Nhà giam Tây Hải nằm ở trung tâm sa mạc, quản lý vô cùng lỏng lẻo, nhưng chẳng cần lo lắng phạm nhân sẽ trốn thoát khỏi đây. Bởi vì nếu bọn chúng ở trong nhà giam thì còn có thể sống, nhưng thoát ra ngoài thì đến 99% là sẽ chết trong sa mạc.
Ở trong này giam giữ toàn những tên phạm trọng tội, người vào đây thì nhiều chứ kẻ ra ngoài được thì ít lắm.
Theo thường lệ, cứ đúng ngày 15 mỗi tháng sẽ có xe đến giao thức ăn, hoặc áp giải tội phạm hoặc là mấy nhân viên đến bàn giao.
Thế nhưng, hôm nay mới là mùng bảy đã có một chiếc xe đi vào trong này.
Cửa lớn của nhà giam Tây Hải chầm chậm mở ra, có một người đàn ông gầy gò yếu đuối được đưa ra trong tiếng gào thét của mấy tên phạm nhân.
“Ký xong là anh có thể đi được rồi.” Cảnh sát trại giam đưa cho anh ta một chiếc bút và tờ giấy để anh ta ký tên lên đó.
Chiếc xe ô tô chạy băng băng trong sa mạc rộng mênh mang. Trong xe, người đàn ông ngồi ở giữa bốn vị cảnh sát đặc vụ.
Anh ta không nói gì hết, vẫn luôn cúi đầu, thỉnh thoảng anh ta sẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút ngơ ngác. Cho đến lúc nhìn thấy những bụi cây gai màu vàng trên sa mạc, ánh mắt anh ta mới trở nên sinh động thêm một chút.
Mấy vị cảnh sát đặc vụ cũng không nói chuyện, bởi cấp trên đã yêu cầu không được để xảy ra chuyện gì, bằng mọi giá nhất định phải đưa người này về đến nhà an toàn.
Mười một năm trước, người đàn ông này có lòng tốt cho người qua đường quá giang, thế nhưng người ta lại chết, thế nên anh ta bị phán mười lăm năm tù, cho đến tận mười một năm sau mới được phóng thích sớm vì có biểu hiện tốt.
Trong nhà giam Tây Hải mà lại có biểu hiện tốt, nghe thì chẳng khác nào một trò cười, mấy vị cảnh sát trong mấy lần nói thầm với nhau đều tỏ ra vô cùng tò mò về việc này.
Xe ô tô chạy rất nhanh, chạy suốt từ vùng sa mạc rộng mênh mang này cho đến tận sa mạc Gobi hoang vắng, rồi lại từ đó chạy đến thảo nguyên, dần dần xuất hiện những con bò con dê, xuất hiện cả mấy hộ dân cư.
Cậu cảnh sát đặc vụ mới được nhậm chức năm nay đang ngồi trên ghế phụ tên là Tiểu Vu, đây là lần đầu cậu nhận nhiệm vụ thế nhưng lại được cùng các tiền bối đi đón người từ nhà giam. Mới đầu cậu còn cảm thấy hưng phấn, bây giờ lại cảm thấy vô cùng nhàm chán, liên tục ngáp ngắn ngáp dài, nhìn ra bên ngoài, ngoài mặt đường đang có một quầy hàng bán hoa quả, bán cả dưa gang nữa. Thế nên cậu không nhịn được mà nói: “Sư huynh, em đi mua cho bọn anh mấy quả dưa nhé.”
Hai vị cảnh sát phía sau gật đầu rồi cho xe dừng lại ở bên đường.
Anh lái xe đằng trước đổi cho một anh cảnh sát phía sau, người còn lại thì đi mua dưa cùng với Tiểu Vu.
Tiểu Vu có chút tò mò bèn hỏi: “Sư huynh, đó chỉ là một người nông dân bình thường thôi mà. Sao chúng ta phải cẩn trọng thế?”
Vị cảnh sát lớn tuổi nhìn gương mặt trẻ trung của tên nhóc bên cạnh, giễu cợt một câu: “Trước đây thì có thể là nông dân bình thường, thế nhưng vào trong nhà giam Tây Hải mười mấy năm rồi thì không thể là người dân bình thường được nữa đâu.”
Thấy Tiểu Vu không tin, anh ta cũng không nói nhiều nữa.
Cái người được thả ra từ nhà giam Tây Hải tên là Chu Mộc, anh ta mà phát hiện ra bố mẹ mình đều chết rồi, vợ thì bỏ đi cùng người khác, đến nhà cũng bị người ta chiếm mất thì có khi về được hai ngày là lại muốn quay trở lại nhà giam Tây Hải.
Chu Mộc được đưa về bằng cách vô cùng rầm rộ.
Anh ta sống trong một thôn làng vừa nghèo vừa lạc hậu, mười một năm trước anh ta bị cảnh sát bắt lên xe là chuyện cho đến nay vẫn còn có người kể lại. Chàng trai từng được khen ngợi có tiền đồ xán lạn hơn bất cứ ai, trong mắt mọi người bây giờ đã trở thành tên sát nhân, nào thì tiền mua xe, tiền xây nhà hay cả tiền lấy vợ cũng đều là do giết người mà có.
Trưởng thôn Lý Trường Canh là bạn tiểu học của Chu Mộc đi đến đón anh ta. Cái hồi mà Chu Mộc có tiền đồ khá khẩm, Lý Trường Canh vẫn chỉ đang ở nhà rảnh rỗi, ăn không ngồi rồi, thế mà nay đã trở thành cán bộ của thôn rồi. Nhìn thấy người đàn ông gầy yếu với râu ria xồm xoàm khắp mặt kia, Lý Trường Canh không dám tưởng tượng, người đó đã từng là người đẹp trai nhất, người có tiền đồ nhất trong đám bọn hắn năm đó, Chu Mộc.
Hắn vô cùng nhiệt tình tiếp đãi bốn vị cảnh sát, còn muốn mời họ ở lại ăn bữa cơm, tuy bị từ chối nhưng vẫn rất khách khí tiễn họ đến lúc họ lên xe rời đi. Lúc trở lại hắn mới đến chào hỏi Chu Mộc vài câu.
“Chu Mộc, anh trở về rồi thì sau này phải sống tốt lên nhé, có khó khăn gì anh cứ tìm mọi người trong thôn, có thể giúp anh được chuyện gì đều sẽ giúp hết lòng.” Lý Trường Canh giở cái giọng cao ngạo nói.
Chu Mộc không đáp lại, chỉ ngơ ngẩn nhìn thôn làng.
Lý Trường Canh làm trưởng thôn thực sự không muốn thu nhận người này về đây, nhà Chu Mộc cũng chẳng còn ai nữa rồi, nhà của anh ta bây giờ đang để cho chú tư của Lý Trường Canh ở. Khu đồi núi đứng tên của Chu Mộc dĩ nhiên cũng chẳng còn nữa, nhưng anh ta vốn dĩ là người của thôn Bình Khẩu này nên cũng chẳng thể vô duyên vô cớ đuổi anh ta đi.
“Khụ khụ, thôn ta đã sắp xếp cho anh chỗ ở rồi, ở chỗ cái nhà cũ phía cuối thôn, anh có thể tạm thời đến đó ở một thời gian.” Lý Trường Canh thấy Chu Mộc vẫn im lặng không nói gì, không nhịn được mà dạy dỗ anh ta vài câu: “Chính phủ cho anh ra tù trước hạn, anh phải nhớ lấy ân nghĩa này mà báo đáp, sống cuộc đời mới, làm người tử tế đi!”
Chu Mộc cuối cùng cũng nhìn Lý Trường Canh một cái, mở miệng nói: “Tôi biết rồi.”
Ánh mắt vừa rồi khiến Lý Trường Canh có chút lo sợ, nhìn lại thì thấy anh ta vẫn đang ngơ ngẩn, hắn mới cảm thấy bất thường, dặn dò thêm vài câu liền bỏ đi.
Sau buổi trưa, ánh mặt trời vẫn còn rất đẹp, một mình Chu Mộc đi về phía cuối thôn, phía đó là hướng tây thôn Bình Khẩu, còn gọi là Tây Khẩu. Những người thế hệ trước của thôn đều nói nơi đó phong thuỷ không tốt, vậy nên bây giờ gần như là chẳng có ai ở, chỉ có một toà nhà cũ vẫn chưa bị dỡ bỏ nằm đó.
Chu Mộc mở cánh cửa ra, bên trong tối và âm u, thế nhưng lại rất rộng. Chỗ sân nhà tối đen bây giờ đang hứng lấy một chùm tia nắng mặt trời rọi vào.
Nhìn thấy ánh mặt trời ấy, Chu Mộc ngồi thụp xuống mặt đất, gào khóc rất to.
Ngày hôm đó, mấy người đi qua Tây Khẩu đều truyền tai nhau đồn trong đó có ma, họ nghe thấy tiếng ma đang than khóc, có lúc đứt quãng có lúc nghẹn ngào không thôi.