triệu Thiên Bình vô cùng buồn bực.

Buồn bực thì buồn bực nhưng tu luyện linh lực không thể gấp gáp được. Triệu Thiên Bình luôn ghi nhớ lời răn dậy của sư phụ nó, chỉ nên vận chuyển pháp quyết theo số lượng chu thiên vừa đủ, nếu mất kiên nhẫn mà tham công khiến linh lực trong kinh mạch tăng lên quá sức chịu đựng của nó thì lãnh đủ hậu quả.


Cũng may nó có khá nhiều khiếu huyệt đã kích hoạt nên hồi phục cũng nhanh, chỉ ba canh giờ, chỉ ba canh giờ mà thôi. Cảm giác linh lực tràn đầy trong kinh mạch mang lại cảm nhận không tồi chút nào.

Triệu Thiên Bình đứng dậy nhìn ngắm khu vực khả nghi trước mặt một lúc rồi đặt chân bước vào.

Ồ, có cổ quái!

Đây là cảm giác đầu tiên khi bước vào khiến Triệu Thiên Bình lập tức khẳng định bản thân mình đã bước vào trận pháp. Cảm giác hư thực xen lẫn khá là rõ rệt, Triệu Thiên Bình nhếch môi cười rồi vung kiếm chém. Mục tiêu đầu tiên là một khối đá phía trước nó ba trượng, tiếp đến lại sang phải hai thước gạt bỏ một cành cây khô, cuối cùng là đào lên một hòn đá đen cách đó một trượng ném vào chỗ chạc ba dòng suối.

Tỏm…

Tiếng nước vang lên, cảm giác hư ảo cũng tan biến. Ảo trận bị phá hư, khung cảnh chân thực hiện ra đa phần không khác gì lúc trước, chỉ có tảng đá lúc trước nhìn như hư hại bởi pháp thuật giờ lại hoàn hảo không chút sức mẻ gì, mà bên dưới tảng đá lại ánh lên những triện văn phù trận khá rõ ràng mà trước đó không thấy.

Có thể thấy thủ pháp bày trận ở đây rất cao, nhất là phương thức đưa những yếu tố thiên nhiên vào trận pháp khiến Triệu Thiên Bình tràn ngập hứng thú. May mắn, thực sự là vô cùng may mắn cho Triệu Thiên Bình khi trận này lại là ảo trận, nếu là một loại hình trận pháp khác thì với trình độ của Triệu Thiên Bình thật sự chẳng dám nghĩ đến phá trận.

Thực tế là muốn phá giải ảo trận này thì phải có tu vi Chân linh trở lên và cực kì am hiểu về ảo trận thì mới phá giải được. Nhưng Triệu Thiên Bình lại đặc biệt ở chỗ nó đã bắt đầu nắm giữ chữ “Mộng”, chính là thành phần then chốt để ngộ ra Mộng cảnh đạo thuật. So với ảo trận trước mặt thì Mộng cảnh đạo thuật có đẳng cấp cao hơn không biết bao nhiêu lần, mà Triệu Thiên Bình đã bước đầu nắm giữ thần thông đó nên nếu mà nó không thể phá giải ảo trận trước mắt thì cũng quá ô danh thiên phú thần thông lợi hai nhất của vị tiền bối đã sống cả năm rồi. Nếu thời gian tìm hiểu Mộng đạo thuật của Triệu Thiên Bình mà lâu hơn, tham ngộ được nhiều hơn, triệt để hơn thì thậm chí chẳng cần vào trận cũng phá giải được, hơn nữa cũng không để bị ảo trận ở đẳng cấp này che mắt chút nào.

Tảng đá to lớn trước mặt có màu đen, trên mặt đá có thế thấy những đường văn màu ám kim hơi mờ đan xen như mạch máu, nhìn tảng đá trong đầu Triệu Thiên Bình liền liên tưởng đến mô tả về Văn Cương Thạch. Màu đen, có mạch văn ám kim, thuộc tính thiên về thổ, trọng lượng rất nặng. Nếu thực sự trước mặt nó là Văn Cương Thạch thì một khối to tướng như cái chậu úp trước mặt chắc cũng nặng tới ba chục vạn cân chứ chẳng chơi.

Nếu thực sự là Văn Cương Thạch thì…phát tài rồi. Mười cân Văn Cương Thạch bình thường có giá năm khối hạ phẩm linh ngọc, nếu là ba chục vạn cân thì quy ra được ít nhất là mười lăm vạn khối linh ngọc hạ phẩm, nếu đổi thành trung phẩm là một nghìn năm trăm khối.

Ực…

Triệu Thiên Bình không nhịn được mà nuốt nước bọt, nhưng cảm thấy hai mép hình như còn ướt, nó vội đưa tay lên quẹt đi.

Con số quá lớn khiến Triệu Thiên Bình thất thần hồi lâu, khi nó bình tĩnh lại cũng phải hít sâu mấy hơi mới triệt để hồi phục.

Triệu Thiên Bình lại gần thì mới thấy trên tảng đá có in hình một phù trận nhưng đã hư hại, nó đánh giá một chút liền hiểu ra vấn đề. Trận pháp trên tảng đá là chủ chốt của ảo trận được khảm lên nhờ thủ pháp phong ấn phù chú có chút tương tự với Phong thiên không gian của nó, khi ảo trận bị tác động nhưng chưa bị phá thì phù trận này có tác dụng tự động sửa chữa nhưng nếu trận phá thì phù trận cũng mất đi tác dụng. Còn khối Văn Cương Thạch dùng làm trận tâm là vừa dùng để khảm phù chú vừa dựa vào trọng lượng cực nặng của nó củng cố trận pháp. Nếu không gặp phải khắc tinh như Triệu Thiên Bình thì e rằng phải là cao thủ phù trận có tu vi cao thâm mới để ý đến mà cũng chưa chắc đã phá được trận.

Mọi chuyện như là trùng hợp. Bất chợt Triệu Thiên Bình lại nhớ đến Bà lão vô danh, phải chăng mọi thứ đều nằm trong sự tính toán của bà ấy, từ Mộng cảnh phù văn cho đến Diệu Vân Bí Pháp, dù thiếu bất kì cái nào thì Triệu Thiên Bình cũng chẳng thể phá được ảo trận này, có khi còn chẳng biết đến sự tồn tại của nó nữa ấy chứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận