Tai nạn ở mỏ than gần như là vụ nguy hiểm nhất trong ngành khai thác mỏ than. Một khi đã bị phanh phui thì ông chủ của cái mỏ này cũng đâm lao thì phải theo lao thôi.
Bởi vì biết được hậu quả của việc này thế nên chỉ cần xảy ra tai nạn mỏ than thì ông chủ của mỏ than sẽ ngay lập tức ém nhẹm vụ tai nạn xuống. Sau đó họ động viên người nhà, vừa uy hiếp lại vừa cám dỗ, tận lực dùng hết các loại thủ đoạn muốn che giấu vụ tai nạn mỏ than để còn tiếp tục kiếm được tiền.
Thế mà thông tin về việc mỏ than Bình Khẩu bị sạt lở lại cứ như mọc thêm cánh tự lan rộng ra khắp nơi. Ngay đến cả một tờ báo thời sự địa phương có lượng tiêu thụ rất thấp cũng gần như ngay tức khắc báo cáo theo dõi vụ này.
Đám phóng viên thì hết nhóm này đến nhóm khác chạy đến mỏ than Bình Khẩu. Có lúc thì là những người phóng viên thật, có khi lại có vài kẻ giả mạo đến, không biết chúng lấy đâu ra bằng chứng đem theo bên mình, chờ đợi xem có cơ hội thừa nước đục thả câu nào không.
Người dân thôn Bình Khẩu bây giờ đã mạnh hơn trước nhiều rồi.
Lần đầu tiên, lúc ngọn núi cát đá sạt lở, mọi người đều hoảng loạn, hoàn toàn không biết làm gì.
Nhưng lần này, mọi người đều vô cùng có tổ chức, ngay khi xảy ra chuyện, ai ai cũng đến ngay hiện trường.
Cho dù phóng viên có đến nhiều cỡ nào, đám người làm loạn cũng rất nhiều nhưng những công nhân trong đội ngũ khai thác của mỏ than đã ngay lập tức bảo vệ hiện trường.
Những người đàn ông trong đội lập đội cứu nạn, những người phụ nữ thì đứng bên ngoài ngăn những tên phóng viên đang náo loạn.
Thấy càng ngày càng có nhiều phóng viên đến, lão Ngụy kích động đến mức cảm thấy từng lỗ chân lông đang nhảy múa. Chỉ có một điều duy nhất làm cho nó chưa hoàn hảo là tuy rằng sự việc đã lan rộng ra bên ngoài, nhưng bọn hắn vẫn chưa thể xông vào trong phỏng vấn hiện trường đầu tiên.
Đám công nhân khai thác ai ai cũng hung dữ, cộc cằn, còn có cả công an từ Bộ Công an địa phương đến bảo vệ và trị an. Hiện tại, người náo loạn nhất ở đây chẳng phải người nhà của công nhân mỏ than mà lại là đám phóng viên bọn hắn.
Thế nhưng, lão Ngụy dù gì cũng là phóng viên dày dặn kinh nghiệm. Chỉ bằng vài câu nói, hắn đã khơi ra câu chuyện tai nạn mỏ than cho người khác nói đến.
Đây là cơ hội của bọn hắn, không chừng hắn có thể nhân đây mà đổi đời, trở thành một phóng viên nổi tiếng. Sau này hắn sẽ chẳng cần phải lấy thẻ phóng viên khi đến bất cứ đâu, chỉ cần hắn ta xuất hiện là sẽ có vô số những người đến nghênh đón, vô số người ca tụng...
Hắn nghĩ, điều tra xong mấy việc bẩn thỉu đen tối kia sẽ ra điều kiện cầm phong bì.
Trước ống kính, khuôn mặt hắn nghiêm túc giới thiệu về mỏ than Bình Khẩu. Hắn dùng tất cả những tư liệu mình đã điều tra được trong những ngày qua, thể hiện rằng hắn vô cùng chuyên nghiệp.
“Trước mắt, có 32 người đang kẹt trong hầm. Bởi vì mỏ than Bình Khẩu nằm ở vùng núi xa xôi, vậy nên nhóm cứu hộ từ thành phố cần ít nhất hai tiếng mới có thể đến đây. Cũng do nhiều ngày có mưa lớn, một đoạn đường đã xảy ra hiện tượng sạt lở, đội cứu hộ chuyên nghiệp vẫn đang tắc nghẽn trên đường. Dưới tình huống nguy hiểm này, sống chết của 32 người kia vẫn còn là ẩn số...”
Lão Ngụy vừa báo cáo vừa cảm thấy giám đốc Liễu đúng là dùng hết sức có thể, ngay cả đội cứu hộ cũng có thể ngăn lại được. Lần này chắc chắn sẽ là vụ tai nạn mỏ than lớn nhất, không chừng hắn còn có thể lộ diện trước toàn thể nhân dân cả nước.
Một đám phóng viên đang tụ tập bên ngoài náo loạn. Bọn họ đã phỏng vấn tất cả những người có thể phỏng vấn rồi, đi đến đâu cũng chụp ảnh lại thế nhưng vẫn không vào được bên trong khu mỏ.
Tiểu Trịnh, năm nay mới bắt đầu làm nghề phóng viên, cậu quyết định loanh quanh bên ngoài xem xét. Anh quay phim phía sau lưng cũng bèn đi theo cậu.
Cậu không ngờ rằng phía sau đầu bên kia mỏ than lại có mấy đứa trẻ con.
Tiểu Trịnh mắt sáng rực, chạy đuổi theo chúng. Anh quay phim phía sau cũng chạy theo chụp ảnh đám trẻ ấy.
Trong đó có một bé gái ngồi trên mặt đất. Trên khuôn mặt và người toàn là bùn đen, tóc tai rối bù xù, đôi giày trên chân cũng chẳng biết đã rơi ở đâu nên đi chân đất.
Thế nhưng, khuôn mặt của bé gái ấy lại vô cùng ăn ảnh.
Đặc biệt là đôi mắt kia. Tuy rằng bị bùn đen che đi và khuôn mặt thì bẩn nhem nhuốc nhưng đôi mắt ấy vẫn giống như biết nói.
Cậu phóng viên tò mò hỏi: “Bé gái, bọn cháu đang làm gì ở đây thế?”
Tiểu Chi Chi xòe tay khoe những quả dâu tây rừng, nói: “Cháu hái dâu tây rừng đợi bố về ăn.”
“Thế bố cháu đâu?”
“Bố cháu đang ở dưới hầm.”
Đôi mắt của phóng viên Tiểu Trịnh lập tức sáng lên. Bố của bé vẫn đang dưới hầm, sống chết không rõ, rất có khả năng không trở về được nữa. Mà anh ta lại không biết con của mình vẫn đang đợi mình. Đề tài này sẽ cảm động đến nhường nào đây!
Tiểu Chi Chi nghiêng đầu hỏi: “Chú ơi, chú có ăn dâu tây không?”
Cậu phóng viên không nỡ từ chối lời mời của bé gái, đưa tay ra nhận lấy một quả dâu tây rừng nho nhỏ. Cậu đưa vào trong miệng, vị chát như đang ăn phải mù tạt xông thẳng lên tận mắt.
Cậu phóng viên rơi nước mắt, anh quay phim đúng lúc quay lại được cảnh này.
Đừng có quay tôi, quay đứa nhóc ấy, cậu phóng viên ngậm ngùi, giơ tay làm dấu hiệu.
Anh quay phim chuyển ống kính, quay đến đôi mắt long lanh to tròn của bé gái, đến cả người bẩn lấm lem, thế nhưng lòng bàn tay đang nắm mấy quả dâu tây rừng đỏ mọng lại rất sạch sẽ.
Đôi chân trần đung đưa, chẳng có giày.