Sau khi chia xong tiền, Chi Chi vui lắm.
Không nghĩ mở quán bán thịt cừu nướng lại có thể kiếm được nhiều tiền thế này.
Thảo nào có nhiều người đều chọn đi mở quán như vậy.
Thực chất bọn họ kiếm được nhiều tiền cũng do rất nhiều nguyên nhân.
Thứ nhất là thịt bọn họ nhập về đều rất ngon.
Chú bán thịt (Chu Mộc) cung cấp thịt quả thật là mỹ vị.
Thứ hai là đội quản lý thành phố không những không làm khó mà còn rất quan tâm chiếu cố bọn họ.
Thứ ba là do đám Chi Chi đều là học sinh, mới mở hàng nên mọi người đều muốn nếm thử.
Lí do thứ tự và cũng có lẽ là lí do quan trọng nhất, chính là cô bé nướng thịt thật sự rất xinh đẹp...
Vậy nên mỗi người bây giờ đều được chia một số tiền nho nhỏ.
Không giống như số tiền mà trước kia người trong nhà cho, đây là tiền mà bọn họ tự mình làm ra.
Đến cả Vương Tam Bình, người trước nay tiêu tiền không chớp mắt cũng đều rất vui vẻ.
“Chúng ta đi hát karaoke đi?” Vương Thúy Thúy đề nghị.
“Đây là lần đầu tiên tớ tự kiểm tra tiền đấy.” Vương Mỹ Châu kích động nói.
“Đi thì đi.
Tớ nghe nói có một nhà karaoke rất tốt.
Tuần trước mấy bạn lớp tớ còn đi rồi.” Lý Hướng Tiến nói.
Điều kiện gia đình nhà lớp phó của cậu - Lưu Lệ hình như cũng rất khá nên kéo mọi người cùng đi.
Liễu Hử là bạn thân của Lưu Lệ nên cũng đi cùng.
Đám người lớp cậu đều vây quanh Liễu Hử mà nịnh nọt cô ấy.
Giờ thấy Thúy Thúy nói muốn đi hát, cậu lại nhớ đến chỗ đấy.
Karaoke ở Tây Hồ cũng được coi là khá mới lạ.
Nơi này giờ vẫn chỉ có một cái sân khấu, vây quanh là những người đến uống rượu.
Ai muốn lên hát hay nhảy múa gì đều được.
Nhưng mọi người đều coi đó là nơi không đúng đắn.
Phòng karaoke thì tốt hơn.
Có những gian phòng riêng nhưng khá là đắt.
Giá của đồ uống và rượu ở đây phải đắt gấp mấy lần giá bên ngoài.
Vương Mỹ Châu cũng kích động nói: “Đi đi đi.
Tớ mua rất nhiều váy mới mà ngày nào cũng ở trường nên không có cơ hội mặc gì cả.” Nhị Phán bây giờ thấy Chi Chi đi là cô cũng đi.
Chơi với đám bạn mới này một thời gian cô cũng trở nên hoạt bát hơn.
Mọi người đều bàn bạc rồi đưa đến thống nhất hẹn nhau tối thứ sáu cùng đi.
Yêu cầu với khối mười vẫn chưa quá nhiều áp lực nên giờ tự học tối thứ sáu không bắt buộc.
Vì có nhiều học sinh nhà xa nên được nghỉ đều muốn về nhà.
Tối hôm đó, sau khi mặc xong quần áo, Chi Chi và Nhị Phán đều đến phòng ký túc của Mỹ Châu và Thúy Thúy đợi bọn họ.
Nhìn thấy Chi Chi đến, Thúy Thúy kéo cô đến hai chiếc giường bày một đống quần áo của hai người hỏi: “Tớ mặc chiếc váy xanh có đai này có đẹp không?”
Chi Chi nhìn chiếc váy dài lộ cả vai trên người Thúy Thúy.
Chiếc váy rất dài, nhưng Thúy Thúy lại không quá trắng.
Vì vậy nên càng làm cho da của cô ấy đen hơn.
Chi Chi lắc đầu, chọn ra một chiếc áo phông kẻ sọc đen trắng phối với chân váy kaki ngắn trong đống quần áo.
Thúy Thúy mặc lên thì cảm thấy mình trở nên xinh đẹp hơn nhiều.
Cô ấy ôm chặt Chi Chi rồi thơm một cái.
Mỹ Châu cũng lôi kéo nhờ Chi Chi chọn quần áo giúp.
Mỹ Châu dậy thì tốt, ngực rất to nên mặc gì cũng thấy rất ngại.
Nhưng được cái cô ấy rất trắng, dáng người cũng đầy đặn.
Chi Chi chọn cho Mỹ Châu một chiếc váy liền họa tiết hoa nhí màu xanh lam, cổ chữ V.
Mặc lên người khiến eo trở nên nhỏ hơn, cũng che đậy bắp tay to.
Trước ngực có họa tiết hoa nhí sẽ không bị lộ ngực quá to, có cả làn da trắng làm phụ trợ thì càng đẹp mắt.
Mỹ Châu nhìn bản thân trong gương cũng cảm thấy rất hài lòng.
Hai người quay ra nhìn Nhị Phán: đồ thể thao, đi đôi giày thể thao thì thấy còn không đẹp bằng mặc đồng phục trường.
Lại quay qua nhìn Chi Chi thì thấy cô vẫn chỉ mặc áo phông trắng, quần bò và đi giày thể thao như cũ.
Quá đơn giản.
Hai người nằng nặc bắt Chi Chi và Nhị Phán phải đi thay váy.
Bình thường để tiện vận động nên Chi Chi đều mặc như vậy.
Giờ lại bị Thúy Thúy và Mỹ Châu ép buộc.
Không còn cách khác, cô và Nhị Phán đành phải trở về thay váy.
Con gái hầu như ai cũng đều như vậy.
Sau khi chơi thân thì chỉ muốn ăn mặc giống nhau.
Chi Chi mở thùng quần áo ra, quả nhiên là bố có chuẩn bị váy cho cô.
Còn mua rất nhiều nhưng bình thường cô đều lười mặc.
Thủy Thủy và Mỹ Châu nhìn thấy thì mắt đều trợn to lên.
Đây đều là chú Chu Mộc mua ư? Đẹp quá đi.
Những cô bé mười mấy tuổi đều không thể nào có sức chống cự với những chiếc váy công chúa thướt tha.
Mà trong thùng quần áo của Chi Chi đều là những chiếc váy như vậy.
Bình thường không thấy Chi Chi mặc, hóa ra là do cô không bỏ váy vào trong tủ quần áo mà chỉ để trong thùng.
Nhị Phán nhìn đống váy mà phát thèm.
Nhưng nghĩ đến thân hình của mình mà mặc những chiếc váy như này lên thì chỉ có càng béo hơn.
Trước đây cô rất tự ti, không dám mặc váy nên cũng cất hết vào thùng.
Giờ thì lấy trong thùng ra một chiếc váy có hơi nhàu.
Dáng người Nhị Phán cao ráo, mặc chiếc váy màu đỏ làm mặt cô cũng đỏ hết cả lên.
Tuy vậy gương mặt còn mang theo cả chút phấn khích.
Chi Chi cảm thấy váy nào cũng như nhau nên chọn đại một cái.
Cô chọn một chiếc váy lụa mỏng màu trắng.
Lúc nhỏ, Chu Mộc thích nhất là mua cho Chi Chi những chiếc váy như vậy, mua rất nhiều.
Chu Mộc cảm thấy con gái mình xinh đẹp như tiên vậy nên mua váy cũng chọn những chiếc rất “tiên“.
Đến cả khi lớn rồi cũng vẫn vậy.
Chi Chi cũng không còn cách nào khác.
Đến cả Nhị Phán cũng thay váy rồi nên cô cũng đành phải thay váy.
Mặc lên chiếc váy dài trắng, từng lớp từng lớp vải lụa một, thân trên là vải ren càng tăng vẻ yểu điệu.
Dáng người cao ráo, cổ thon dài, ngũ quan xinh xắn.
Vẻ đẹp của Chi Chi sau khi thay váy càng làm cho người khác phải kinh ngạc.
Bình thường cô đã rất xinh đẹp rồi.
Giờ cần trang điểm nhẹ nhàng một chút, thay đổi cách ăn mặc thì xinh đẹp đến không thể hình dung được.
Làm cho người ta có cảm giác không dám lại gần cô.
Thúy Thúy và Mỹ Châu còn đỡ.
Hai người lúc còn đi học mẫu giáo đã quá quen rồi.
Lúc đấy mọi người còn hay đánh cược xem ai có thể được Chi Chi ưu ái.
Một phần là vì kẹo của Chi Chi, một phần khác cũng là vì Chi Chi quá xinh đẹp.
Nhị Phán nhìn Chi Chi thì mặt càng hồng hơn.
Cô không nghĩ rằng Chi Chi mặc váy lại đẹp như vậy, giống hệt như cô dâu.
Nhìn nét mặt kì lạ của mọi người, Chi Chi làm mặt xấu nói: “Rất kì lạ sao...
Hay là tớ đổi bộ cũ nhé.”
“Không kì lạ, không kì lạ.
Đẹp quá đi mất.
Bọn tớ chỉ ngỡ ngàng mà thôi.” Nhị Phán ngay lập tức đáp lại.
Thật sự là rất đẹp, còn đẹp gấp trăm lần nữ chính trong truyện ngôn tình.
Thúy Thúy và Mỹ Châu cũng nhất quyết yêu cầu Chi Chi mặc như vậy.
Bình thường Liễu Hử đều mặc đủ loại váy đi lại trong trường.
Đương nhiên là không giống như Chi Chi ngày nào cũng mặc đồng phục rồi.
Chi Chi không chỉ khiêm tốn, lại còn bán thịt cừu nướng ngoài cổng trường.
Vì vậy nên xét về danh hiệu hoa khôi trường thì Liễu Hử vẫn chiếm ưu thế hơn.
Dù sao Liễu Hử cũng có thêm bối cảnh gia thể thần bí làm điểm tựa.
Mà bạn cùng lớp của Chi Chi sau lần đi công viên về đều không dám nói gì.
Giờ tan học thứ sáu, sân trường không quá đông đúc nhưng mọi người nhìn thấy Chi Chi thì đều ngơ ngẩn.
Thật sự quá xinh đẹp rồi...
Lúc này không có mấy người có điện thoại, lại càng không có vòng bạn bè.
Nếu không thì chỉ trong chốc lát người trong vòng bạn bè sẽ điên cuồng bình luận mất.
Chi Chi cảm thấy khá bình thường.
Dù sao thì lúc nhỏ cô còn được coi là phúc tinh của thôn.
Các cô dì ở thôn ai cũng đều muốn sờ cô một chút để lấy dính phúc khí.
Giờ có bị người khác nhìn như thế nào Chi Chi cũng đều quen rồi.
Vương Tam Bình và Lý Hướng Tiến đang đỗ xe trước cổng trường đợi bọn họ.
Lý Hướng Tiến ngồi ở vị trí tay lái.
Khi không ở trước mặt Chi Chi, cậu giống như mấy tên côn đồ vậy.
Mặc quần đùi, áo phông trắng, da đen nhẻm, mắt một mí.
Mỗi lần cười lên trông rất lưu manh.
Chân lúc nào cũng đi đôi dép lê, để tóc ngắn nhưng lại vuốt keo ngược hết tóc ra đằng sau.
Phần ngồi trước trận còn để kiểu chữ M, càng lộ rõ nước da đen của cậu.
Ngược lại thì Vương Tam Bình ngồi cạnh lại giống một quả bóng bay vậy, vừa đen vừa béo.
“Tớ còn chưa đi hát karaoke bao giờ đâu? Bà nội tớ bảo nơi đây không phải nơi đứng đắn.” Vương Tam Bình có chút hưng phấn.
“Nơi đây rất bình thường, đừng nghe bà nội cậu nói.
Bà nội cậu cũng đã đi nơi đây đâu.” Lý Hướng Tiến ngâm nga khúc nhạc.
Xe đang bật nhạc, âm thanh định đình đang đang vang lên.
Cậu thư thả lắc lư cái đầu.
Chỉ cần cùng Chi Chi thì đi đâu cậu cũng cảm thấy vui vẻ.
Ngay sau đó cậu nhìn thấy Chi Chi đang đi tới.
Cô mặc chiếc váy màu trắng, gương mặt nở nụ cười tươi tắn.
Khoảnh khắc đó, Lý Hướng Tiển bỗng cảm thấy cả thế giới như đều mờ dần đi, chỉ còn Chi Chi là hiện ra rõ ràng trước mắt cậu.
Cô tiến gần về phía cậu như đã từng trong những giấc mơ.
Từ nhỏ cậu đã rất thích Chi Chi.
Nhưng lúc này đây, ngoài cảm giác rung động còn có cả khát vọng muốn trưởng thành đi cùng.
“Hoàn hồn đi!” Vương Tam Bình thấy Hướng Tiến ngẩn ngơ thì đẩy cậu vài cái.
Lý Hướng Tiến bị đẩy mấy cái mới tỉnh táo lại, đẩy Vương Tam Bình xuống ghế dưới: “Chỗ này là để Chi Chi ngồi.” Vương Tam Bình vừa mắng Lý Hướng Tiến trong sắc khinh bạn, vừa lủi thủi xuống xe.
Lý Hướng Tiến cũng nhảy xuống xe, tay chân luống cuống đứng ở trước, lo lắng tóc vuốt keo lâu rồi không còn giữ nếp đẹp như trước nữa.
Đợi Chi Chi đến trước mặt cậu mới nói: “Chi Chi, hôm nay cậu thật xinh đẹp.” Chi Chi thấy Lý Hướng Tiến khen nghiêm túc như vậy thì có chút ngại.
Trúc mã lớn lên cùng mình lại nghiêm túc như vậy làm cô cứ cảm thấy kì kì.
Cô không đeo thắt lưng vì chiếc váy trắng không hợp với thắt lưng đồng phục trường.
Nhưng cô có đeo chiếc túi nhỏ mà bố cô may cho.
Có thể đựng dao, còn đựng được cả kẹo.
Chi Chi lấy một chiếc sô cô la ra đưa cho Lý Hướng Tiến, cười nói: “Cậu thích ăn này.” Lý Hướng Tiến cầm lấy.
Nhớ lúc còn nhỏ cậu muốn đổi chỗ với Vương Tam Bình, muốn ngủ dưới đất để Chi Chi đạp lên cũng là vì cái số cô la này.
Lúc đó cậu cảm thấy thật là ngọt.