Hắc Thiên Kim

Loa truyền thanh trong thôn ra sức kêu gọi. Mà địa hình thôn Bình Khẩu rất kì lạ, đứng ở một chỗ khu Tây Khẩu hô lên một tiếng, toàn thôn đều có tiếng vọng lại.

Loa trong thôn vừa thông báo, cả thôn liền chấn động. Ngay cả ông Lý đang gánh phân bón cho vườn củ cải, đến cả thùng phân cũng không thèm quan tâm nữa, cầm gáo phân vội vàng chạy tới nhà3trẻ, nước tiểu trong gáo cũng chẳng kịp đổ hết, cứ theo ông Lý vừa chạy vừa sóng sánh.

Vợ của Kim Vượng đang thái rau cho lợn cũng nghe thấy thông báo, cầm luôn con dao đang thái trong tay, tức tốc chạy tới nhà trẻ. Vương Thiết Quán đang gánh củi từ trên núi về thôn, vừa nghe thấy thông báo liền gánh luôn về hướng nhà trẻ, bó củi vung vẩy sang hai bên.

Hoàng2Đại Long đang chậm rãi rẫy cỏ thì nghe thấy loa, cũng cầm luôn cuốc từ từ đi về nhà trẻ. Không phải là ông không muốn nhanh, chỉ là ông không thể nhanh được, bản tính ông vốn chậm chạp.

“Khụ, Khụ, Khụ…..” Ông lão Lưu 82 tuổi mắc bệnh hen suyễn, tiếng ho như tiếng quạt máy cũng chống cây gậy lớn quai đỏ của ông cùng Hoàng Đại Long đi tới nhà trẻ.

Hoàng Đại0Long và ông Lưu tới nơi thì trước cổng nhà trẻ đã bị vây kín toàn người là người. Họ liền nghe thấy một tiếng thét lên ở bên trong: “Chúng tôi là người của Cục Điện lực, lũ nông dân các người, muốn làm gì? Có tin tôi cắt điện toàn thôn không?”


Người nói là Cẩu Tam, là người đầu tiên tỉnh dậy, vừa mới mở mắt liền thấy trước mặt bị một đám nông0dân, phụ nữ trong thôn vây quanh. Hắn sợ hãi quá liền lèm bèm mấy câu bắt chước Đại Bồn. Cẩu Tam vừa mở miệng, Đại Bồn đang giả vờ ngất chỉ muốn giết chết hắn ta, cái đồ đần độn, lúc cần ngu lại không ngu mà lúc không cần ngu thì lại ngu thế.

Lái xe Tiểu Hoàng vừa bị đánh thức, nhìn thấy trước mặt người đông như kiến, lại có người tay cầm3cuốc, tay cầm đòn gánh, tay cầm cặp gắp than, tay cầm gáo phân,… Nghĩ tới việc nãy anh ta vừa tiến vào nhà trẻ đã bị một con rắn quấn lại, sau bị một đám trẻ con cầm dao bổ củi đánh bất tỉnh, chẳng lẽ bây giờ là đến lượt ông, bà, bố, mẹ chúng nó?

Trẻ con đã đáng sợ vậy, gia đình của chúng nó còn đáng sợ hơn!! Chẳng trách sao sáng nay lúc lái xe, ngực cứ đập thình thịch, bây giờ anh ta thực sự rất sợ hãi, thực sự muốn báo công an!

Ngô Tự Cường bị bà Vương ném cái túi giò lợn bất tỉnh cuối cùng đã bị sự ồn ào đánh thức. Mặt hắn sưng lên không khác gì cái đầu lợn, đau quá, cái mông phía dưới cũng đau không kém. Nhưng điều đầu tiên hắn làm là sờ lại túi quần, nhận ra là không chỉ bị lấy mất mấy con dao từ mông mà cả con dao dùng từ nhiều năm cũng không thấy nữa. Hắn lập tức tức giận quát: “Cái *** **, ai lấy dao của tao rồi!”

Chỉ thấy một bà già tay cầm kim đâm tới, mắng: “Mày đòi *** ** ai, mẹ ta chết được hơn ba mươi năm rồi, mày còn dám mang theo dao, cháu ta mà bị dọa tới mức tối nay ăn thiếu một bát cơm, ta đến ăn cả nhà mày.”

