Hắc Thiên Kim



“Một, hai, ba, bốn! Một, hai, ba, bốn!” Những tiếng hô khẩu hiệu khẩn trương và ngắn gọn từ thao trường vang tới.

Thủ trưởng Lục ngồi trên ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, một đám tân binh vừa chạy qua bên ngoài.

Khóa huấn luyện quân sự của đám học sinh kết thúc rồi, thao trường yên tĩnh mấy ngày, rồi nhanh chóng lại có một đám tân binh tới.

Không khí ngay lập tức lại náo nhiệt trở lại.

Lục Cẩm Hoa vẫn cảm thấy có chút không giống lúc trước.

Là vì đám tân binh đều là con trai sao? Có vẻ không náo nhiệt như bọn học sinh, dù gì bọn học sinh vẫn là trẻ con.

Tân binh lại rất nề nếp, mà có ngang bướng thì cũng nhanh chóng bị chỉnh đốn.

Chỉ có bọn học sinh mới ngang bướng, nghĩ tới cô bé kia hùng hổ không ngần ngại mà ném bạn vào thùng nước rửa bát, lúc đó Lục Cẩm Hoa còn cảm thấy không thuận mắt, bây giờ nghĩ lại cũng cảm thấy khá thú vị.

Cô bé rõ ràng bảo “cậu nói lại lần nữa xem”, rồi cuối cùng đối phương còn chưa kịp mở miệng đã ném người ta vào thùng nước rồi.

Trên mặt Lục Cẩm Hoa lộ nụ cười.

Tiểu binh Trương Việt ngồi đối diện ông, thận trọng nhìn thoáng qua thủ trưởng, bó tay không biết thủ trưởng cười cái gì, cứ luôn tự dưng bật cười.

Nghĩ tới lúc trước tiều phu nhân còn hỏi chuyện mình, Trương Việt báo cáo thành thật, thực sự không phát hiện thủ trưởng có lén lút với cô gái nào khác, những cái khác cậu không tiện nói.

Cậu cảm thấy thám thính mấy cái tin tức như vậy của thủ trưởng thật là kì quái, nhưng không nói thì lại sợ Liều phu nhân nghĩ lung tung, như vậy càng hỏng bét.


Nhưng lúc này cậu lại bối rối trước cảnh tượng trước mắt, dáng vẻ của thủ trưởng giống như là đang có hình bóng của ai đó.

“Báo cáo Thủ trưởng Lục, tôi tính xong rồi.” Trương Việt cắt đứt dòng suy nghĩ của Lục Cẩm Hoa.

Lục Cẩm Hoa cầm lấy quyển sổ cậu đưa, nhìn thoáng qua, gật đầu nói: “Không tệ, đúng rồi, cậu giúp tôi đi xem xem Chỉ huy Cao có ở đây không.” “Vâng, thủ trưởng, tôi sẽ gọi điện cho anh sau.” Trương Việt đứng dậy chào một cái rồi quay người đi.

Trong phòng làm việc chỉ còn mỗi mình Lục Cẩm Hoa.

Bàn làm việc của ông là bàn gỗ, trên mặt bàn được đặt một tấm thủy tinh.

Thời gian này, rất nhiều bàn có kiểu dáng như vậy, kính sạch sẽ và cũng không lo mặt bàn sẽ bị trầy xước.

Dưới mặt kính còn có thể để ảnh hoặc số điện thoại các loại.

Lúc này, dưới tấm kính có rất nhiều ảnh.

Trong đó có một tấm chụp tập thể học sinh khóa huấn luyện quân sự vừa rồi.

Tấm ảnh có hơn một trăm người, xa xa nhìn thấy toàn là đầu người.

Không nhìn kĩ thì nhìn không ra ai.

Vậy mà Lục Cẩm Hoa liếc một cái đã nhìn thấy người thứ 16 hàng số hai đếm ngược lên là nữ sinh trọc đầu đó.

Tuy cô bé đang đội mũ, nhưng ông ta vẫn có thể nhận ra.

Ông ta từ trước vốn không giỏi nhận dạng, hồi trước bổ có đưa ông ta đi nhận mặt làm quen, nhưng ông ta cũng chỉ biết cô dì chú bác mà gọi, những người đồng lúa thì hoàn toàn không nhớ mặt mũi.

Giống như là bị mù mặt vậy.

Trừ khi có nét rất riêng, giống Cao Điền Hổ lần đầu tiên gặp đã tạo ấn tượng sâu sắc, cao to khỏe mạnh, nói chuyện dõng dạc sảng khoái.

Lục Cẩm Hoa lần đầu gặp đã rất thích ông ấy, rồi về sau gần như lẽo đẽo theo ông ấy như người tùy tùng.

Còn có...

Diệp Lạc nữa - người vợ trước của Lục Cẩm Hoa.

Bởi vì Diệp Lạc luôn trêu chọc mình, nên ông có ấn tượng sâu sắc.

Cô luôn để cái gì đó làm ông trượt chân mỗi khi đang đi, sau đó cười hả hê ở bên cạnh.

Mọi người đều nói Diệp Lạc độ lượng đáng yêu, người lớn ai cũng thích cô.

Nhưng Lục Cẩm Hoa lúc đó thì rất không thích, thậm chí còn hơi ghét, ghét vì cô làm cho ông bị phân tâm, ghét vì cô làm bố bị phân tâm.

Cô đi đến đâu cũng giống như là trung tâm của sự chú ý vậy.


Cô lại còn vô cùng cố chấp, quyết tâm trêu chọc ông bằng được.

Nhớ lại chuyện cũ, gần như lúc nào ông cũng bị cô bắt nạt.

Ông ăn cơm thì ăn phải đồ nghi là côn trùng, hay lúc uống nước thì bị đắng, bị mặn.

Mỗi lần nhìn ông mặt mày nhăn nhó, cô luôn cảm thấy đắc ý, cười tươi.

Toàn bộ kí ức thời trẻ của ông trở lại hầu như đều là kí ức bị cô bắt nạt, cô có một mái tóc dài, cắt tóc mái ngang trán, thích nhất là thắt hai bím tóc ở đằng trước giống như hai chiếc sừng nhỏ.

“Reng reng reng.” Điện thoại kêu lên.

Lục Cẩm Hoa nghe điện thoại, đầu dây bên kia là Lão Cao.

“Mười phút nữa qua đó? Được rồi.” Lục Cẩm Hoa cúp máy.

Mạch hồi tưởng cũng bị đứt đoạn.

Ông có chút kinh ngạc, đã rất lâu rất lâu ông không nghĩ về chuyện quá khứ nữa rồi.

Một người mà đã bắt đầu hoài niệm quá khứ thì chứng tỏ người đó đã già.

Bên dưới tấm kính còn được đặt một tấm ảnh khác, một học sinh nữ và một binh sĩ già đang cúi chào nhau nghiêm túc dưới ngọn cờ đỏ và ánh nắng chói chang.

Có thể nhìn thấy, một bên mặt của nữ sinh cùng với thân người tạo thành một đường thẳng tắp.

Lục Cẩm Hoa không biết vì sao, bản thân lại đặt hai tấm ảnh này dưới mặt bàn, ông còn để rất nhiều ảnh lung tung dưới đó nữa.

Ông rất ít khi làm một cái gì đó để che đậy.

Ông làm việc từ trước tới nay vẫn luôn ngay thẳng, bao gồm việc sau khi vợ mất, ông quen Liễu Mạch, thẳng thắn chịu trách nhiệm, cũng không giấu diếm gì mà kết hôn với bà ta.


Nhưng bây giờ, ông lại đang che giấu, có một cảm xúc mà ông cũng không rõ, thật kì quái.

Trên bàn có một chồng báo, tầng thứ tư là một quyển tuần báo quân trại.

Bên trong có một tấm ảnh lớn, chính là tẩm được đặt ở dưới tấm kính bàn làm việc: Cô gái cúi chào.

Ông có một sự cảm động trước vẻ đẹp đó - một vẻ đẹp nghiêm nghị.

Bản thân tướng mạo Lục Cẩm Hoa cũng rất tuấn tú, ông cũng không quá để ý tới cảm giác người ta có đẹp hay không, nhưng bây giờ không biết vì sao, trong đầu ông cứ luôn xuất hiện bóng dáng của cô bé kia.

Dù cho lúc đầu chỉ là ấn tượng nhạt nhòa, nhưng hình ảnh cô bé trong đầu ông bây giờ dần dần đã thay đổi, khắc sâu, tràn đầy, đa dạng.

Mười phút sau, ông có mặt ở phòng làm việc của Cao Thành Triển.

Việc xin nghỉ phép ở nhà vì con gái làm đứt tay đúng là một câu chuyện cười, nhưng nhà Lão Cao đang có chuyện nên Lục Cẩm Hoa cũng không dám nói giỡn linh tinh.

“Gọi tối tới có chuyện gì?” “Đi ăn cơm thôi, cũng đến giờ này rồi, anh mới đây có việc à?” Cao Điền Hổ tùy tiện hỏi.

Lục Cẩm Hoa giật mình, liên tục lắc đầu.

“Không, tôi thì có thể có việc gì?”.

“Không có việc thì tốt, cùng tôi vào thành phố một chuyến.” Cao Điền Hổ đứng dậy đeo balo, vỗ vỗ bả vai Lục Cẩm Hoa.

Cao Điền Hổ cao hơn Lục Cẩm Hoa nửa cái đầu càng khiến ông ấy khôi ngô khí chất, mà Cao Điền Hổ lại còn toát lên một vẻ rất áp bức, khiến người ta đột nhiên cảm thấy căng thẳng, khẩn trương.

Cả hai người cùng nhau đi ra ngoài, đều ngay ngắn rắn rỏi, một người quyền thể một người tuấn tú, cùng nhau bước đi khiến cho cảnh sắc trong doanh trại thật đẹp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận