Sau mấy ngày thoải mái vui chơi, hôm nay, mới sáng sớm Tôn Thanh Hạ đã kéo Diệp Tân tới một cửa hàng chi nhánh của hãng thời trang nổi tiếng nào đó.
Diệp Tân vốn cho rằng hắn muốn mua quần áo nên cũng ngoan ngoãn đi theo. Vừa vào cửa, đại diện chi nhánh đã tươi cười cúi đầu chào đón, phía sau là hai hàng nhân viên đứng thẳng tắp, đồng loạt chào: “Tôn tiên sinh, chào mừng ngài đã tới”.
Tôn Thanh Hạ khẽ gật đầu xem như chào hỏi: “Ừ, chuẩn bị xong chưa?”
“Đã chuẩn bị xong theo yêu cầu của ngài, xin mời đi theo tôi”.
Diệp Tân thầm nghĩ, mua bộ quần áo thôi mà, có cần phải long trọng quá vậy không. Nhưng khi tiến sâu vào trong, cậu mới phát hiện, cả căn phòng tràng hoàng lộng lẫy chỉ treo duy nhất hai bộ âu phục, một trắng một đen, từ kiểu dáng đến đường nét may đều tinh tế, xa hoa.
Tôn Thanh Hạ kiểm tra qua một lát, có vẻ rất hài lòng: “Mọi người ra ngoài trước đi”.
Đợi đến khi nhân viên rời đi hết, Tôn Thanh Hạ lấy bộ trắng kia xuống, so lên người Diệp Tân, ánh mắt lấp lánh đầy ý cười: “Mặc vào để anh nhìn xem có hợp hay không”.
“Dạ? Cho em?” Diệp Tân ngạc nhiên.
Tôn Thanh Hạ nhướn mày, tỏ vẻ xác thực là thế, sau đó còn lấy xuống bộ màu đen, tự mình đổi.
Mặc dù không hiểu Tôn Thanh Hạ đang làm gì, Diệp Tân vẫn ngoan ngoãn làm theo lời hắn. Chỉ đến khi hai người thay xong trang phục đứng trước gương, cậu mới vỡ lẽ hai bộ âu phục này trang trọng thế nào, bản thân cậu mặc nó cũng rất vừa vặn, phù hợp, cứ như thiết kế riêng cho cậu vậy.
“Mắt nhìn của anh quả nhiên không sai”. Tôn Thanh Hạ ngắm nhìn Diệp Tân, đắc ý tự khen.
Diệp Tân bối rối nhìn hắn. Bình thường rất ít khi Tôn Thanh Hạ mặc chính trang như thế này, đây còn là lần đầu tiên Diệp Tân thấy hắn mặc lễ phục, tinh thần lập chức phấn chấn mười phần.
Cậu ngơ ngác cảm thán: “Anh mặc thật đẹp”.
Tôn Thanh Hạ nhìn vẻ mặt hoa si của cậu, nhịn không được véo má cậu một cái, dịu dàng cười nói: “Em cũng rất đẹp”.
Dưới cuộc nói chuyện khen tới khen lui, khen qua khen lại nhạt nhẽo của cả hai, Diệp Tân bị Tôn Thanh Hạ kéo lên xe.
Hả? Xe ở đâu ra vậy?
Mấy ngày nay hai người đi chơi đều không tự lái xe, Tôn Thanh Hạ cũng không thuê xe hay thuê tài xế. Sao tự nhiên cậu có cảm giác ngày hôm nay sẽ phát sinh chuyện gì đó bất ngờ nhỉ, không giải thích nổi.
“Chúng ta đi đâu vậy anh?” Diệp Tân tò mò hỏi, “Phải tham dự vũ hội hoặc tiệc mừng gì sao?”
Bộ lễ phục này giống trang phục mặc khi kết hôn lắm ấy.
Diệp Tân vì ý nghĩ bất chợt này mà lén đỏ mặt thấp thỏm.
Tôn Thanh Hạ cười đáp: “Ừ”, nhưng hắn cũng không nhiều lời giải thích: “Em quên sao, hôm nay là ngày rất quan trọng”.
“Vâng”, Dù thắc mắc, Diệp Tân vẫn tin hắn, không hỏi thêm nữa.
…
Nửa giờ sau, chiếc xe dừng lại trước cổng giáo đường.
Diệp Tân vẫn nghĩ, hóa ra là tới tham gia hôn lễ.
Tôn Thanh Hạ nắm tay cậu bước qua cánh cổng, nhưng trong giáo đường lại chẳng có một ai. Cậu ngạc nhiên nhìn đồng hồ, đã qua giữa trưa, đáng lẽ những người được mời phải có mặt rồi chứ, sao hiện tại chỉ có hai người họ?
Diệp Tân quay đầu nhìn ngó xung quanh, giáo đường được trang trí bằng những bông hoa trắng tinh khiết, quanh quẩn đâu đó là bản nhạc tình ca êm ái, rất phù hợp với không khí lễ đường, lối trang hoàng giản dị nhưng không mất đi vẻ hoa lệ, bảo cậu đây không phải lễ đường chuẩn bị cho hôn lễ chắc chắn cậu sẽ không tin.
Cơ mà cả lễ đường chẳng có một ai, không gian trống vắng càng lộ vẻ yên tĩnh buồn tẻ.
Diệp Tân nghi hoặc hỏi: “Tình huống gì đây?”
“Tình huống cái gì?” Tôn Thanh Hạ kéo Diệp Tân tiếp tục bước về phía trước.
“Sao chỉ có hai người chúng ta?”