Người ra tay là Lý Tuyết Hoa, mẹ của trưởng thôn Vương Đại Phú, nổi tiếng đáng sợ. Cô giáo Lý Hữu Mai đau đầu muốn chết, khi thông báo được loa lên cô còn đang ở trong sửa lại quần áo.

“Còn dám mang dao, cầm dao gây thương tích, trưởng thôn, mau báo công an.” Chủ quầy đồ ăn vặt Lưu Thúy Sơn nói.

Những người dân khác cũng lao nhao hết cả lên, đúng là coi trời bằng vung, dám mang dao đi bắt cóc trẻ em.

Lão tú tài nghe được thông báo, đang thái rau, thay vì cầm theo con dao, ông lấy chiếc ván trượt được thiết kế riêng cho mình và trượt tới nhà trẻ, và ông là một trong những người đến đầu tiên.

Nhìn thấy con bé con không sợ trời không sợ đất nhà mình vẫn bình an vô sự, lão tú tài mới bình tâm lại. Nhưng mà nhìn cô bé nước mắt rưng rưng, ông nghĩ chẳng lẽ xảy ra chuyện… Ông chỉ tiếc là không thể xé xác mấy tên xấu xa này.

Ôm lấy cái bụng bầu của mình, Lý Hữu Mai vốn sợ rằng mấy đứa nhỏ đánh mấy tên kia bị thương nặng, vì vậy mới thu dọn hiện trường, rồi bảo bọn trẻ con khóc to, cuối cùng chỉ có một đứa khóc, nhưng chẳng cần dạy, những đứa khác cũng đồng loạt khóc theo.


Các bạn nhỏ khóc, cô đang mang bầu vốn tâm tình đang dễ thay đổi, cũng không nhịn được mà khóc theo, thật may là bọn trẻ không sao, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì mà mình lại không ở đây, cô sẽ hối hận tới chết, lương tâm cắn dứt không thể bình tâm lại.

Tiếng khóc cứ từng cơn từng cơn vang lên trong nhà trẻ.

Bốn tên đó đều bị tiếng khóc đổ oan, mấy người khóc cái gì chứ. Chẳng kịp làm gì cả, tay còn chưa chạm tới lũ trẻ, có khóc cũng là bốn tên chúng tôi khóc chứ.

Nhưng mà tên bắt cóc có muốn khóc cũng không được, bởi vì lũ trẻ kia vừa khóc, đám người lớn đều thấy đau lòng. Ông Lưu 82 tuổi đứng ngoài cùng định cầm gậy chống để đánh mấy tên bắt cóc, nhưng lại sợ rằng cây gậy sẽ hỏng, nghĩ một hồi, ông quyết định dùng đôi chân có tuổi của mình đá vào người chúng nó.

Người trong thôn, tôi một đá anh một đấm.

“Cho mấy chúng mày bắt cóc trẻ con này…”

“Cho chúng mày mang theo dao này…”


“Cho chúng mày giả làm lãnh đạo này…”

“Cho chúng mày cắt điện này…”

Đàn ông trong thôn đều tương đối chất phác, ngày thường cũng chỉ làm lụng ngoài đồng. Sức mạnh đều là bổ củi từng nhát một, cuốc đất từng phát một, đánh người thì cứ nhằm thịt mà đấm, tiếng đấm vang lên bồm bộp.

Phụ nữ thôn Bình Khẩu thì chẳng cần phải nói, thể lực đều giống mẹ chồng của Lý Hữu Mai, sức lực chẳng thua kém gì đàn ông dù chỉ làm công việc cắt lúa rẫy đất. Vai eo rộng, cánh tay cũng thô và to, họ đánh người tuy sức không bằng đàn ông nhưng vẫn rất đau, cả một dấu đỏ in hình bàn tay trên người.

Trong lúc đó những cơn đau không tên từ chân kéo đến, không biết là do ai gây ra. Bốn tên bắt cóc chỉ thấy toàn thân đau nhức, thực sự bị đánh quá thê thảm.

Làm kẻ cầm đầu, Ngô Tự Cường ôm đầu, nước mắt nước mũi giàn giụa cổ vũ anh em: “Không sao đâu, chịu đựng một chút sẽ hết thôi, cố chịu tới khi cảnh sát đến là chúng ta sẽ được cứu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận