Lão tú tài vốn còn lo rằng căn nhà từ thời Thanh kia sẽ bị hư hỏng nặng, kết quả là khi đứng trước nó lại biến thành kẻ ngốc.
Lúc mới lên đảo giữa hồ, cánh cửa có một tấm biển viết là “Văn phòng làm việc công viên, khách thăm quan không được phép vào.” Thế nhưng lão tú tài ngồi trên xe lăn lăn sang bên đó, đình đài lầu các, chỗ nào giống văn phòng làm việc chứ? Ông lão cảm thấy ở đây còn đẹp hơn khách sạn ở trong thành phố.
Khách sạn ở trong thành phố mãi sau này mới được xây, cho dù trồng hoa trồng cỏ cũng không có bố cục và phong cách kiến trúc cổ đại thời nhà Thanh thế này.
Lão tú tài đi qua phòng suối nước nóng, qua hồ câu cá, qua đình uống trà, đi qua cả sân khấu dùng để biểu diễn...
Đi đến trước cửa căn nhà, ông lão vẫn còn lo ngồi xe lăn sẽ khó mà đi qua.
Thế mà lại có hai cánh cửa, trong đó có một cái chuyên dùng cho xe lăn đi qua, ông lão lăn xe thẳng vào trong.
Bên trong không chỉ không đổ vỡ mà còn được trang trí vô cùng tráng lệ.
Ngay cả góc tường cũng cảm thấy như được bọc lại bằng da thật, màu sắc và phong cách cổ đại mang đậm sự xa hoa.
Đây đích thực là căn nhà thời Thanh, từ bố cục cấu tạo đến nguyên liệu gỗ đều không phải làm giả.
Thế nhưng bên trong còn chồn đèn ngay dưới đất, con đường có đủ loại đèn tường hào nhoáng và tinh tế, chiếu sáng lung linh.
Bước vào cửa sẽ có một bộ sofa bằng da thật được bày ở giữa, tiền sảnh có một hồ nước thật lớn.
Bên trong hồ có những con cá chép cảnh với những chiếc đuôi xinh đẹp đang bơi chầm chậm, màu sắc vô cùng đẹp mắt.
Có con thân mình thuần trăng, sống lưng điểm vài bông hoa, còn có con trăng như tuyết, có con lại có màu giống như bò sữa...
Lão tủ tài chỉ những con cá kia, nhớ về lúc ông lão còn trẻ, hình như ông lão đã từng đến làm khách ở nhà một gia đình giàu có.
Nhà nọ cũng có con cá như thế này, nói là cá chép này chỉ có ở Nhật Bản, một con cũng đáng giá mấy nghìn tệ.
Đây đã là việc của mấy chục năm trước rồi.
“Mấy con cá này chắc không phải là loại cá mà chú đang nghĩ đấy chứ?” Chu Mộc thản nhiên gật đầu: “Hình như nó có tên riêng, cái gì mà Tanaka tam sắc*,mai rùa hồng bạch*...
* Cá Taisho Sanke, được lai tạo từ giống Kohaku, có màu trắng đỏ và màu đen pha lẫn.
** Cá Kohaku, có thân trắng và các dấu đỏ.
“Cá này bây giờ chắc phải mấy chục nghìn tệ đấy nhỉ.
Có tiền thì cũng không thể lãng phí thể chứ.
Cháu gái cưng của ta còn không thể ăn cá.” Lão tú tài chau mày nói.
Chu Mộc không trả lời mà đẩy lão tú tài vào bên trong, tiếp tục xem xét.
Vẻ tráng lệ của phòng khách đã có thể nhìn thấy chút ít, không ngờ bên trong lại càng xa xỉ hơn.
Một gian phòng ngủ đặt một chiếc giường Thiên Công” có ba hướng, chễm chệ chiếm một nửa căn phòng.
Phía trên thì chạm trổ hoa văn, phía dưới lại là những bậc thêm thời cổ đại hoàn chỉnh, tuy rằng được dùng màu vàng từ cây lim nhưng lại không hề mang cảm giác đáng sợ bởi theo lệ thì bên trong lúc nào cũng sáng đèn.
* Giường Thiên Công có gian đầu để thay giày, gian thứ hai treo quần áo, gian thứ ba một bên đặt trang sức, một bên có thiết kế thùng vệ sinh, gian cuối mới là giường ngủ.
Giường Thiên Cổng xuất hiện vào cuối đời Thanh, tượng trưng cho thân phận cực kỳ cao quý của tiểu thư thời xưa, cũng là của hồi môn khi các nàng xuất giá.
Mục đích khác khi tạo ra chiếc giường này là để tránh bị người khác nhòm ngó khi ăn cơm, đọc sách, thay đồ, đi ngủ,...
Trong phòng còn được đặt riêng một đài hương, lão tú tài phất tay lấy một chút khói hương trước mũi để ngửi.
Đây là loại Thủy Trầm Hương cao cấp, mấy năm nay hẳn đã bán giá rất cao, xa xỉ quá, xa xỉ quá.
Lão tủ tài được Chu Mộc đẩy vòng quanh phòng ngủ, ngoài về kiến trúc cổ đại kia thì lại còn cả phòng hội nghị rất lớn.
Có cả phòng chiếu phim hiện đại, có hầm rượu, có cả phòng khiêu vũ.
Vừa mới mở đèn màu sắc đã rực rỡ, phía ngoài phòng khiêu vũ là một ban công rất to, đi đến đó có thể ngắm được toàn bộ cảnh đẹp của đảo này.
“Cái phòng nào ở đây cũng rất đắt đỏ, không phải là cháu làm đấy chứ Chu Mộc? Chúng ta kiếm được ít tiền cũng không dễ dàng gì, không thể chi tiêu như thể được! Sau này Chi Chi còn phải học đại học, phải lấy chồng nữa.” Xe lăn của lão tủ tài dừng ở ban công, vẻ mặt không ngờ đến.
“Đương nhiên không phải do cháu làm, chú xem những đồ trang trí này, trong thời gian ngắn thì làm sao mà làm được ạ.” Chu Mộc không biết nên khóc hay nên cười.
Lão tú tài vẫn đang trừng mắt với ông.
Ông lão nghĩ: Ai mà biết được đây, anh ngày ngày ở bên ngoài, vì con gái mình thì có chuyện gì là anh không làm được? “Thực sự không phải cháu làm, chú à, đây là giám đốc công viên tự làm đó.
Trên mặt thì nói là văn phòng làm việc nhưng thực tế là chỗ để mời các lãnh đạo tới chơi.
Chú xem đến xe lăn của chú còn có thể đi khắp mọi nơi, bên trong còn có cả thang máy chính là để thuận tiện mời các vị lãnh đạo đến chơi.” “Mẹ nó, xa hoa thế này, cháu tiêu bao nhiêu tiền để mua lại nó? Cái nhà này còn đắt hơn cả cái công viên này ấy chứ, chú thấy bên trong có cái giường hay cái bàn ăn nào cũng được làm từ gỗ hương cả.” Lão tú tài nghe Chu Mộc nói nơi đây là văn phòng làm việc của công viên, nên mấy lời nói thô tục đều phun ra hết.
Mấy người thành phố thật biết cách ăn chơi.
Chu Mộc nhìn trường học ở bờ bên kia, nghĩ đến con gái Chi Chi ở ngay phía đối diện, thật gần.
Ông cười ngây ngô: “Không đắt, lúc cháu mua đã coi đây như mua lại văn phòng làm việc của công viên.” Lão tú tài nghi ngờ nhìn Chu Mộc.
Mỗi lần tên này lộ ra cái nụ cười ngây ngô kia, đôi mắt híp lại thân thiết, ông lão luôn cảm thấy có người sắp gặp xui xẻo hoặc đã gặp xui xẻo rồi...
Lão tú tài không nén được mà phát run.
Bỗng nhiên, phía trước hồ có một con cá to nhảy vụt trên mặt nước, lại có một con cắm đầu xuống nước.
Dưới ánh mặt trời, mặt hồ nổi lên những sóng nước lấp lánh vô cùng đẹp đẽ.