Thời điểm vụ sạt lở xảy ra, ba mươi mốt thợ mỏ bị đất đá lấp kín, ngăn chặn.
Bình thường, đám người thợ mỏ ngoài chạy bộ, còn luyện tập một số bài tập kì quái khác, ví dụ như nằm bò, ôm đầu. Kiểu gì thì trưởng thôn Vương Đại Phú cũng nghĩ ra đủ trò để mọi người luyện tập.
Nên khi xảy ra chuyện, mọi người đều theo thói quen ôm đầu chạy, rất ngay ngắn, có trật tự.
Lúc này mới thấy, những lần tập luyện kia thật có ích. Dù cho sự cố có bất ngờ đến đâu, mọi người cũng không chạy loạn lên mà tập trung lại một chỗ. Tuy rằng một số người ở xa hơn không may bị thương nhưng cũng không ảnh hưởng đến tính mạng.
Được Chu Mộc cất nhắc lên làm đội trưởng, Dương Đại Hải - chồng của giáo viên nhà trẻ Lý Hữu Mai lúc này đây liền có thể thể hiện năng lực của mình rồi.
Đợi cho trận sạt lở dừng lại, anh liền bắt đầu kiểm tra nhân số. Ba mươi mốt thợ mỏ đều ở đây cả. Có hai người bị thương ở chân, bốn người bị thương sau lưng, một người bị thương ở đầu.
Người này chính là Đại Ngưu. Tuy máu chảy đầm đìa đến dọa người như vậy nhưng Đại Ngưu vẫn còn tỉnh táo lắm, anh ta nói không sao cả.
Mấy người bị thương ở lưng đều không có gì đáng lo. Chỉ là Lưu Thủy Phát lại cảm thấy rất đau. Anh ta vốn dĩ hay bị đau thắt lưng, có lẽ là bệnh cũ tái phát.
Bị thương nặng nhất là Lão Vu, nửa cái chân đều bị đá đè vào làm cho máu chảy đầm đìa. Lúc sự cố xảy ra, lão ta cũng thật không may, bị một chiếc gậy lớn đập vào chân.
Một người khác nữa là Lý Kim Vượng, tuy rằng chân cũng bị thương, nhưng thương nặng nhất ở ngón chân cái. Móng chân bật hết lên, thật sự là đau thấu ruột gan.
Dương Đại Hải đếm xong nhân số, cũng thấy được trạng thái của mọi người đều không đáng lo ngại, liền lập tức dẫn theo những người không bị thương đi tìm đường ra.
Tổng cộng có năm nhóm, năm người một nhóm, phân ra đi tìm rồi báo cáo lại.
Tuy vậy, vụ sạt lở này khá nghiêm trọng, bọn họ dường như bị vây kín xung quanh, không thể phát hiện ra đây là nơi nào.
Công tác giáo dục tư tưởng vào thời điểm này liền phát huy tác dụng.
Mọi người đều không quá hoảng loạn, cảm xúc đều khá ổn định. Chỉ là hơi nhàm chán.
Mãi cho đến khi đám người đi tìm đường trở về đều báo lại là tìm không thấy đường ra, mọi người mới có chút lo lắng. Cứ ngồi mãi trong hầm mỏ tối tăm này, chẳng biết khi nào mới thoát ra ngoài được.
“Đáng tiếc là không mang theo vài điếu thuốc.” Lý Kim Vượng than dài.
Ngay sau đó hắn ta liền bị gõ một phát vào đầu.
“Thằng nhãi con này, giờ này còn đòi hút thuốc, muốn chết à. Tối nào đi họp cũng nhắc nhở, mày đều chả nhớ gì cả, chỉ nhớ nhân tình ở trên trấn của mày thôi.”
“Tao nói này, vợ của mày cũng rất tốt mà. Đừng có mà lên trấn vui đùa nữa. Mày xem, vợ mày bây giờ ở cái mỏ than này làm tuyên truyền viên, lại còn rất đẹp nữa. Mấy tên chở than quan tâm vợ mày lắm đấy, cẩn thận không có ngày đầu mày thành màu xanh* đấy...”
* Người Trung Quốc thường ví đầu màu xanh hay đội nón xanh như việc bị người yêu cắm sừng.
“Mộ phần tổ tiên nhà mày cũng còn xanh đầy ra đấy!” Lý Kim Vượng không quan tâm. Ngón chân của hắn bị bật móng, đau chết đi được.
“Tao nói này, mày thử giả vờ như chân mày gãy hẳn rồi, không khỏi được xem. Đẩm bảo rằng cô nhân tình bé bỏng trên trấn của mày sẽ chẳng thèm để ý mày nữa đâu, nhưng vợ mày thì vẫn sẽ ngày ngày chăm sóc cho mày đấy.”
Mọi người cứ mỗi người một câu, tán gẫu hàn huyên, nói từ chuyện trên trời đến chuyện dưới biển. Chỉ là mọi người đều quá thân quen rồi, cũng chỉ nói đi nói lại những chuyện cũ, chả có gì mới mẻ.
Trong lúc nói chuyện, đột nhiên một cậu thanh niên bật khóc.
“Tôi còn chưa cưới vợ, chưa có người yêu, đến cả chạm qua tay con gái thôi cũng chưa được chạm. Tôi không muốn chết đâu.” Bình thường Lưu Kim Đảm có cái miệng hay ba hoa nhất giờ phút này lại nói bằng giọng điệu rất buồn rầu.
Bình thường mỗi lần hắn nói chuyện, mọi người thường hay cười nhạo hắn. Từng này tuổi rồi mà còn chưa chạm qua phụ nữ, hai mươi sáu tuổi cũng nên có con rồi, quá là mất mặt. Chẳng lẽ hắn không bao giờ đến mấy tiệm cắt tóc sao. Tuy là mấy chỗ đó toàn là những bà cô lớn tuổi nhưng giá cả lại hợp lý...
Tiếng khóc của Lưu Kim Đảm lại làm cho không khí trong khu hầm nhỏ trở nên thật nặng nề.
Dường như bị lây truyền lẫn nhau, bắt đầu có những tiếng nghẹn ngào, tiếng sụt sịt mũi, thậm chí là cả khóc to vang lên.
Mọi người vẫn chưa hết ngạc nhiên khi biết Lưu Kim Đảm còn là xử nam.
Lúc này, Đại Ngưu - người mang tiếng là hung dữ nhất trong thôn, động một chút là đánh vợ, tay ôm lấy phần đầu bị thương mà trầm giọng nói: “Tôi ngày nào cũng nói là ở nhà tôi toàn đánh vợ, thật ra làm gì có. Ở nhà toàn là tôi bị vợ đánh. Giờ đầu đau quá, đều là do ngày nào cũng bị vợ đánh mà ra. Đợi ra được ngoài rồi, tôi nhất định không để cho vợ đánh đầu tôi nữa.”
“Hả?...”
Lý Kim Vượng lại đột nhiên gào lên khóc. Hắn ta khóc đến khàn cả giọng, lại như tuyệt vọng mà ngồi co mình lại, tay ôm lấy đầu, nói một cách đứt quãng:
“Thật ra tôi nào có hay tìm quả phụ Lưu, mấy lần đi lên trấn đều là làm bộ cả. Chỉ là do có một ngày tỉnh dậy tôi thấy cái đó không lên, lại sợ vợ biết rồi nói tôi vô dụng, sẽ chạy theo người khác. Tôi liền giả bộ như tôi có tình nhân ở trên trấn. Thật ra không phải, đến vợ mình còn không xong, làm gì có tình nhân nào.”
Mọi người đều hết sức ngạc nhiên, cái người mà ai cũng biết là có tình nhân bên ngoài như Lý Kim Vượng lại không được?
Ánh mắt của họ đều đồng loạt mà nhìn về chỗ đấy của hắn...
Lúc này, bỗng nhiên một giọng nói xa lạ vang lên: “Anh có bệnh thì phải đi bệnh viện khám. Bệnh viện lớn trên tỉnh bệnh nào cũng chữa được. Nhưng đừng có mà đến cái bệnh viện trực tràng Cúc Hương, chỗ đấy chỉ có lừa người thôi.”