Cao Thành Triển trở về với bố.
Dọc đường đi Cao Điền Hổ chỉ hận không thể đánh con mình một trận, ông đây biến thành đầu bếp lúc nào chứ...
Cao Thành Triển nhìn ánh mắt không vui của bố, chỉ có thể giải thích: “Bố của cô bạn trọc đầu là người chăn nuôi cừu, con sợ nếu nói bố là chỉ huy, cô ấy sẽ cảm thấy xấu hổ.”
Cao Điền Hổ nhìn con trai như nhìn quái vật. Ôi trời ơi, con trai học được cách dỗ dành con gái từ bao giờ thế này... Hỏng rồi, ông ta cảm thấy con trai đột nhiên lớn tướng.
Cao Điền Hổ vỗ vai con trai, không muốn nói chuyện.
Lúc trở về bàn ăn, Lục Cẩm Hoa vui vẻ nói: “Mau đến đây, hai người chạy đi đâu đấy. Tôi đặc biệt bảo phía sau bếp làm thêm một nồi thịt cừu non hầm, ngon lắm. Hai người thử xem.”
Nhìn thấy thịt cừu đựng trong nồi đất đang bốc khói nóng, hai cha con nhìn nhau cười.
Cao Thành Triển ra sức ăn.
Chắc là cô bạn trọc đầu bình thường đều ăn cái này, thật sự rất ngon. Cô bạn trọc đầu cũng rất xinh xắn.
Cao Điền Hổ có sức ăn rất lớn, cũng không yêu cầu cao đối với mùi vị. Thế nhưng ông ta biết Lục Cẩm Hoa biết ăn biết hưởng hơn người khác nhiều cũng quen rồi.
Chi Chi trở về ký túc, trong đó loạn hết lên. Các bạn nữ thì tranh nhau tắm rửa bởi vì nghe nói buổi tối còn phải đi xem một bộ phim giáo dục chủ nghĩa yêu nước. Các bạn nữ tuyệt đối không chịu được việc buổi tối ra ngoài mà trên người vẫn còn mùi hôi, hơn nữa lại còn đi xem phim.
Tuy rằng bị giày vò rất thảm trong cả một ngày, thế nhưng các nam thanh nữ tú tuổi này vẫn vô cùng tràn trề tinh lực. Chi Chi cũng là một cô gái thích sạch sẽ, đương nhiên cũng cần phải đi tắm rửa.
Thế nhưng nhà tắm ở trong ký túc của bộ đội khá đơn sơ, cần phải tự mình đi lấy nước ở phía cuối hành lang. Có ba phòng, một để giặt quần áo, một là nhà vệ sinh, còn một phòng để dùng tắm rửa, chỉ có nước lạnh mà không có nước nóng.
Chi Chi đang chuẩn bị đi tắm nước lạnh cũng được, dù sao cô rất khỏe mạnh, mùa đông cũng dám bơi ở dưới nước. Thế mà lại nghe thấy có người gọi, Chu Chi Chi 304 có người tìm.
Chi Chi chạy ra ngoài, Vương Tam Bình bê một thùng nước nóng, Hướng Tiến bê một phích nước đang đứng đợi mình ở cầu thang tầng hai.
“Làm gì thế?”
“Tớ với Tam Bình mang nước nóng cho cậu, phích nước này để buổi tối có thể uống. Nước trong thùng để tắm rửa, bên này lấy nước không tiện lắm nên biết cậu sẽ không nhớ đâu.” Lý Hướng Tiến cười nói.
“Cảm ơn các cậu, đúng rồi, nãy tớ thấy bố đấy. Trùng hợp thật, trong bộ đội lại có người mua dê của nhà tớ. Bố tớ đưa dê sang đây cho họ.”
Chi Chi nói xong, nội tâm Lý Hướng Tiến không nhịn được mà điên cuồng chửi bới... Cái doanh trại này cách thôn Bình Khẩu 180 km đấy được không. Dê nhà cậu bình thường có thấy đem đi bán đâu, cái mỏ than kia đã tiêu hóa hết chỗ dê ấy rồi... Lấy đâu ra trùng hợp!!
Chắc chắn là chú Chu giở trò, chú Chu đáng sợ quá. Cậu cảm thấy ở đâu cũng có thể nhìn thấy chú, ngay cả ở trong doanh trại quân đội, chú Chu cũng có cách mò vào.
“Chi Chi, cậu mau đi tắm đi. Trời tối rồi, nước lạnh bây giờ. Tớ với Hướng Tiến không lên đó nữa, chỉ đưa nước đến đây thôi.” Vương Tam Bình không nghĩ nhiều như thế, chỉ thúc giục.
Chi Chi một tay xách thùng nước, một tay xách phích nước, không hề thấy tốn sức liền trở về ký túc.
Chuyện này khiến cho các bạn cùng phòng ngơ ngác. Trần Nhã Kỳ không chịu được nói: “Cậu khỏe quá nhỉ, có phải ở nhà phải làm nghề nông nên luyện tập không?”
Chi Chi thành thật gật đầu: “Từ nhỏ tớ đã khỏe rồi, mỗi năm nghỉ hè tớ đều về nhà giúp nhà tớ chăn cừu.”
Trần Nhã Kỳ nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Chu Chi Chi nói không ra lời. Rốt cuộc có hiểu rằng cô đang chế nhạo cô ta không đấy, mệt tim quá.
“Cái kia, tớ không có lấy nước nóng, cậu chia cho tớ một ít được không?” Trần Nhã Kỳ hỏi.
Chi Chi lắc đầu: “Không được, đây là bạn tớ lấy giúp tớ.”
“Không muốn cho thì thôi, có gì khác sao?” Trần Nhã Kỳ vốn nghĩ rằng em gái ở nông thôn này sẽ dễ bắt nạt, không ngờ muốn đòi một bình nước nóng cũng bị từ chối.
Chi Chi cảm thấy rất khác biệt mà, hơn nữa cô thấy bạn nữ trước mặt không khiến người khác yêu thích, không thích cô ta theo trực giác.
“Đúng rồi, vừa nãy trong hai người đưa nước cho cậu, ai là bạn trai cậu thế?” Trần Nhã Kỳ nâng cao tông giọng hỏi.
Những người xung quanh đột nhiên vểnh tai lên, những học sinh cấp hai cấp ba, người trong nhà chắc chắn không cho phép yêu đương. Nhưng luôn có một hai bạn sẽ khá to gan.
Trong đầu của Chi Chi hoàn toàn không có khái niệm “bạn trai” này. Nếu như nói ở trong nhà, trực giác mách bảo ông và bố sẽ đánh chết đối phương mất...
“Bọn họ là bạn cùng lớn lên với tớ ở trong thôn.”
“Không thể nào. Cả huyện cậu chỉ có bảy người thi đỗ Nhất Trung. Thôn của cậu lại có tận mấy người, có khoa trương quá không vậy.” Giọng Trần Nhã Kỳ càng to hơn.
Lúc này đột nhiên có người chen miệng vào: “Tớ biết rồi, cậu nói cậu là người thôn Bình Khẩu. Thôn các cậu có mỏ than đúng không, hình như mọi người đều rất giàu.”
Chi Chi gật đầu: “Đúng thế, trong thôn tớ có rất nhiều nhiều người giàu có.”
Trần Nhã Kỳ nhìn mọi người vây quanh Chi Chi hỏi chuyện, tức đến giậm chân. Dựa vào cái gì mà một con nhỏ ở quê lại được mọi người yêu thích hơn mình chứ. Nhìn thấy Chi Chi và những người khác đều đi tắm rửa, cả phòng ký túc còn lại mỗi mình Trần Nhã Kỳ. Cô ta ngồi trên giường của mình, đột nhiên cảm thấy ngồi lên thứ gì cứng cứng, đứng dậy mới thấy hóa ra là ví tiền.
Vừa nãy Chu Chi Chi tiện tay đặt lên giường, chắc là từ giường trên rơi xuống đây. Cô ta không biết vì sao mình lại không chịu được mà mở ví tiền của Chi Chi ra, nhìn thấy một tấm ảnh.
Trần Nhã Kỳ trước giờ luôn kiêu ngạo hơn người bởi cô ta không những có thành tích tốt, mẹ cô ta còn là chủ nhiệm văn phòng cục công an Tây Hồ. Cậu cô ta là cục phó, nhà bà ngoại cô ta ở bên kia cũng có truyền thống làm nghề công an, năng lực hoạt động rất rộng lớn. Cô ta trông vừa xinh đẹp, hoàn cảnh gia đình lại tốt, từ nhỏ đã được theo đuổi và tâng bốc thành quen.
Lúc học ở trường cấp hai Tây Hồ, cô ta cũng được coi như nhân vật có tầm ảnh hưởng. Tuy rằng không đọ được với hoa khôi toàn trường học ở lớp 1 như Liễu Hử nhưng ở trong lớp cũng được coi như hoa khôi rồi.
Trần Nhã Kỳ vừa xem bức ảnh liền biết được chụp trong cục cảnh sát, chắc là do phạm tội mới bị chụp lại.
Đây là ai nhỉ? Để ảnh trong ví tiền chắc chắn là có quan hệ rất thân thiết.
Trần Nhã Kỳ cảm thấy mình giống như phát hiện được một bí mật động trời, có người bước vào, cô ta làm như không có chuyện gì, đi tắm rửa.
Nhanh chóng tắm rửa thay quần áo, Trần Nhã Kỳ nghiêm túc bôi thứ gì đó lên mặt mình. Cô gái mười mấy tuổi có làn da rất đẹp, thế nhưng cô ta nhìn thấy làn da trắng bóc của Chu Chi Chi thực tình không hiểu một đứa từ nông thôn tại sao lại có da đẹp như thế. Không phải da nó nên thô ráp mới đúng sao...
Cô ta vừa bôi kem vừa giả vờ như lơ đãng hỏi: “Vừa nãy ví tiền của cậu rơi xuống đất, tớ nhặt lên thấy bên trong có một bức ảnh, là ai thế?”
“Bố tớ.” Chi Chi không để ý đáp lại.