Hắc Thiên Kim

Liễu Mạch nhẹ nhàng rút bức thư ra, nhìn thấy địa chỉ gửi thư liền cau mày.

Cô ta không nghĩ ngợi gì mà trực tiếp mở thư ra đọc. Đọc trang đầu tiên đã cảm thấy không có hứng thú. Con gái của thợ mỏ sao? Lại là trẻ con ở nông thôn, đi bộ đi học nữa?

Cô ta nhét bức thư lại.

Trường tiểu học Lam Tinh cũng thật là, muốn bọn trẻ quyên góp đồ dùng cho trẻ con ở vùng nghèo khó thì cũng chả ai nói3gì, dù sao nhà bọn họ cũng chả thiếu mấy thứ đấy. Nhưng lại để cho bọn nhỏ viết thư riêng cho nhau, giúp đỡ học sinh khó khăn thì thật không hiểu được. Làm ảnh hưởng việc học của bọn nhỏ thì không nói, chẳng may gặp phải một số người có ý đồ khác thì phiền phức lắm.

Nhưng nghĩ tới việc này là do ông cụ nhà mình đề xuất, Liễu Mạch lại cảm thấy ông cụ thật đúng là lợi hại, chỉ đáng tiếc là ông2chồng nhà mình, nhìn thì có vẻ oai phong lẫm liệt. Năm đó cô ta trăm phương nghìn kế muốn gả cho Lục Cẩm Hoa, đến giờ ước muốn cũng đạt được rồi, chỉ là sau đó cô ta lại phát hiện ra mọi việc cũng không phải như ý cô ta muốn.

Con người Lục Cẩm Hoa rất tốt, tính cách lại thẳng thắn, gia cảnh cũng tốt, nhưng lại không có chí cầu tiến. Bố chồng chức cấp cao như vậy nhưng chồng mình lại cũng không đòi0hỏi đặc quyền gì từ ông.

Nhưng cũng vì cái tính cách này của Lục Cẩm Hoa mà Liễu Mạch mới có thể dễ dàng dỗ dành chồng mình, cũng không biết đây được coi là việc tốt hay xấu nữa.


Thời gian trôi qua thật nhanh. Mới thế mà đã thứ sáu rồi.

Thứ sáu hàng tuần, Liễu Mạch và Lục Cẩm Hoa sẽ đưa hai đứa nhỏ đến nhà bố mẹ ăn cơm. Sau đó bọn trẻ sẽ ở nhà ông bà nội hai ngày.

Nhưng Liễu Mạch cho bọn trẻ0đi học thêm rất nhiều lớp ngoại khóa, nên cuối tuần cả hai đứa đều không có nhiều thời gian. Thứ sáu hàng tuần chỉ đến ăn bữa cơm là đi về rồi.

Như thường lệ sẽ là xem thời sự trong thời gian ăn cơm. Chương trình thời sự kết thúc thì mọi người cũng ăn gần xong.

Lúc này, Lục Thành Tuấn - người bình thường sẽ không chủ động nói chuyện đột nhiên nói: “Bố mẹ, cuối tuần con không muốn đi học lớp ngoại khóa nữa, con3muốn đến nhà ông nội.”

Khuôn mặt của Lục Tiểu Mãn tỏ rõ sự ngạc nhiên. Em trai mình chẳng lẽ đổi tính rồi à, lại còn biết chống đối bố mẹ.

Mặt Liễu Mạch tối sầm lại. Cái thằng nhỏ này. Bình thường một câu cũng không nói, bây giờ lại ở trước mặt bố mẹ chồng nói như thế...

Công việc của Lục Cẩm Hoa bình thường khá là bận, bọn trẻ đều do Liễu Mạch chăm sóc. Khó mà có một lần con trai mình lại chủ động yêu cầu điều gì. Vì vậy anh liền tò mò hỏi: “Vì sao con không đi học lớp ngoại khóa?”

Lục Thành Tuấn nghiêm túc nói: “Con không thích nhảy, đàn dương cầm hay đàn vi-ô-lông. Đưa con đi học mấy lớp đấy thật là phí tiền. Con muốn đem số tiền đấy gom lại để gửi cho các bạn nhỏ ở trên núi. Con có thể học ông nội vẽ tranh và viết thư pháp. Ông nội viết chữ và vẽ tranh đẹp lắm. Với cả con rất nhớ ông bà nội.”

Nghe cậu bé nói lí luận hợp lí như vậy, Liễu Mạch không còn gì để nói, tức chết lên được. Cô ta biết ngay việc viết thư qua lại kết bạn này có vấn đề mà. Giờ thì đã bắt đầu lừa tiền người khác rồi đấy.

Ngược lại, Lục Cẩm Hoa lại rất vui. Anh luôn cảm thấy con trai mình quá thờ ơ với mọi thứ. Đây là lần đầu tiên anh thấy con trai nói ra suy nghĩ của bản thân.

Ngô Kim Hoa nghe được những lời như vậy của cháu trai rất cảm động, lập tức ôm cậu bé vào lòng, cười nói: “Bà nội cũng nhớ con lắm. Hai đứa không ở đây chơi, bà cũng cảm thấy không quen chút nào.”


Lục Bái Đông - người có tiếng nói nhất trong nhà tò mò hỏi cậu bé: “Sao con lại nghĩ được cách tiết kiệm tiền để ủng hộ cho các bạn nhỏ ở trên núi?”

“Cô giáo bảo bọn con mỗi người viết thư cho một bạn. Vốn dĩ con chỉ coi nó là một bài tập về nhà thôi, nhưng thật không ngờ rằng bạn ấy lại trả lời thư của con. Nhà bạn ấy ở trong thôn, nhưng thôn lại không có trường tiểu học. Mỗi ngày bạn ấy đều phải đi bộ một quãng đường rất xa để đến trường ở trên trấn. Trời còn chưa sáng đã phải bắt đầu đi rồi. Bố bạn ấy là thợ mỏ, ông nội là người tàn tật, lại không có mẹ. Con cảm thấy bạn ấy rất đáng thương.” Lục Thành Tuấn thật thà trả lời.

Lục Cẩm Hoa không biết lại còn có chuyện như vậy, nói: “Con muốn quyên góp giúp đỡ các bạn nhỏ trên núi bố đồng ý. Nhưng con phải chăm chỉ học tập, ngày càng tiến bộ hơn thì mới có khả năng giúp đỡ càng nhiều người.”

“Nhưng con không thích ca hát nhảy múa hay đánh đàn gì cả.” Lục Thành Tuấn nghĩ đến bé gái như Chi Chi còn được nuôi chó, đi lên núi chơi. Mình với chị lại phải học nhảy múa, đánh đàn. Vốn dĩ cậu đã không thích những cái này.

“Được rồi, từ nay trở đi, cuối tuần, Thành Tuấn sẽ ở đây với ông bà. Con trai thì cần mạnh mẽ một chút.” Một câu của Lục Bái Đông liền chấm dứt câu chuyện trong bữa ăn tối nay.

Lục Tiểu Mãn không ngờ rằng đứa em trai ngốc này lại có thể phản kháng thành công. Cô còn nghĩ cậu bé sẽ bị mắng cho một trận. Tự dưng cô lại hâm mộ cậu bé, cô cũng không muốn học mấy cái kia, mệt chết đi được.

Dù là đã ngồi trên xe quay về nhà rồi, cô vẫn còn không thể tin được.

Trên xe, gương mặt Liễu Mạch vẫn hiện lên vẻ lo lắng, nói: “Anh Cẩm Hoa, em đọc thư gửi cho Tiểu Tuấn rồi. Nét chữ trên bức thư còn đẹp hơn nét chữ của Tiểu Mãn. Một đứa nhỏ ở dưới quê thì làm sao có thể viết đẹp như vậy được. Tiểu Mãn học viết chữ là do thầy Cung Chí Lương dạy đấy.”


Lục Cẩm Hoa cười nói: “Em đấy, nghĩ nhiều quá thôi. Bố anh nói đúng, con trai thì nên mạnh mẽ một chút, nên trải nghiệm nhiều hơn, vấp ngã nhiều hơn. Dù cho người kia có là lừa đảo thì cũng coi như để Thành Tuấn tự trải nghiệm cũng tốt. Em xem đấy, con của thư kí Trịnh yêu đương đến chết đi sống lại, náo loạn hết cả lên. Cả cái Đại Kinh có ai không biết chuyện này.”

Liễu Mạch nghe xong chột dạ cười cười.

Con trai của thư kí Trịnh tên là Trịnh Viên Nghị. Cậu ta vốn dĩ có vợ chưa cưới, hai nhà đều môn đăng hộ đối. Vậy mà không ngờ rằng cuối cùng lại bị đàn em khóa dưới của vợ chưa cưới câu mất hồn, náo loạn long trời lở đất.

Trước đây Liễu Mạch cũng từng là đàn em khóa dưới của Diệp Lạc. Diệp Lạc chết vì khó sinh, Liễu Mạch liền vội vã thay thế vị trí phu nhân. Còn đứa trẻ bị mất tích kia…

Cũng chỉ có Lục Cẩm Hoa không để ý, còn nói người khác. Liễu Mạch biết rất nhiều người nói qua nói lại sau lưng cô ta. Nhưng cuộc sống của cô ta chỉ có cô ta tự quyết định. Cô ta không thèm để ý cái nhìn của người khác. Liễu Mạch sinh được một đôi song sinh, chồng lại chung thủy, không có ai chướng mắt. Cuộc sống như thế còn mong gì hơn.

Về đến nhà, Liễu Mạch nhìn thấy thái độ của con gái liền biết cô bé đang nghĩ gì, cô ta nói: “Em trai con là con trai, không học những cái kia cũng được. Con thì phải học. Mấy bạn nữ lớp con đều đi học lớp ngoại khóa. Chẳng lẽ con muốn kém hơn người khác sao. Con xem đấy, đứa bé dưới quê kia viết chữ còn đẹp hơn con. Con mà không chăm chỉ tập luyện thì thua người ta, xấu hổ lắm.”

Lục Tiểu Mãn nói thầm: “Mẹ vừa rồi còn nói người ta là kẻ lừa đảo mà...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận