Hắc Thiên Kim



Một buổi sáng, ánh mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ, rọi vào phòng.

Rọi lên cả khung ảnh trên bờ tường.

Ở giữa khung ảnh là một bức ảnh chụp chung của hai bé trai và một bé gái.

Một bé trai mặc chiếc áo phông màu trắng, có nụ cười rạng rỡ.

Đứa bé trai còn lại mặc một bộ quần áo có in hình bông hoa hướng dương giống bé gái, khuôn mặt nghiêm túc, môi đỏ răng trắng.

Đây là bức ảnh mà bố Chi Chi mang về cho cô.

Bức ảnh lại lần nữa được đặt trong một khung ảnh to, dường như chưa từng hư hại gì.

Trừ bức ảnh gia đình hạnh phúc trước đây đã bị hỏng thì mọi tấm ảnh đều được đặt lại cùng nhau, nhìn cũng giống như một bức tranh.

Ánh mặt trời chiếu rọi lên tấm kính thủy tinh của khung ảnh, lại cũng vừa hay phản chiếu lên trên giường.

Một tia nắng đang chiếu sáng khuôn mặt Chi Chi.

Chi Chi mở mắt.

Trời đã sáng, mặt trời đã mọc lên cao.

Lúc cô thức dậy liền phát hiện Nhị Hổ và Tiểu Hoa, mỗi đứa nằm một bên cạnh đầu giường.

Cô nhớ lại tối qua, ông bảo rằng sợ cô ngủ phòng mới sẽ lạ lẫm nên sống chết đòi ở cùng cô.

Thế mà bố lại bảo ông đi rồi để lại Nhị Hổ và Tiểu Hoa ở trong này.

Chi Chi ngồi dậy vò đầu Nhị Hổ, nó ngoan ngoãn quỳ xuống.

Còn Tiểu Hoa đã chui xuống gầm giường, chỉ để lộ cái đuôi hoa ở bên ngoài.

Chi Chi đi chân trần, đá vào đuôi của Tiểu Hoa.


Nó lười biếng thò đầu ra rồi lại rụt trở lại, ngay cả đuôi cũng thu vào trong.

Cả người nó đều trốn trong gầm giường.

Chi Chi đặt chân trên tấm thảm mềm mại, cô mặc một bộ đồ ngủ in hình hươu cao cổ, đi vào nhà vệ sinh rửa mặt.

Nhìn mình trong gương, tóc cô đã mọc dài ra một chút, màu đen nhánh.

Chi Chi xoa đầu mình, cảm giác châm chích cũng khá thú vị.

Sau này chắc hẳn ông sẽ chẳng cho mình cắt tóc nữa, hôm qua ông vẫn còn bảo mình và bố xông đầu rồi mới được đi ngủ.

Rửa mặt xong, Chi Chi đi dép lê ra khỏi phòng ngủ.

Cô thấy ông đang tập thể dục ở trong sân.

Tuy rằng ông bị cụt chân nhưng ông vẫn luôn chú ý rèn luyện sức khỏe bản thân.

Chi Chi cũng đến tập thể dục cùng ông.

“Ông ơi, bố đâu ạ?” “Bố con đang chuẩn bị bữa sáng.

Nghe nói có một nhà bán sữa đậu và quẩy rất ngon trong thành phố, còn có cả bánh bao Lộ Ký nữa.” Đang nói, ông lão liền nghe thấy tiếng chuông định đang" của chiếc xe đạp.

Chi Chi ngẩng đầu nhìn.

Bố đã trở về rồi.

Trong tay Chu Mộc cầm một bọc đồ ăn to đi về phía hai ông cháu.

Ông thấy con gái và lão tủ tài đều giống như đang tập thể dục.

“Đi rửa tay rồi qua đây ăn sáng thôi.” “Vâng ạ.” Chi Chi và ông đi đến bên vòi nước trước mặt.

Ở đó có một vòi nước cao, cũng có một vòi nước thấp.


Trước đây, bởi Chi Chi còn bé nên thùng nước hay gì ở trong nhà đều có vị trí một cái cao một cái thấp.

Bây giờ thì lại là để lão tủ tài dùng.

Chu Mộc đem đồ ăn bày lên bàn ở trong sân.

Chú tú tài và con gái, một người cao một người thấp đứng cạnh nhau rửa tay.

Còn ông thì bày xong đồ ăn sáng cũng đứng ở bên đó.

Ba vòi nước chảy ra những dòng nước róc rách, xối sạch đi những bụi bặm và mồ hôi trên bàn tay.

Dưới ánh nắng mặt trời có ba đôi tay.

Tay của ông tuy đã có những vết nhăn của tuổi già nhưng vẫn rất linh hoạt.

Tay của bố rất to, móng tay được cắt đều và gọn gàng.

Tay của Chi Chi trắng mịn và thon dài, có cảm giác trắng trẻo, múp míp.

Sau khi rửa tay xong, cả nhà ba người cùng ăn sáng.

Lúc này, mọi người dường như đang phát ra tiếng nhai ngấu nghiến.

Bởi vì Nhị Hổ và Tiểu Hoa ở bên cạnh cũng đang ăn thức ăn.

Âm thanh rất lớn.

Lão tủ tài ăn uống rất nhã nhặn, Chi Chi cũng vậy.

Ở trước mặt ông, Chi Chi vẫn rất biết giữ ý.

Cô còn nhớ hồi nhỏ có một đợt, ông nhất quyết dạy cho cô mọi loại lễ nghi, nào ăn, ngủ, đứng, ngồi khiến cho Chi Chi thật sự choáng váng.

Tuy rằng ăn uống nhã nhặn nhưng sức ăn của Chi Chi lại không hề nhỏ.


Bố cô cũng ăn rất nhiều.

Lão tú tài lại ăn nhiều hơn.

Cả nhà giống như đang giành nhau ăn, ăn như vũ bão.

Chiếc quẩy cuối cùng, Chi Chi và ông chia nhau mỗi người một nửa.

Ăn xong, Chi Chi thỏa mãn vỗ bụng mình, nói: “Ngon quá đi mất.

Hai người không biết đồ ăn của nhà ăn trường học khó ăn thế nào đâu.

Thật sự khiến con nhớ đến những thứ mà hồi nhỏ bổ cho con ăn.” Chu Mộc:...

Ăn cơm xong, Chi Chi đi thay quần áo bởi hôm nay cô đã hẹn sẽ đến nhà Nhị Phán.

Chu Mộc nhìn lão tủ tài bưng sữa đậu hút tiếp, vẻ mặt buồn bực hỏi: “Đồ ăn cháu làm khó ăn đến thế sao?” Lão tú tài vừa hút sụt một tiếng to, cháu gái không ở đây, ông lão không cần duy trì hình ảnh đẹp trai nữa rồi.

Ông lão ậm ờ nói: “Đâu chỉ là khó ăn không đâu.

Cháu gái lớn được từng này là do may mắn đấy.”

Chu Mộc:...

Được một lúc, Chu Mộc nhìn lão tủ tài vẫn đang hút sữa đậu, đột nhiên nói: “Cháu quyết định sẽ bao trọn nhà ăn của Nhất Trung.

Chi Chi đang tuổi ăn tuổi lớn, mỗi ngày ba bữa ăn không ngon thì sao mà lớn được.” Lão tú tài lộ vẻ xúc động.

Ý kiến này hay đấy.

“Chú biết được mấy tay đầu bếp già, tay nghề tốt lắm.

Lúc chú còn trẻ đã từng ăn đồ ăn của họ, quen mồm quen miệng đến nỗi sau này chỉ có thể tự làm mà ăn.” “Còn nấu ngon hơn cả chủ ư?” Chu Mộc cũng rất xúc động.

Dù sao lão tú tài cũng lớn tuổi rồi, tuy rằng sức khỏe vẫn tốt nhưng nhỡ mà va chạm ở đâu thì không được, người già vẫn nên tránh té ngã.

Chu Mộc tuy không đối xử tốt với lão tú tài bằng con gái, nhưng đã ở cùng nhau bao nhiêu năm, ông cũng quen cảm giác trong nhà có người.

Hơn nữa, Chi Chi cũng thích lão tú tài.

“Làm sao mà so sánh được.


Chú chỉ học được một tí tẹo.

Hồi trẻ chú nổi tiếng lắm, những ông chủ lớn đều xếp hàng mời chú đấy.” Trong cuộc sống an nhàn, lão tú tài sẽ thi thoảng nhắc đến những năm tháng đỉnh cao của mình hồi đó.

“Bich.”

Hút một hơi hết sữa đậu, lão tú tài tiện tay ném hộp sữa không cho Chu Mộc dọn dẹp.

Chu Mộc đỡ lấy cái bình rỗng để vào trong thùng rác, nói: “Vậy quyết như thế đi ạ.

Chú nghĩ cách làm sao để mời được các đầu bếp, còn cháu sẽ đi mua lại nhà ăn.” “Đúng rồi, hôm nay cháu sẽ đưa Chi Chi đến nhà bạn con bé.

Cháu phải đi thay một bộ quần áo đẹp hơn mới được, chú giúp cháu ngắm một chút.” Lão tú tài cười nói: “He he, mỗi ngày đều bảo chú đỏm dáng.

Cháu cũng bắt đầu biết chú ý ngoại hình rồi đấy.” Chu Mộc đẩy lão tú tài như bay vào phòng ngủ.

Khung cảnh hai bên vụt đẩy ngược về sau, chòm râu của lão tú tài bị thổi bay phấp phới.

Người trong nhà này đẩy xe của ông lão đều nhanh như vậy đấy...

Ông lão nhìn tủ quần áo của Chu Mộc.

Cứ bộ này xếp chồng lên bộ kia, chỉ toàn là quần áo màu đen.

Lão tú tài đen mặt chỉ bừa một bộ: “Bộ thứ hai bên trái.” Chu Mộc đẩy lão tú tài đi thay quần áo thì bị ông lão cãi lại.

“Đều là đàn ông con trai.

Ta có phải không có đâu, mau thay đồ đi.” Lão tú tài xoay một vòng chiếc xe lăn bằng điện, quay lưng lại với ông.

Chu Mộc nhanh nhẹn cởi bỏ bộ quần áo công nhân xuống.

Lão tú tài nhìn trong gương, nhìn phía sau lưng, trước ngực, bụng, chân và cả cánh tay của Chu Mộc đều chằng chịt những vết sẹo.

Ông trầm mặc không nói nên lời.

Chu Mộc thay xong quần áo liền đi đến trước gương.

Bộ quần áo màu đen, đôi mắt híp, cái mũi to và một nụ cười chất phác.

“Như thế này mới không làm Chi Chi mất mặt.” Lão tú tài gật đầu: “Đáng khen.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận