Tiễn đoàn người ra về, Lý Trường Canh mới đi đến căn nhà ở Tây Khẩu tìm Chu Mộc.
Lúc vào cửa, hắn thấy Tiểu Chi Chi đang vẽ tranh, đứa con trai của hắn đang quỳ bên cạnh làm bài tập, trông rất nghiêm túc.
Lý Trường Canh nghĩ thầm: Con trai thông minh giống mình. Rõ ràng ở nhà nói rằng bài tập trên trường quá dễ, làm nhoắng phát là xong. Thế nhưng lúc ở nhà Chu Mộc cùng với nha đầu này vẫn luôn có một dáng vẻ nghiêm túc làm bài tập. Hắn3cũng chả biết bài tập từ đâu mà lại lắm thế.
Thấy bố mình đến, Lý Hướng Tiến cười thầm.
Tiểu Chi Chi đứng dậy chào: “Cháu chào chú Trường Canh, bố cháu đang ở trong phòng ạ.”
Lý Trường Canh lấy một túi dâu tây rừng từ trong túi áo ra, cười nói: “Hôm nay đúng lúc chú lên núi nhìn thấy cây này đều chín đỏ, chắc là có thể ăn được rồi. Chú hái về cho cháu một ít.”
Tiểu Chi Chi ngạc nhiên, mừng rỡ đón lấy túi dâu tây rừng, vô cùng vui vẻ: “Cảm2ơn chú Trường Canh ạ.”
Lý Hướng Tiến nhìn nụ cười của bố, cảm thấy mình phải học hỏi nhiều từ ông. Chỉ làm bài tập cùng Chi Chi thôi là chưa đủ.
Lý Trường Canh đi vào phòng tìm Chu Mộc, lão tú tài cũng ở trong phòng. Ba người thì thầm to nhỏ một lúc lâu cũng không biết đã nói những gì.
Lý Hướng Tiến rửa dâu tây rừng. Cậu bé cùng Tiểu Chi Chi cứ mỗi người một quả, chia nhau ăn chỗ dâu tây đó.
Nó rất chua nên được gọi là dâu tây rừng.0Tuy rằng nó trông có màu đỏ, nhưng vị chua ấy không thể nào biến mất được. Tiểu Chi Chi cứ ăn được một quả là mặt lại nhăn hết lại, thế nhưng cô bé lại vô cùng thích cảm giác này.
“Chi Chi, cuối tuần này chúng mình tự lên núi hái đi. Lúc đó chắc chắn chín hết rồi. Bố tớ nói ở phía sau khu mỏ than có một mảnh đất to trồng dâu tây.” Lý Hướng Tiến niềm nở gợi ý.
Tiểu Chi Chi chua tới nổi gai ốc, nhăn mặt lại đồng ý.
Lý0Hướng Tiến thấy dáng vẻ ấy của Chi Chi liền cười ngốc.
Tiểu Chi Chi đang vẽ tranh, trên bàn có rất nhiều bút, còn có cả cục tẩy. Mỗi khi Tiểu Chi Chi cần một loại bút khác, hoặc lúc cần bút xóa, Lý Hướng Tiến đều sẽ ngay lập tức đưa cho cô bé.
Một dây bí đỏ màu xanh nhạt không biết từ lúc nào đã trèo qua hàng rào trúc, ngó đầu vào trong sân nhà nhìn hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau...
***
Liễu Trường Thành cầm một cây kéo cắt hoa, ông ta cắt3từng cành cây xương rắn dài ở trước mắt, rắc một tiếng, cành hoa liền đứt.
Hai ống tay áo của ông ta đều được kéo lên, tay trái đeo một chiếc vòng tay đá ngọc, bên phải đeo một tràng hạt. Trên cái cổ béo tròn còn đeo một xâu vòng lớn, có màu xanh, màu vàng, nhìn trông có vẻ rất lâu đời.
Liễu Trường Thành là một người thích chơi. Ông ta cũng thích cả những đồ lặt vặt, đá Lục Tùng, ngọc Nam Hồng, tranh thư pháp, Tử Sa và đồ sứ. Lúc cao hứng, ông ta sẽ còn ngồi trước đàn cầm gảy vài tiếng.
Tuy cái gì ông ta cũng biết, nhưng ông ta lại không giỏi thứ gì.
Thế nhưng ông ta học làm sang như vậy là đủ rồi.
Đối với cây xương rắn tươi tốt này, Liễu Trường Thành chỉ mới cắt vài nhát kéo, nó đã biến thành một cây bonsai trơ trọi, không có tí đặc sắc nào.
Mà lúc này, lão Ngụy đứng đằng sau ông ta lại tỏ vẻ kinh ngạc, khen ngợi: “Giám đốc Liễu quả là có thẩm mỹ cao, được ngài sửa lại, toàn bộ ý cảnh đã hiện ra, hoàn toàn không giống như trước, không giống nữa rồi.”
Liễu Trường Thành cầm kéo, quay đầu liếc về phía lão Ngụy không khách khí mà cười nói: “Bọn anh làm phóng viên đều sẽ trợn mắt nói láo. Tôi đây mà có thẩm mỹ á, tôi thấy nó ngứa mắt nên cắt trụi đi để nó không chiếm vị trí.”
“Ai da, giám đốc Liễu, hoa được đặt trong phòng ngài thì làm sao có thể là hoa bình thường. Tôi nghe nói thị trưởng Trần chỗ chúng ta rất thích hoa ở chỗ ngài.” Lão Ngụy không thay đổi sắc mặt, khoa trương nói.
Liễu Trường Thành xua tay, lơ đãng nói: “Đừng có tâng bốc tôi nữa. Nói xem cái mỏ than Bình Khẩu kia thế nào rồi? Cái tên họ Dương kia trở về rồi mà sao lại không có tin tức gì?”
Ở thành phố Tây Hồ, lão Ngụy cũng xem như là người có danh tiếng, thế nhưng trước mặt Liễu Trường Thành, hắn vẫn phải giả vờ đáng thương.
Hắn với Liễu Trường Thành cũng không phải lần đầu quen biết, hắn biết tính tình của ông ta. Hắn lấy một túi ảnh từ trong cặp đưa cho ông ta: “Đây là ảnh chụp từ lần đi tới mỏ than Bình Khẩu.”
Liễu Trường Thành cởi găng tay, ngồi xuống chiếc ghế da hổ to đùng của mình, lật đống ảnh xem đi xem lại, càng xem ông ta càng kinh ngạc...
“Đường hầm? Máy biến áp? Thang máy? Còn là nhãn hiệu TIGER*?...”
* Tên công ty về thiết bị, máy móc nổi tiếng ở Trung Quốc.
Liễu Trường Thành càng xem càng không thể tưởng tượng được. Nhìn những bức ảnh đằng sau, ông ta kích động đến mức đứng dậy, một mình đi lại trong phòng.
“Lãng phí, quá là lãng phí, thực sự là lãng phí. Một cái mỏ than bé tí của dân kinh doanh, lắp đặt thiết bị an toàn tốt thế, hệ thống bảo vệ môi trường tân tiến như vậy. Quá quá lãng phí!”
Lão Ngụy không biết Liễu Trường Thành có ý gì, nhìn thì có vẻ không giống đang tức giận, ngược lại trông rất hưng phấn.
Cả đoàn người của mình vẫn chưa tìm ra được vấn đề, hắn còn lo sẽ bị Liễu Trường Thành lật mặt.
Nhưng Liễu Trường Thành quả thực rất hưng phấn. Ông ta bước những bước lớn, đột nhiên đập bàn nói: “Đợi tôi lấy được cái mỏ than này, tôi phải gỡ bỏ cái thang máy đi còn có thể kiếm thêm được một ít tiền. Đổi cho một cái cần cẩu đơn giản là được.”
“Mấy cái đường ray kia thì khó dỡ, tiếc cho mấy cành gỗ to và chắc kia quá. Lại còn cả hệ thống ống xả không cần thiết, hoàn toàn không cần thiết...”
Lão Ngụy lau mồ hôi trên trán, ngượng ngập nói: “Giám đốc Liễu, thế nhưng cái tên trưởng khoa Dương kia nói rằng mỏ than Bình Khẩu không có vấn đề gì. Bọn họ không xử lý được...”
Quả nhiên, hắn liền nhìn thấy sắc mặt của Liễu Trường Thành bỗng chốc âm u. Nhưng lão Ngụy vẫn cố cứng đầu, lấy ra một phong bì đỏ, ngập ngừng nói: “Đây là phong bì hắn gửi lại trả ngài, nói rằng không làm được nên cũng không nhận tiền.”
Liễu Trường Thành nhìn phong bì kia, tức đến mức gạt hết đống ảnh trên bàn xuống dưới đất.
Một bức ảnh của người công nhân đeo mặt nạ màu đen bị gạt đến chỗ chậu cây xương rắn vừa mới được cắt sửa. Phía sau mặt nạ ngăm đen ấy dường như có một đôi mắt giống như đang thưởng thức chậu cây xương rắn.