Hạc Tân

Gần cuối năm, Tôn Thanh Hạ càng bận rộn.

Kể cả rảnh rỗi, hắn cũng làm như đang bề bộn nhiều việc.

Nửa tháng trước, Tôn lão gia tử nhắc hắn nên đến nhà chú bác họ hàng mừng năm mới sớm. Một lời định thảm cục, Tôn Thanh Hạ dù muốn bận rộn hơn cũng không chạy thoát.

Khí trời âm trầm, hoa tuyết bay lả tả, mang mấy phần hương vị “Vị nhược liễu nhứ nhân phong khởi”. Đối lập với tòa biệt thự thuần sắc trắng đối diện, trong vườn bụi mai hồng đã sớm nở rộ, đóa hoa bị một lớp tuyết dày bao phủ, nhìn từ xa không khác nào mai trắng che nhụy hồng, vô cùng tươi đẹp. (Vị nhược liễu nhứ nhân phong khởi = Gió thổi tung tơ liễu, câu nói của Tạ Đạo Uẩn thời Đông Tấn, ý chỉ hình ảnh tuyết trắng bay bay như gió thổi tung tơ liễu bay lên bầu trời)

Tôn Thanh Hạ mang theo lễ vật chúc tết dừng trước cửa, bước chân thoáng lưỡng lự, hắn biết vào cái ngày đoàn viên như thế này, cả gia đình bọn họ sẽ có mặt đông đủ. Nhưng do dự chỉ vỏn vẹn khoảng mấy phút, hắn liền bước nhanh tới gõ cửa.

…Bởi vì ngoài trời thực sự quá lạnh.

Vào luôn bên trong không phải càng có thể sớm diễn cho tốt sao.

Mở cửa là một người phụ nữ dịu dàng. Chính cô gái này đã tốn mất mấy năm, mạnh mẽ đánh bại những kẻ quấn quanh người kia, bất kể nam hay nữ. Kết quả cuối cùng dĩ nhiên là hai người danh chính ngôn thuận bên nhau đến già.

Ngay đến Tôn Thanh Hạ luôn biết bày mưu tính kế cũng thất bại trước cô.

Cô cười khẽ: “Hóa ra là vị khách hiếm khi xuất hiện”.

Vừa nói vừa nghiêng người qua một bên, mời Tôn Thanh Hạ vào nhà.

Trong phòng hệ thống lò sưởi mở hết cỡ, cách bài trí không có quá nhiều thay đổi, chỉ tăng thêm vài thứ lặt vặt, nói chung vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ Tôn Thanh Hạ.

Hắn nhìn người kia ngồi trên chiếc ghế salon mềm mại, chơi đùa cùng tiểu bảo bảo của y, thấy hắn tới chỉ quay đầu lại, quét mắt qua một cái: “Tôn Đại Hạc, không phải công ty đã làm tiệc mừng năm mới rồi à?”

Khuôn mặt xinh đẹp so với lần trước gặp mặt xem ra có chút thịt hơn, Tôn Thanh Hạ đến gần, kìm lòng không được đưa tay nhéo một cái, thỏa mãn đùa giỡn: “Xúc cảm tốt hơn rồi”.

Đối phương lập tức né tránh, còn không quên lườm hắn một cái tóe lửa, ôm tiểu bảo bảo nhà mình xích về phía salon phía đối diện, cách hắn rất xa.

Tôn Thanh Hạ bật cười.

Một người phụ nữ trung niên bước ra từ phòng bếp, làn da được bảo dưỡng rất tốt, một thân mặc sườn xám cổ Trung Hoa, áo choàng màu xám khoác lửng bên vai, dáng người uyển chuyển mềm mại, hoàn toàn nhìn không ra đã qua tuổi năm mươi.

Bà nhiệt tình chào Tôn Thanh Hạ: “Mới không lâu trước chuyện phiếm với mẹ cháu, nói cháu đã lâu chưa qua nhà cô, năm nay tới rồi thì ở lại ăn cơm nhé”.

Tôn Thanh Hạ đưa quà chúc tết tới đáp: “Mấy năm nay cháu do cháu sơ suất, theo lý dù bận rộn vẫn nên bớt chút thời gian đến thăm cô mới phải. Vài hôm trước cháu bị mọi người trong nhà giáo huấn vì lâu không đến nhà cô, ông nội còn đánh cháu nữa”.

Hắn nhìn vị trưởng bối thân thiết trước mắt, cố ý lấy lòng: “Mong rằng cô vì cháu mà buồn bực”.

Bà nghe hắn nói vậy, khuôn mặt xinh đẹp thoáng toát lên ý cười, hàng lông mày lá liễu khẽ nhướn: “Hôm nay là ngày tốt lành vốn không nên nhiều lời, chỉ là mẹ cháu luôn lo lắng cho chuyện đại sự cả đời của cháu, rất nhiều lần than thở trước mặt cô. Nhìn từ nhỏ lớn lên, đến thằng nhãi nhà cô cũng đã có vợ con rồi, cháu nên để ý đến chuyện này một chút”.

Tôn Thanh Hạ nhìn một nhà ba người bên kia hòa thuận vui vẻ, trong lòng chua xót, nét mặt lại không hề thay đổi, gật đầu cười:

“Cô lo lắng cho cháu đến thế, cháu cầu còn không được”.

Trong đầu thoáng hiện lên gương mặt trắng non thanh tú của Diệp Tân, dịu dàng nói:

“Cũng không phải là không có ai, chỉ là kết quả ra sao phải chờ thêm chút thời gian”.

Cuối cùng Tôn Thanh Hạ vẫn không ở lại ăn cơm, cười cười lấy cớ công ty cuối năm bề bộn nhiều việc, không thể vắng mặt quá lâu, hắn không thể làm gì hơn là chờ ngày khác sẽ tới.

Tuyết rơi dày đặc, Tôn Thanh Hạ lái xe rời sân, cửa sổ hơi hạ xuống tạo thành một khe nhỏ để vài cơn gió lạnh len qua, phiền muộn trong lòng hắn thoáng chốc tan biến.

Nhớ tới ngày đó đưa Diệp Tân về nhà, cậu ngồi trên ghế phó lái, chốc chốc lại liếc trộm hắn một cái, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Từng động tác của cậu đều không tránh khỏi cặp mắt tinh tường của hắn, nhưng hắn không hề hỏi han một câu nào. Mãi đến khi sắp về đến nhà, xem ra Diệp Tân đã hạ quyết tâm thật lớn, nói ra lời nói không dám thốt khỏi miệng, ánh mắt phức tạp:

“Tôn…. Tiên sinh, lần gặp mặt này ngài có hài lòng không?”

Tôn Thanh Hạ nhướn mày, hắn có chút bó tay với kiểu xưng hô của cậu, nhưng vẫn chăm chăm nhìn con đường phía trước, mỉm cười không nói gì.

Thời gian về đến nhà càng rút ngắn, Diệp Tân càng thêm sốt ruột, cậu giật người lấy tinh thần, hỏi lại lần nữa: “Ngài… có hài lòng với tôi không?”

Hình như Tôn Thanh Hạ cố ý, hắn vẫn như cũ không trả lời, chỉ là nụ cười càng thêm sâu xa khó đoán.

Diệp Tân thấy hắn như vậy, trong lòng đã bảy tám phần đoán được thái độ của hắn, toàn thân lạnh lẽo cứng ngắc như bị ai đó hất một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân, miệng cũng ngậm chặt không thốt lên lời.

Lúc xuống xe cậu thoáng lảo đảo, đôi mắt trống rỗng không biết đang nhìn về nơi nào, nửa ngày sau mới ngập ngừng: “Hẹn gặp lại”.

Tôn Thanh Hạ cười đáp: “Được”, sau đó quay xe rời đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui