Hắc Phong Thành Chiến Ký



Hỏa Phượng cùng Trâu Lương cầm tới hai quyển trục, là cùng lúc phát hiện khi đang dời hoàng kim trong Hắc Phong Lâm

Căn cứ theo giải thích của Thiên Thi quái, đây cũng là hai phần danh sách.

Trâu Lương đưa quyển trục giao cho Triển Chiêu, Lâm Dạ Hỏa tò mò hỏi Bạch Ngọc Đường, “Thiên Tàn lão gia tử có chuyện gì sao?  Tại sao phải nhảy ra ngoài như vậy a!”

Bạch Ngọc Đường cũng không biết chuyện gì, ngoài ra Ngũ gia đối với tướng mạo lão đầu nhi còn có chút hiếu kỳ.

Triển Chiêu đem quyển trục mở ra, hai phần danh sách đều có cách thức không giống nhau, nhưng chữ viết lại rập rạp chằng chịt, có chút dọa người.

Hai phần danh sách, một phần là biểu đồ hình cây (*), phía trên cùng  có một ký hiệu hỏa long, xuống dưới là từng nhánh cây  phân ra cùng liên hệ với thân cây thành một hệ thống nhất, trên mỗi nhánh cây đều có tới mấy trăm cái tên rải rác phía trên.

"view"          Một phần khác thì tương đối đơn giản hơn, chỉ là từng cái tên một, tuy nhiên phía sau những cái tên đó là một chuỗi con số.

Ngũ gia liếc mắt nhìn, chỉ phần danh sách  thứ hai nói, “Cái này nhìn giống như là trướng bản (Sổ sách kế toán).”

Những cái tên này xếp thành một danh sách rất dài, Ngũ gia đếm một chuỗi những con số từ trên xuống dưới, chờ đến khi Ngũ gia nhìn hết, nghĩ một lát liền nói “Chín mươi lăm vạn bảy ngàn tám trăm hai mươi bốn?”

Tiểu Lương Tử cả kinh, “Vậy cũng tính ra được sao?!”

Tiểu Tứ Tử vỗ vỗ tay, “Bạch Bạch  thật là lợi hại!”

Lâm Dạ Hỏa cũng vỗ tay, “Ác! Lợi hại a Bạch lão ngũ!”

Trâu Lương đối với Triệu Phổ gật đầu một cái, “Số lượng trùng với tất cả số lượng vàng được mang ra ngoài.”

Cửu vương gia gật đầu một cái, sau đó ngẩn người một chút, cả kinh, “Tìm được chín mươi lăm vạn lượng hoàng kim?!”

Triển Chiêu cũng kinh ngạc, “Nhiều như vậy?!”

Tiểu Lương Tử kéo vạt áo Triệu Phổ, “Sư phụ! Trừ đi hai mươi vạn lượng, chúng ta liền lời được bảy mươi lăm vạn lượng a”

Triệu Phổ cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi, “Lại có thể lượm được một trăm vạn lượng hoàng kim?”

Công Tôn hỏi Tiết Tẫn cùng Thiên Thi Quái ngồi ở bên cạnh bàn đang nhìn danh sách, “Hai vị tiền bối, biết lai lịch khoản tiền này sao?”

Tiết Tẫn uống rượu, nhìn chằm chằm danh sách khe khẽ thở dài.

Thiên Thi lão gia tử gật đầu, “Khoản tiền này chính là Hỏa Long Kim, là tàng kim lớn nhất khu vực Tây Vực. Là năm đó Hỏa Long Quốc lưu lại bảo tàng.”

“Lại là Hỏa Long Quốc!” Triển Chiêu kéo Nhị lão, đem sự tình Yêu Vương mang bọn họ đi vào trong Hắc Phong Lâm, sau đó kể đến chuyện bọn họ ở lại cổ trạch tìm đầu mối, kết quả Tắc Lặc dẫn bọn họ tìm được hoàng kim.

“Ha ha ha…”

Hai lão gia tử nghe xong liền ha ha cười to.

Triển Chiêu đưa tay nhéo hai người bọn họ, “Nói rõ chút!”

Thiên Thi hỏi, “Các ngươi biết Lão rèm, đúng không?”

Triển Chiêu quơ quơ sách

Thiên Thi gật đầu, “Họ Uông đó là một kỳ nhân, nhưng lại là một người rất láu cá a! Lại rất gian xảo, năm đó hắn dùng một chiêu kim thiền thoát xác, thật ra thì hắn căn bản không chết.”

“Lão gia tử, người đã từng gặp qua hắn không?” Công Tôn hỏi.

Thiên Thi lắc đầu một cái, “Ta chưa thấy qua, nhưng cách hành động của lão rèm kia thì ta rõ ràng.”

“Trước kia lão rèm là người từ bên ngoài mà đi lên.” Tiết Tẫn nói tiếp, “Cho nên họ Uông đó mới có thể thiếu chút nữa bị diệt môn. Lần đó đại nạn không chết, sau đó hắn đem lão rèm cải tạo thành một  tổ chức bí ẩn. Vô luận loạn thế hay là thái bình thịnh thế, một tổ chức có được tài sản to lớn luôn sẽ đưa tới chú ý của người đời.”

” Cái gọi là ngựa không lén ăn cỏ ban đêm thì không mập người không có tiền của phi nghĩa không giàu a, những người giàu sang đều có lai lịch bất chánh là chiếm đa số. Ngươi trên tay có bao nhiêu tiền, hắc đạo sẽ muốn cướp ngươi, bạch đạo sẽ muốn tra ngươi, làm sao cũng không an toàn. Họ Uôn kia lúc xảy ra chuyện, chính là ở chỗ hắn tiền quá nhiều lại còn tới bằng con đường bất chánh.”

Bạch Ngọc Đường, ” Kiếm tiền giống như hắn như vậy, bị để mắt tới cũng bình thường.”

“Trên cái thế giới này, người nào tiêu tiền hàng loạt lại kiếm tiền rất nhiều, lại di dời tiền với số lượng lớn, không cần thông qua quan phủ cũng không cần sợ có người cướp, hắc bạch lưỡng đạo cũng sẽ không hỏi tới cũng không dám để ý?” Thiên Thi hỏi mọi người.

Công Tôn suy nghĩ một chút, hỏi, “Quân lương?”

Tất cả mọi người cảm thấy có lý, quân lương hàng năm cũng là một khoản tiền rất lớn, cũng không ai dám động tới khoản tiền này.

Hạ Nhất Hàng nhưng là nhẹ nhàng xua tay, “Quân lương  tuyệt đối là dưới sự giám sát của các phe phái trong triều đình, bởi vì khoản tiền này quan hệ đến thiên hạ an nguy, mỗi một xu tiền đồng cũng sẽ có rất nhiều người nhìn chằm chằm.”

Triệu Phổ cũng gật đầu.

“Đừng nên đoán là tiền gì.” Tiết Tẫn cho mọi người một lời nhắc nhở, “Là đoán người nào a.”

“Người nào…” Mọi người suy nghĩ một chút, không hẹn mà cùng nghĩ tới một người.

Triển Chiêu hỏi, “Hoàng đế?”

Tiết Tẫn cười, “Hàng năm tất cả các khoản thuế cống nạp cũng sẽ từ các nơi đưa đi hoàng thành, lại sẽ có các khoản chi tiền đến các địa phương lớn nhở cũng từ hoàng thành mà ra, Hoàng thượng một đạo thánh chỉ, có quan viên nào dám hỏi tới sao? Hoàng thượng phát một đạo kim bài, các quan ải dám kiểm tra sao? Binh mã hoàng thành phụ trách vận chuyển vàng bạc, sơn tặc thổ phỉ dù có là tổ chức  lớn hơn nữa dám chủ ý sao?”

Tất cả mọi người một cả kinh lắc đầu —— là chuyện như vậy!

Nghe xong Tiết Tẫn cùng Thiên Thi lão gia tử giải thích, tất cả mọi người suy nghĩ minh bạch một chuyện ——  Hỏa Long Quốc này, chính là một trò lừa bịp a.

Triệu Phổ hỏi, năm đó ngụy tạo cả một Hỏa Long Quốc, mục đích thực sự là vì thủ tiêu tang vật, rửa tiền, làm một con đường thuận lợi cho việc rửa tiền tham ô?”

Ngũ gia cũng cau mày, “Chủ ý này cao, Hỏa Long Ký tương đương với lệnh bài thông quan trong cung phát ra!”

“Đây là to gan cỡ nào a, hơn nữa phải thực hiện thế nào?” Công Tôn cảm thấy không tưởng tượng nổi.

“Nếu như có một tấm lưới lớn như vậy…” Triệu Phổ giơ lên phần danh sách thứ nhất, “Liền không là vấn đề!”

“Mỗi một cái tên trong danh sách này, đều cùng buộc chung với nhau thành một chỗ, cành lá đan xen bao che lẫn nhau. Hỏa Long Quốc thời kỳ lão rèm, giống như một tấm mạng nhện, bị bọn họ để mắt tới người và tài sản, vô luận giãy giụa như thế nào cũng kiếm không ra lối thoát.”

Triệu Phổ sờ cằm, đang nghiên cứu một phần danh sách kia, Hạ Nhất Hàng đột nhiên lại gần, tựa hồ là đang tìm kiếm cái tên gì.

Bất quá trên danh sách có quá nhiều tên, nhìn một hồi liền  có chút hoa mắt.

Hạ Nhất Hàng đang cau mày, một bên, một cánh tay nhỏ bé mũm mĩm  bỗng nhiên đưa tới, chỉ một cái tên.

Hạ Nhất Hàng cúi đầu nhìn một cái, “A! ” một tiếng, ngẩng đầu nhìn… Tiểu Tứ Tử đang giúp mình chỉ cái tên đó.

Tiểu Lương Tử cũng tò mò víu lấy cạnh bàn mà nhìn, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử chỉ cái tên đó là “Thành Mậu (壆茂 – Trong truyện ghi là chữ này mà tìm không ra nghĩa nên phán đại a.).

Triệu Phổ như có điều suy nghĩ, “Họ Thành…”

Công Tôn tò mò hỏi Tiểu Tứ Tử, “Tiểu Tứ Tử, danh tự này thế nào?”

Tiểu Tứ Tử thu tay về tiếp tục bưng ly sữa dê, chậm rãi trả lời, “Không biết nga, bất quá Yêu Yêu nói qua, nếu là muốn tìm cái gì, thì tùy ý  ngón tay chỉ một cái, tám chín phần mười là trúng a.”

Mọi người một lần nữa cảm khái —— Yêu Vương đây là làm mẫu phương thức chính xác cho  Tiểu Tứ Tử sử dụng a!

Bạch Ngọc Đường suy nghĩ một chút, “Hắc Phong Thành hình như là có một tiền trang rất lớn, ông chủ chính là họ Thành.”

“Thành Đại Bành, họ Thành lại không nhiều, tiền trang này là cửa hiệu lâu đời ở Hắc Phong Thành, chí ít cũng đã trải qua ba đời.” Hạ Nhất Hàng đưa tay, nhẹ nhàng sờ sau tai, như có điều suy nghĩ nói, “Bọn Trương Nhị Cẩu thiếu tiền đánh cuộc trong sòng bạc, trong này phần lớn bạc là đến từ tiền trang này.”

Ngũ gia sáng tỏ chớp mắt, “Tiền trang này là thả cao pháo sao?”

Hạ Nhất Hàng gật đầu.

“Thả cao pháo là cái gì?” Công Tôn dẫu sao cũng là văn nhân, không quá hiểu những loại kinh doanh trong sòng bạc.

“Thả cao pháo chính là cho mượn tiền với lãi nặng, lúc mượn từ trong sòng bạc là một trăm lượng, đến lúc sinh lãi, thời điểm trả tiền lại có thể lên đến một ngàn lượng.” Triển Chiêu nói.

Công Tôn kinh ngạc, “Tiền trang cho vay nặng lãi không phải đã bị ban lệnh cấm sao?”

“Cho nên thông qua sòng bạc để cho vay nợ a, thuộc về kiếm tẩu thiên phong (*) [Kiếm tẩu thiên phong: Ý nói không theo phương thức bình thường mà dùng những biện pháp mới để giải quyết] .”Triển Chiêu không biết làm sao, ” Tình huống trong này tương đối phức tạp, không bắt được cái chuôi, quan phủ cũng không làm gì hắn được.”

“Tiền trang này trước kia cũng là thế lực của lão rèm sao?”  Lâm Dạ Hỏa hỏi, “Mãi cho tới hôm nay vẫn còn làm loại chuyện thương  thiên hại lý này?  Đã làm chuyện xấu nhưng gia tộc kinh doanh lại một đời truyền một đời?”

Triệu Phổ nhẹ nhàng gõ cằm, “Có lẽ… Chuyện so với tưởng tượng phức tạp hơn nhiều lắm.”

Đám người Triển Chiêu cũng nhìn Triệu Phổ.

Triệu phổ suy nghĩ một chút, gọi tới Giả ảnh, Đổng Thiên Dực cùng Hứa Kham.

Triệu Phổ để cho ba người bọn họ xem thật kỹ phần danh sách này một chút.

Ba người bọn họ còn có Hạ Nhất Hàng cùng Lỗ Nghiêm vào thư phòng nghiên cứu, đám người Triệu Phổ cùng Triển Chiêu đóng cửa lại, đến thư phòng thương lượng chuyện.

Bạch Ngọc Đường hỏi Triệu Phổ, “Ngươi cảm thấy trong quân doanh có người của lão rèm?”

Triệu Phổ gật đầu một cái.

Triển Chiêu, “Cho nên Trương Nhị Cẩu bọn họ đánh cướp thương nhân, e rằng cũng phải xuất phát từ ý nghĩ đơn thuần là muốn kiếm tiền?”

Lâm Dạ Hỏa cũng cảm thấy hợp lý, “Bọn họ bị bắt thà nhận tội cũng không biện bạch, là bởi vì trong quân doanh có tai mắt?”

“Bất luận trị quân có bao nhiêu khiêm khắc nhưng  gian tế luôn tồn tại.” Triệu Phổ chậm rãi nói, ” Trong quân doanh ta thường thì cũng bắt được một hoặc hai người. Loại người như vậy bình thường là tình nguyện chết cũng sẽ không chỉ ra chử mưu  phía sau, tại sao lại như vậy? Cũng là bởi vì có điểm yếu ở trong tay người khác. Có cái gì so với mạng mình còn trọng yếu? Thân nhân bạn bè người yêu… Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có những thứ này. Nhưng coi như thật sự có yếu điểm, cũng có thể cùng ta nói, không chừng ta còn có thể giúp bọn họ mau cứu người còn nghĩ một chút biện pháp. Nhiều năm qua như vậy, không một chút tiếng gió, lý do liền rất đơn giản… Trong quân doanh nhất định là có cơ sở ngầm! Cái gì gió thổi cỏ lay cũng đều bị biết!”

“Vậy tại sao gần đây đột nhiên xảy ra chuyện chứ?” Công Tôn không hiểu.

Mọi người suy nghĩ một chút, đồng thời cũng nghĩ tới một cái lý do.

“Bởi vì Yêu Vương trở lại?” Triển chiêu hỏi.

“Triệu Trinh còn hết lần này tới lần khác lại vào lúc này để cho ta tìm vàng.” ánh mắt một bên con kia màu xám tro của Triệu Phổ lại phai nhạt mấy phần, trong mắt lộ ra một tia giảo hoạt, “Đây chính là gần một trăm vạn lượng hoàng kim a!”

Tất cả mọi người gật đầu.

Ngay cả Bạch Ngọc Đường thường thấy tiền không thừa nhận cũng không được, đây là một khoản tiền lớn.

Cửu vương gia cười lạnh một tiếng, “Một đời trước để dành được số tiền này, vậy phải làm bao nhiêu chuyện xấu? Mà khoản tiền này hết lần này tới lần khác còn bị giấu đi, vậy các ngươi cảm thấy, người biết có khoản tiền này tồn tại, có thể hay không nghĩ hết biện pháp muốn nắm giữ được khoản tiền này?”

“Cho nên hỏa long kim cũng là một con mồi?” Triển Chiêu hỏi.

“Trước không phải nói Hắc Phong Thành tới rất nhiều người ngoài sao? Cũng là bởi vì địa hình biến đổi lớn cho nên tới Tây Vực tìm bảo bối.” Lâm Dạ Hỏa nói, ” Địa phương Tây Vực nơi ta sinh trưởng, chỗ này nơi đó có bảo bối gì a, đừng nói động đất, đem khắp sa mạc cũng đào lên sàng một lần cũng chỉ sàng ra chút mảnh xương vụn.”

“Cho nên phàm là đột nhiên tới… Đều là biết hỏa long kim tồn tại?” Bạch Ngọc Đường hỏi.

” Thế đạo bây giờ bất đồng so với khi xưa rồi, lão rèm hẳn vẫn tồn tại, nhưng là cũng cụp đuôi làm người, làm chuyện xấu khẳng định cũng là cẩn thận một chút. Bây giờ bạc khẳng định không có dễ kiếm như trước kia, nhưng bây giờ làm chuyện xấu lại không nhất định ít hơn so với trước kia. Ngoài ra, dù sao cũng là chừng mấy đời người bày lưới, ảnh hưởng rất rộng, đó là mối họa a!” Triệu Phổ càng nói càng vui, “Chúng ta tháo ngày tháo đất chơi đùa toàn bộ Tây Vực long trời lỡ đất, cũng chính là vì tiếp Yêu Vương trở lại. Trả lễ lại a, lão gia tử như vậy chú trọng người, khẳng định phải cho chúng ta chút tưởng thưởng đúng không? Trong thành Khai phong hoàng chất của ta còn nhìn nha, Yêu Vương đường xa tới, tới một cái trước đưa lễ ra mắt  là một một trăm vạn lượng hoàng kim, tiếp đó lại lôi ra chừng mầy đời ổ trộm kinh doanh lớn… Ai nha! Thật là quá hào phóng! A ha ha ha.”

Mọi người thấy mặt thích thú của Triệu Phổ liền có chút dở khóc dở cười.

Tiểu Tứ Tử tiến tới bên tai Công Tôn nhỏ giọng nói, “Cha, Cửu Cửu thật giống như Sơn Đại Vương!”

Công Tôn bị nhi tữ chọc cười, Triệu Phổ đang khó chịu đột nhiện lại  nhặt được một đống tiền không minh bạch, vào lúc này rốt cuộc có đầu mối, quả nhiên tâm tình liền thay đổi tốt hơn.

Đợi một hồi, Giả ảnh, Đổng Thiên Dực cùng Hứa Kham cầm danh sách tới thư phòng Triệu Phổ, thật đúng là tìm được không ít đầu mối.

Hứa Kham đối với những thương hộ ở Tây Vực tương đối hiểu, có mấy tên Hứa Kham đều cảm thấy quen mắt, mà Giả Ảnh cùng Đổng Thiên Dực cũng từ những cái tên trên danh sách, tìm được mấy cái tên có thể cùng tướng tá trong quân có chút quan hệ.

Triệu Phổ mạng Trâu Lương chuẩn bị an trí hỏa long kim, vận chuyển hai mươi vạn lượng hoàng kim đi cứu tế những bộ tộc Tây Vực.

Mà một phương diện khác, lại lệnh cho Hạ Nhất Hàng mang theo Giả ảnh cùng Đổng Thiên Dực, bí mật điều tra mấy vị tướng tá trong quân.

Ngay cả những thương hộ kia, trong quân người ra mặt không tiện, cho nên triệu phổ kính nhờ Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường hỗ trợ điều tra.

Ngoài ra, Tiết Tẫn cùng Thiên Thi cũng để cho Triển Chiêu nhanh đi tìm Thiên Tàn bị dọa sợ mang người trở về, người cứ như vậy nhảy tới nhảy lui chớ một hồi lại hù dọa người.

Triển Chiêu cũng có chút bận tâm, bất quá Hắc Phong Thành nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ với lại tối lửa tắt đèn biết đi đâu mà tìm?

Suy nghĩ một chút, Triển Chiêu liền liếc Tiểu Tứ Tử một cái, Tiểu gia tử thật ra lại dễ trông nhưng không biết trễ như vậy Công Tôn có chịu cho mượn nhi tử hay không…

Chẳng qua là ngoài dự liệu của Triển Chiêu, Miêu gia còn chưa kịp mở lời với Công Tôn, Công Tôn liền chủ động nói, “Các ngươi vào trong thành nha? Chúng ta cùng đi đi!”

Triển Chiêu có chút bất ngờ, Công Tôn cũng đi?

Triệu Phổ cũng không hiểu, hỏi Công Tôn, “Ngươi cũng đi a?”

Công Tôn đem Tiểu Tứ Tử bỏ trên đất, để cho bé cùng Tiểu Lương Tử đi lấy bao quần áo.

Trong chốc lát, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử mỗi bé trên lưng đều mang theo một bao y phục nhỏ chạy tới.

Công Tôn vui tươi hớn hở nói, “Ta ngày mai vừa vặn muốn dậy sớm mua dược liệu, dứt khoát cùng các ngươi vào thành ở tại trong khách sạn, đỡ cho sáng mai  phải chạy đến trong thành a.”

Triệu Phổ cũng đứng lên, bộ dáng kia —— Ta cũng phải đi theo.

Triển Chiêu liếc mắt nhìn Triệu Phổ, “Ngươi thì chớ đi đi, đừng có gây sự chú ý của người khác!”

Công Tôn mang theo Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử đi theo Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường rời đi soái phủ, đi vào Hắc Phong Thành.

Trong soái phủ, bởi vì quá làm người khác chú ý mà Nguyên soái Triệu Phổ “Lẻ loi hiu quạnh ” (=]]) , đang ngồi ở trong sân mặt đầy buồn bực thay Tiểu Tứ Tử sơ lông cho Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ mỗi ngày sớm muộn lông trên người đều do Tiểu Tứ Tư chải cho, tựa hồ ghét thủ pháp Triệu Phổ không tốt, cái đuôi bất mãn vẫy qua vẫy lại.

Cửu vương gia một bên nắm cái đuôi nó, một bên cầm cây lược gỗ chải lông xù cho nó, “Bổn soái chải lông cho ngươi, ngươi lại kén cá chọn canh! Ngươi cái con mèo mập này!”

Lúc này, ngoài cửa viện Âu Dương Thiếu Chinh chạy vào.

Triệu Phổ liếc hắn một cái, “Ngươi làm gì cười gian như vậy? Lại có chủ ý xấu gì?”

Âu Dương cười hì hì đi bên cạnh Triểu Phổ ngồi xuống, nói, “Ta nhớ tới  chuyện này.”

Triệu Phổ chờ Âu Dương nói tiếp.

Âu Dương nhỏ giọng ở bên tai Triệu Phổ nói mấy câu.

Cửu vương gia nghe xong nhướng mày lên, “Có loại chuyện này?”

Âu Dương gật đầu một cái.

Cửu vương gia sờ cằm một cái, ” Ừm…”

Âu Dương tiếp tục cười đểu, “Ta có một chiêu!”

Nói xong, lại thấp giọng cùng Triệu Phổ nói một hồi.

Triệu Phổ để cái lược xuống, vỗ tay phủi lông trên tay liền nói, “Ngươi muốn làm như thế nào, có nảy sinh vấn đề gì không?”

Âu Dương buông tay, “Vậy có muốn thử hay không a?”

Triệu Phổ suy nghĩ một chút, cũng cười, gật đầu một cái.

Âu Dương vui tươi hớn hở liền chạy đi.

Triệu Phổ cũng nhớ tới, liền nghe được xoạt một tiếng, cúi đầu nhìn một cái, vạt áo đã bị Tiểu Ngũ cắn.

Cửu vương gia nhìn Tiểu Ngũ trở mình phơi cái bụng lên trời, còn có vạt áo trong miệng Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ dòm một bên cây lược gỗ, ý kia —— Ngươi còn chưa có sờ bụng a! Phục vụ không có chu đáo như Tiểu Tứ Tử! [Xem như Triệu Phổ hết lẻ loi hiu quanh ha]

Triệu Phổ thở dài nhìn trời, cầm cái lược ngồi xuống chải lớp lông mềm ở phần bụng của con mèo lớn kia, chải hai cái, Cửu vương gia nhìn một chút Tiểu Ngũ, lại nhìn một chút cái lược, đột nhiên cười, đưa tay vỗ một cái móng vuốt của Tiểu Ngũ đ, “Chúng ta có nên thay đổi hình dáng một chút hay không a?”



Trong Bách Hoa Cốc ở Thiên Sơn

Ăn cơm tối hàn huyên một ngày, Yêu Vương liền nói đi ngủ, thời gian khi đi ngủ cùng Thiên Tôn bọn họ khi còn bé giống nhau như đúc.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đi vào trong nhà, nhìn một chút hai cái giường  dựa vào hai bên vách tường, cũng đưa tay gãi gãi đầu.

Hai người ngủ, không bao lâu, Ân Hậu chỉ thấy trong bóng tối, Thiên Tôn dậy rồi.

Ân hậu có chút không hiểu, “Ngươi làm gì?”

Thiên Tôn, “Cái kia,  đi uống miếng nước.”

Nói xong, ra cửa.

Ân Hậu không hiểu —— hơn nửa đêm uống nước gì a?

Đợi một hồi, lại không thấy Thiên Tôn trở lại.

Ân Hậu cũng đứng lên, đẩy cửa phòng đi ra nhìn phía ngoài.

Chỉ thấy cửa phòng Yêu Vương, Thiên Tôn đang đứng nơi đó nhìn vào trong khe cửa.

Ân Hậu không hiểu, đi tới, đưa tay vỗ vai Thiên Tôn một cái.

Thiên Tôn đối với Ân Hậu, “Xuỵt!”

Ân Hậu không hiểu —— làm sao rồi?

Thiên Tôn víu lấy khe cửa nhỏ giọng hỏi, “Hắn có thể hay không nửa đêm liền chạy?”

Ân Hậu ngẩn người, tiến tới nhìn, “Không thể nào? Không có âm thanh sao?”

Hai người đang nhìn, cánh cửa buông lỏng một chút, “Két” một tiếng cửa liền mở ra.

Ngân Yêu Vương không nói nhìn Thiên Tôn cùng Ân Hậu thiếu chút nữa ngã nhào vào, “Hai ngươi hơn nửa đêm không ngủ làm gì vậy?”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu ngẩn người, đưa tay đều chỉ đối phương, “Lão quỷ đi tiểu đêm…”

Nói xong nhìn nhau một cái, cùng nhau mở miệng lần nữa, “Ta đến tìm hắn…”

Ngân Yêu Vương không biết làm sao, đưa tay vỗ gáy hai người một cái “Nhanh đi ngủ! Ngày mai dạy sớm một chút.”

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đàng hoàng trở về đi ngủ, Yêu Vương dựa vào khung cửa, nhìn hai người bọn họ đi về phòng, đóng cửa. Trong chốc lát, cửa sổ đột nhiên mở ra.

Thiên Tôn cùng Ân Hậu đi bên ngoài liếc mắt nhìn, thấy Yêu Vương còn dựa vào ở cửa, lại rúc về.

Ngân Yêu Vương cười, lắc đầu một cái, xoay người trở về nhà.

Ân Hậu cùng Thiên Tôn trở lại trên giường, đậy lại chăn mới vừa nhắm mắt lại, liền nghe được một cái thanh âm truyền tới…

“An tâm đi ngủ, ta sẽ không đi nữa.”

[Không hiểu sao đọc được câu này mình mới thấy an tâm, cứ nghĩ là Yêu Vương sẽ lại biến mất nữa cơ]

Ban đêm trên Thiên Sơn vẫn an tĩnh như thường lệ, bông tuyết im lặng rơi trên nóc nhà, ngọn cây…

Thiên Tôn cùng Ân Hậu ngủ, có khi sẽ tỉnh giấc một lần, nhìn phòng đối diện… Trong trí nhớ như vậy ban đêm lúc tỉnh lại, người ngủ đối diện trên giường, khuôn mặt trước kia hay bây giờ đều vĩnh viễn không lộ một biểu tình gì, luôn là cau mày… Giống như vậy nhưng lại mang theo nụ cười mà ngủ, vẫn là lần đầu tiên thấy…



So với trên Thiên Sơn yên lặng ôn hòa, vào lúc này ban đêm ở Hắc Phong Thành trên đường chính là có chút náo nhiệt.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường mang cha con Công Tôn cùng Tiểu Lương Tử trên đường lớn đi tới Hắc Phong Thành, dù sao cũng là cứ điểm quân sự, buổi tối ở Hắc Phong Thành tùy thời đều có binh lính tuần thành.

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường định tìm được Thiên Tàn trước, nhưng lão gia tử cũng không biết phiêu đi nơi nào, hoàn toàn không thấy bóng dáng.

Triển Chiêu ôm Tiểu Tứ Tử, Tiểu Tứ Tử ngáp hai cái, vào lúc này đang chỉ một cái hẻm nhỏ tối đen.

“Cận nhi?” Tiểu Lương Tử đứng ở đầu hẻm nhìn vào trong, “Có thật là ở bên trong không?”

Tiểu Tứ Tử đều có chút mơ hồ, gục đầu ở trên vai Triển Chiêu, gật đầu một cái, lại ngáp tiếp.

Bạch Ngọc Đường cùng Tiểu Lương Tử cùng đi vào ngõ hẻm, trong chốc lát, hai người đi ra.

Triển Chiêu nhìn sau lưng hai người bọn họ một chút, cũng không thấy Thiên Tàn.

“Tìm được không?” Công Tôn tò mò hỏi.

Bạch Ngọc Đường cúi đầu, Tiểu Lương Tử ngửa mặt, một lớn một nhỏ nhìn nhau một cái, cùng nhau gật đầu.

Công Tôn: “Tìm được a?”

Triển Chiêu không hiểu, “Người đâu?”

“Khụ khụ.” Bạch Ngọc Đường nhẹ nhàng ho khan một tiếng, chỉ thấy xa xa có một đội binh mã tuần thành đốt đèn lồng đang đi qua.

Ngũ gia giơ tay lên hướng về phía bọn họ vẫy vẫy.

Quân lính Hắc Phong Thành tự nhiên đều biết Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường, chớ nói chi là Công Tôn là quân sư kiêm thần y là người mà bọn họ kính yêu nhất.

Hai tên lính  dẫn đội tuần thành chạy mau tới, “Quân sư! Triển đại nhân Bạch thiếu hiệp.”

Công Tôn mỗi lần bị kêu quân sư vẫn còn chưa quen lắm.

Tiểu Tứ Tử vào lúc này đã ngủ, nằm trên vai, ôm lấy cổ Triển Chiêu.

Triển Chiêu không hiểu Bạch Ngọc Đường kêu thị vệ làm gì.

Bạch Ngọc Đường chỉ chỉ đèn lồng trong tay hai thị vệ, vừa chỉ chỉ ngõ hẻm đen thui, tỏ ý hai người —— chiếu một chút.

Hai thị vệ đưa tay giơ đèn lồng đi vào trong ngõ hẻm chiếu một cái, được chứ… Trong ngõ hẻm ngổn ngang nằm mấy cổ thi thể, còn đều là tiêu thi, thương tích trên người đều là bị cháy, thật là đáng sợ.

“Oa!” Hai tên lính mới vừa kêu lên, vội vàng che miệng lại, đồng thời đi xem Tiểu Tứ Tử đang ngủ thật ngon.

Tiểu Tứ Tử ôm cổ Triển Chiêu chép miệng hai cái, không tỉnh.

Triển Chiêu trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng kinh khủng trong ngõ hẻm, có chút không nói ra lời.

Công Tôn đưa tay, vỗ mông Tiểu Tứ Tử một cái.

Tiểu Tứ Tử mơ mơ màng màng ngẩng đầu lên, xoa xoa cái mông, quay đầu nhìn Công Tôn.

Công Tôn hỏi, “Thiên Tàn gia gia đâu?”

Tiểu Tứ Tử chu mỏ, “Thiên Thiên về ngủ rồi a.”

Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường cũng nhìn bé —— đã đi về  rồi?

Công Tôn không nói, chỉ ngõ hẻm, “Vậy những thứ này là cái gì?”

Tiểu Tứ Tử ngáp một cái, gãi gãi đầu, “Miêu Miêu muốn tìm a… Thi thể đó.” [Ôi dễ cưng quá hà =]] ]

Triển Chiêu nhìn trời.

Hai tên lính mặt đầy khen ngợi, “Triển đại nhân danh bất hư truyền, mạt tướng bội phục!”

Triển Chiêu sâu kín quay mặt sang, nhìn hai tên lính kia, “Danh bất hư truyền? Cái gì danh?”

Hai tên lính nhìn nhau một cái, mở miệng, “Cái gì đó… Nguyên soái là, bách chiến bách thắng, phất tay một cái địch quân tan thành mây khói.”

Triển Chiêu hí mắt.

Hai tên lính nói tiếp, “Ngũ gia là anh tuấn tiêu sái, phất tay một cái mê đảo vạn người đi trên đường.”

Bạch Ngọc Đường khẽ nhíu mày một cái.

“Công Tôn tiên sinh là hành y tế thế, phất tay một cái cam đoan thuốc đến bệnh trừ, Triển đại nhân là…” Hai tên lính hướng về phía Triển Chiêu toét miệng cười, “Tai tinh cao chiếu, phất tay một cái thi thể liền ở bên cạnh.” [Ôi mẹ ơi, chết cười luôn rồi]

Hiện trường yên lặng chỉ chốc lát sau, Tiểu Lương Tử “Phốc ” một tiếng.

Tiểu Tứ Tử cũng “Ha ha ha” vui vẻ lên.

Bạch Ngọc Đường cùng Công Tôn hết sức nín cười.

Triển Chiêu liền sinh khí, Bạch Ngọc Đường để cho binh lính đi gọi tướng quân phụ trách trực đêm tối nay, liền nói Triển Chiêu lại nhặt thi thể, để cho họ mang ít người tới.

Trong chốc lát, Triệu Phổ tự mình mang người tới, đi theo phía sau còn có Tiểu Ngũ lông tóc rối bù.

Bạch Ngọc Đường xa xa nhìn Tiểu Ngũ cảm thấy hình như có nơi nào không đúng lắm, làm sao lại rồi bù như vậy?

Cửu vương gia đi tới đầu hẻm, Công Tôn đã ở trong ngõ hẻm nghiệm thi, Triển Chiêu cũng đang ngồi quan sát thi thể.

Bạch Ngọc Đường ôm ngủ Tiểu Tứ Tử đứng ở đầu hẻm, bên cạnh Tiểu Lương Tử đang dựa vào ngủ gà ngủ gật.

Ngõ hẻm bị chiếu rất sáng, trên đất bốn cỗ tiêu thi thoạt nhìn mà phát sợ.

Đi cùng Triệu Phổ còn có tướng quân phụ trách trực đêm tối nay, Tần Duyệt.

Tần Duyệt đi vào, ngồi xuống cùng Công Tôn và Triển Chiêu cùng nhau kiểm tra thi thể.

Triển Chiêu cho hắn một ít thứ, Tần Duyệt nhận, đang cẩn thận nghiên cứu.

“Ngày hôm nay liền một mạch nhặt được bốn cỗ thi thể, vượt xa bình thường phát huy a.”

Trong ngõ hẻm, Triển Chiêu mang theo hơi lạnh liếc mắt nhìn, trong ánh mắt mang chút oán niệm.

Triệu Phổ hỏi Bạch Ngọc Đường, “Làm sao tìm được?”

Bạch Ngọc Đường hướng về phía Tiểu Tứ Tử trong ngực đang bĩu môi.

Triệu Phổ đưa tay nhận lấy Tiểu Tứ Tử trong tay Bạch Ngọc Đường, ôm để cho bé ngủ tiếp.

Bạch Ngọc Đường đưa tay sờ đầu Tiểu Lương Tử một cái đang còn dựa vào mình ngủ gà ngủ gật.

Lúc này, Tần Duyệt đi ra.

Tần Duyệt đến trước mặt Triệu Phổ, đưa tay cho Triệu Phổ nhìn, trong tay hắn có mấy hột xí ngầu. Xúc xắc là bằng đồng, mỗi một một góc đều có một lỗ, có thể dùng sợi giây mặc vào.

Bạch Ngọc Đường nhìn một cái, hỏi, ” Người chết là người trong sòng bạc sao?”

Tần Duyệt gật đầu, “Những hột xí ngầu này có thể là treo ở trên thi thể, sợi giây bị đốt thành tro  rồi.”

Triệu Phổ gọi tới hai ảnh vệ, để cho bọn họ đi tra một chút là người nào trong sòng bạc nào sẽ xùng  loại xúc xắc này.

Lúc này, Triển Chiêu cũng đi ra, nói, “Thi thể cũng không có đầu, Công Tôn nói, đầu chặt xuống sau mới phóng hỏa đốt thi thể, người cũng không phải là bị thiêu chết, mà là dùng đao đâm chết sau đó mới phóng hỏa đốt thi thể.”

Triệu Phổ cau mày, “Đầu cũng bị mất tại sao còn muốn thiêu hủy thi thể?”

“Vì giấu giếm thân phận đi.” Công Tôn đi ra, không biết làm sao buông tay, “Xử lý rất sạch sẻ, đầu mối đều bị cháy rụi, không tra được thân phận.”

Triệu Phổ nhìn một chút hột xí ngầu bằng đồng trong tay, “Cho nên đây là đầu mối duy nhất có thể tra được thân phận?”

Triển Chiêu cầm lên một hột xí ngầu, mặt lộ vẻ nghi hoặc, “Vô luận là người nào xử lý thi thể, cảm giác hết sức tỉ mỉ cẩn thận… Sẽ không cẩn thận mà lưu lại đầu mối rõ ràng như vậy?”

Công Tôn, “Ta cũng cảm thấy có chút cố ý.”

Bạch Ngọc Đường hỏi, “Đó là gài tang vật?”

Triển Chiêu nhún vai, “Dù sao nhất định là có mục đích, dẫn dắt chúng ta đi thăm dò sòng bạc…”

Triển Chiêu lời còn chưa dứt, cũng cảm giác có vật gì đang quây quanh mình, cúi đầu nhìn một cái, Tiểu Ngũ đang ngước mặt nhìn hắn.

Triển Chiêu trừng mắt nhìn, nghiêng đầu một cái, tựa hồ cảm thấy không đúng chỗ nào, sau đó ngồi xuống nâng đầu Tiểu Ngũ lên, “Ai nha? Làm sao mập như vậy?”

Tiểu Ngũ vẫy vẫy lông, Bạch Ngọc Đường cũng nhìn ra không đúng chỗ nào, “Thay đồi lông quăn sao?”

Tiểu Lương Tử dựa vào Ngũ Gia cũng tỉnh, xoa xoa con mắt nhìn Tiểu Ngũ một cái, tiến tới cẩn thận sờ lông, “Ai nha? Làm sao lại xoăn xoăn giống lúa mạch như vậy?”

Triển Chiêu không nói lại đưa tay vén lông của Tiểu Ngũ, con hổ này làm sao lại giống như con cừu như vậy, hay chỉ là một con cừu mập.

Công Tôn sâu kín nhìn Triệu Phổ một cái.

Cửu vương gia ôm Tiểu Tứ Tử ngửa mặt —— dù dì cũng là bổn soái chải lông đi ra ngoài dĩ nhiên là cùng người khác bất đồng!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui