Cô trông còn đẹp hơn ngôi sao truyền hình, cứ tự nhiên mà đi tới.
- Tất cả đám thiếu niên bên cạnh Trịnh Minh Sơn đều ngẩn ngơ.
Đám người không hề có một ý nghĩ bỉ ổi nào, đứng trước mặt một cô gái xinh đẹp gọn gàng như thế này mà đánh nhau thì có cảm giác không được đúng lắm.
Lưu Sơn Quy ghét cái dáng vẻ Trịnh Minh Sơn đang nhìn Chi Chi, anh ta bèn đứng trước Chi Chi, che mất tầm nhìn của hắn.
“Muốn đánh nhau thì đánh nhau, anh em tao vất vả mở một quầy đồ nướng, cũng chẳng mở tại địa bàn chúng mày.
Chúng mày chạy tới đây đòi phí bảo kê là sai rồi nên đừng có lải nhải nữa.” Lưu Sơn Quy được gọi là đại ca trường học, nhưng thực chất có chút nói quá, dù gì cũng học ở Nhất Trung, chỉ là có vài anh em quen biết bên trong và ngoài trường.
Dù sao thì cũng không giống bọn côn đồ xã hội trước mặt này.
Mặc dù bổ của mình là phó cục trưởng, nhưng anh ta không thể ngày ngày bảo bố ra mặt được, hơn nữa anh ta còn sợ bị mắng, nên không dám nói chuyện này với bố.
Vậy nên đã muốn đánh nhau thì phải đánh nhau thôi.
“Chi Chi, lát nữa anh mà đánh nhau, em mau chạy về trường, chúng nó không dám vào trường đâu.” Tối nay anh em bên cạnh không nhiều, mà đối phương lại động, thực sự đã là bất lợi, không ngờ rằng Chi Chi lại xuất hiện nữa.
Trịnh Minh Sơn vốn đến đập phá cái quán đồ nướng, nhưng lại không ngờ rằng sẽ gặp một em gái ngon nghẻ như vậy.
Hắn đâu thể bỏ qua được, dù sao anh em bên mình vẫn đông hơn, có lợi thế hơn.
“Đánh thì đánh, ai sợ ai.
Em gái đừng sợ, chờ bọn anh đánh xong thì sẽ chơi cùng em.” Trịnh Minh Sơn cởi áo lộ ra một hình xăm đầu rồng tinh xảo.
Nhìn trông đúng là một dáng vẻ vô cùng giang hồ.
Nhị Phán bị dọa mặt trắng bệch, nhưng cô vẫn cứng cổ đứng trước mặt Chi Chi, song song với Lưu Sơn Quy, bảo vệ Chi Chi.
Trịnh Minh Sơn đối diện kia tuy là lưu manh, nhưng cũng không phải là cái kiểu lưu manh quân tử.
Hắn nhân lúc cởi áo thì cũng đã nháy mắt ra hiệu với thuộc hạ, cho người quay qua chỗ khác ở con hẻm phía sau để bắt cô gái lại.
Có thể rõ ràng nhìn thấy Lưu Sơn Quy rất quan tâm đến cô gái này, bắt được cô rồi thì thắng thua đã định.
Hắn cởi áo xong, vừa khoe mẽ hình xăm đẹp đẽ ở sau lưng vừa “võ mồm” với Lưu Sơn Quy, chính là để chờ cho thuộc hạ ra tay.
Lúc đó hai phía xung kích, kiểu gì cũng thắng.
Nhưng đợi mãi, mấy tên thuộc hạ như bánh bao thịt đánh cho một đi không trở lại.
Một lúc sau, đám “bánh bao thịt” như bánh chưng trở về, thì hắn nhìn thấy một người mặc quần áo bảo an dùng dây thừng trói ba người lại ném qua.
Chi Chi mặt kinh ngạc nói: Chú Lại, sao chú đến đây?” Trịnh Minh Sơn ở phía sau bối rối hỏi thuộc hạ: “Đây là ai?” “Hình như là bảo vệ trường Nhất Trung.” Một tên đàn em yếu ớt nói.
Mẹ nó, bảo vệ trường Nhất Trung từ khi nào mà lợi hại như vậy, một đánh mà trong tích tắc đã trói chặt bọn kia lại rồi.
Tình thể như vậy, Trịnh Minh Sơn không thể đợi thêm được nữa, dù sao bọn hắn cũng đông người hơn, nếu xông tới thì đối phương cũng trở tay không kịp.
Bố của Lưu Sơn Quy vốn xuất thân trong bộ đội, nên từ nhỏ hoạt động chính của hai bố con chính là đánh qua đánh lại.
Vì vậy thân thủ của anh ta thực sự không tệ.
Chi Chi nhìn thấy phía sau có người hỗ trợ liền giao Nhị Phán cho chú Lại, rồi cũng xông lên.
Chi Chi uống sữa hổ, ăn cháo sói mà lớn, lúc nhỏ khi cô đi không vững còn có thể đấu với lợn rừng.
Cuộc sống nhàn nhã mỗi ngày còn cùng một con hổ đánh qua đánh lại, rồi đuổi theo rắn mà vung tới vung lui.
Chi Chi cao 1m65, lại thêm hai tháng trong quân đội, nên khả năng chiến đấu càng được nâng cao.
Tên cầm đầu có hình xăm bên kia nhìn thấy một cô gái nhỏ xông lên, ban đầu còn giơ tay không biết có phải để ôm hay không.
Nhưng chưa kịp tới gần đã bị ném văng ra xa.
Người máu chiến nhất ở đây không phải là Lưu Sơn Quy, cũng chẳng phải đại ca Trịnh Minh Sơn của đám người, mà là một cô gái xinh như tiên nữ.
Số lượng hai bên không đồng đều, bên này của Lưu Sơn Quy chỉ có năm, sáu người, còn bên đối diện lại có những hai mươi, ba mươi người.
Có điều chỉ một mình Chi Chi đã giải quyết được hơn nửa.
Chân đá vào đầu, tay đấm vào bụng, nghiêng người vật ngã đối phương...
Cũng may gần đây cô đã hệ thống lại được những gì đã học, nếu như đánh mà như lúc săn thú thì không cần biết nặng nhẹ, đối phương còn thảm hơn.
Chủ bảo vệ tại Học Quân nhìn mà răng cũng cảm thấy đau.
Con gái của ông chủ lợi hại như vậy, thì còn cần bọn họ làm gì.
Nhị Phán đứng ở một bên hai mắt càng lúc càng mở to.
Nếu như mắt mở có thể trợn thành hình trái tim thì mắt cô bây giờ mỗi bên đã biến thành một hình trái tim rồi.
“Cẩn thận.” Nhị Phán đột nhiên hét lên.
Bởi vì một tên lưu manh tự dưng rút dao ra, từ phía sau Chi Chi xông tới.
Nhị Phán nhìn Chi Chi không chớp mắt, vì vậy lúc đầu chỉ biết hét toáng lên.
Lại Học Quân cũng giật mình, vốn thấy thân thủ của Chi Chi đánh mà như chơi đùa nên ông cũng không quản, nhưng không ngờ rằng bây giờ thằng nhóc lưu manh này lại dùng dao.
Nói thì chậm, nhưng lúc đó thì nhanh.
Tên thiếu niên tay xăm trổ tay cầm dao khí thế hung hăng lao tới, đánh nhau nóng mắt, lại đang ngà ngà say khiến đầu óc không tỉnh táo.
Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Bỗng có một tiếng hét thất thanh: “A a a...
Tay của tôi, đứt tay tôi rồi!” Thì ra đó là tiếng kêu của tên thiếu niên vừa nãy cầm dao trong tay.
Hắn một bên kêu gào, một bên tay giơ cao, có lẽ là do người lớn trong nhà nói nếu như bị chảy máu thì phải giơ tay lên cao sẽ có thể giúp cầm máu.
Tiếng kêu của hắn làm cho cuộc ẩu đả phải dừng lại.
Chỉ thấy hắn giơ cánh tay máu chảy đầm đìa lên, trên tay cầm một con dao đồng, dưới chân có một con dao gọt hoa quả lớn đang ánh lên.
Dưới ánh đèn đường mờ mịt, chuối dao lóe lên ánh sắc xinh đẹp.
Chuôi dao dính máu lộ ra những đường hoa văn vô cùng bắt mắt.
Chi Chi đi tới, đá con dao gọt hoa quả tới trước mặt của chú bảo vệ Lại, rồi lại đá tên thiếu niên đang chảy máu này một cái.
“Cút!” Đám côn đồ đều hít một hơi lạnh, Cẩu Lục đã như vậy rồi, cô còn đá hắn, không sợ có án mạng à? Cẩu Lục bị đá đau đến khom cả người, cánh tay không chảy máu thì ôm lấy bụng, cánh tay còn lại vẫn kiên cường giơ lên, cả người co lại.
Cánh tay máu chảy không ngừng của hắn giơ lên vừa đúng trước mặt của nữ sinh xinh đẹp, cô liền vươn cánh tay thon dài trắng trẻo ra mà rút con dao cắm trên tay của Cẩu Lục trước sự chứng kiến của bao người.
Trong giây lát, mọi người thậm chí có thể nhìn thấy cả máu văng ra, văng lên mặt của cô gái xinh đẹp, văng lên cả đồng phục.
Máu văng vào người càng làm lộ rõ vẻ trắng trẻo trên khuôn mặt, màu trắng tinh của đồng phục.
Những hành động vừa rồi làm Trịnh Minh Sơn không khỏi lùi lại một bước.
Bị dọa tới mức các cơ trên người đều co giật, hình xăm đầu rồng trên người hắn cũng không khỏi run run.
Thật là đáng sợ.
“Đau, đau chết mất...”.
Cẩu Lục kêu lên, âm thanh như lợn bị chọc tiết.
Chi Chi rút ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau sạch sẽ phi đao của mình, sau đó cắm lại vào dây lưng.
Mọi người đều nhìn chằm chằm vào dây đai lưng kia.
Ban đầu, mọi người đều nhìn cái dây lưng, Trịnh Minh Sơn còn nghĩ cô gái có chút lạ, đã mặc đồng phục rồi lại đeo thêm một cái dây lưng mặt rộng.
Chẳng lẽ là vì muốn để hiện rõ vòng eo nhỏ sao.
Lúc này nhìn thấy cô tiện tay nhét dao vào lại thắt lưng, mồ hôi lạnh trên trán hắn không ngừng chảy.
Làm ơn đi, hóa ra đây là dây lưng phi dao.
Rốt cuộc trong cái vòng eo mảnh khảnh kia cất giấu bao nhiêu con dao? Cất dao xong, Chi Chi lại đạp tên đó một cái, cau mày nói: “Tay của anh không sao đâu, chỉ cần cầm máu là được, đánh nhau với học sinh lại đi dùng dao, thật là không chuyên nghiệp.” 2 Mọi người bối rối: Mẹ nó, cái cô vừa dùng là cái gì?