“Không chỉ có hai người chúng ta đâu”, Tôn Thanh Hạ đi thẳng đến lễ đài mới dừng lại, mặt đối mặt với Diệp Tân, nhìn thẳng ra phía sau cậu, “Có rất nhiều người ở đây, em không thấy sao?” (Mây: douma, nếu đây là truyện kinh dị thì sau DT là thứ gì, hãi vê lờ =_=)
Diệp Tân thuận theo ánh mắt hắn, mờ mịt quay đầu, sau đó liền ngây người hoảng hốt.
Phía sau cậu không biết từ lúc nào đột nhiên xuất hiện rất nhiều người, đều đang vỗ tay cười vang đi về phía hai người họ.
Có những người không quen biết, có những người chỉ gặp qua một hai lần, lại có những người mà cậu vô cùng quen thuộc.
Trình Viêm cùng vợ của cậu ta, Lâm Ly.
Đây là lần đầu tiên Diệp Tân gặp lại Trình Viêm sau khi biết toàn bộ chân tướng, nhưng cậu vẫn chưa kịp điều chỉnh cảm xúc xong, bàn tay đã bị Tôn Thanh Hạ khẽ kéo.
Cậu bừng tỉnh hồi thần, quay đầu lại nhìn Tôn Thanh Hạ, đối phương ra hiệu ý bảo cậu hướng mắt ra sau lưng hắn.
Là đồng nghiệp cùng công ty, bạn học thời đại học, còn cả cha mẹ, ông nội Tôn và cha mẹ Tôn đã lâu không gặp.
Ai cũng đang vui vẻ vỗ tay cười.
Diệp Tân không kịp phản ứng.
Bất chợt, tựa như nhớ ra điều gì đó, cậu nhìn lướt qua bộ lễ phục màu đen trên người Tôn Thanh Hạ, rồi cúi đầu nhìn âu phục thuần trắng đang mặc trên người, một ý nghĩ không thể tin nổi lóe lên trong đầu cậu
Run rẩy siết chặt tay Tôn Thanh Hạ, cậu cố trấn tĩnh hỏi: “Mọi người sao có thể…”
Tôn Thanh Hạ dịu dàng cười, ghé sát lại gần tai cậu, nhỏ giọng nói: “Được rồi, chúng ta phải tranh thủ thời gian, giờ lành đã đến”.
Lúc này, mục sư cũng bước ra, hỏi bọn họ đã chuẩn bị xong chưa, đến giờ làm lễ rồi.
Tất cả mọi người tự tìm vị trí ngồi xuống, Tôn Thanh Hạ kéo Diệp Tân đi đến chính giữa bục. Hắn cười đến là vui vẻ, còn cậu thì chân sắp nhũn thành nước, không thể bước đi, căng thẳng tới mức siết chặt tay hắn, trái tim nảy tới tận họng.
Diệp Tân mơ mơ hồ hồ theo Tôn Thanh Hạ tiến hành hôn lễ, trong đầu là chộn rộn bao thứ rối như tơ vò, căn bản không thể bình tĩnh nổi.
Mục sư hỏi cậu có nguyện ý ở bên Tôn Thanh Hạ, cùng hắn đi hết một đời người hay không, cậu theo phản xạ trả lời: “Tôi nguyện ý”.
Mãi đến lúc trao nhẫn, tay Diệp Tân càng run mạnh hơn, ý cười trong mắt Tôn Thanh Hạ lại càng thêm sâu đậm. Hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, dịu dàng mà kiên định nhìn thẳng vào mắt cậu, tựa như đang cổ vũ, giúp cậu trấn tĩnh.
Lúc này Diệp Tân mới hơi bình tĩnh trở lại, kinh hoảng qua đi, lần đầu tiên trong ngày cảm xúc vui sướng ùa về, cậu chăm chú nhìn Tôn Thanh Hạ, cẩn thận làm nghi thức trao nhẫn thần thánh.
Trao nhẫn xong, Tôn Thanh Hạ quay xuống hàng ghế dưới lễ đài, nói: “Cảm ơn mọi người đã tới đây chứng kiến khoảnh khắc đến chậm này. Tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ luôn được sống trong khoảnh khắc viên mãn như ngày hôm nay, mà tất cả sự tốt đẹp ấy đều nhờ người đang đứng bên cạnh tôi mang lại”.
Cứ như vậy, trước mặt bạn bè, người thân và toàn bộ thế giới, hắn nói lời tuyên thệ:
“Diệp Tân, anh yêu em, chúng ta sẽ mãi mãi luôn bên nhau”.
Hắn cúi thấp người ôm lấy Diệp Tân, ghé sát vào tai cậu khẽ nói: “Đây chắc chắn là những lời sến sẩm nhất mà anh từng nói, nhưng cũng là lời thật lòng”, sau đó bất ngờ chiếm lấy môi cậu, nụ hôn kéo dài triền miên.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt từ từ trượt xuống.
Mỗi người trên thế giới này đều như thế, ai cũng có cuộc sống của mình, nhưng rồi một ngày xuất hiện một người khiến họ không thể sống nổi nếu mất đi người đó.
Tôn Thanh Hạ vì Diệp Tân mà tồn tại.
Mà Diệp Tân nhờ Tôn Thanh Hạ mới có thể hạnh phúc sống.
Hay nói cách khác_____
Hạn hán gặp mưa rào, mười năm luân hồi sinh tử.
Trốn không thoát.
Toàn văn hoàn
Lời tác giả: Chính văn kết thúc rồi, cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ, chắc chắn sẽ có phiên ngoại. Tui dự định để Tôn đại thiếu của chúng ta uống dấm ở phiên ngoại đó….23333333
Hì hì ~~~