Lục Thành Tuấn vô cùng tự do khi ở nhà ông bà nội.
Trước đây mẹ luôn nói phòng sách của ông nội không được tự tiện đi vào, bảo cậu bé và chị gái không được đi vào phòng sách của ông nghịch ngợm. Thế nhưng Lục Thành Tuấn3rất muốn được giống như bạn Chi Chi nói, được cùng ông và bố đọc sách, làm bài tập trong một căn phòng. Thế nên, lần đầu tiên cậu bé không nghe theo lời mẹ, đeo cặp sách trên lưng, gõ cửa phòng sách của ông nội.
“Vào đi.”
Lục Bái2Đông vô cùng bận rộn, thế nhưng thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều rất quy củ. Sau bữa ăn ông sẽ nghỉ ngơi một tiếng rồi bắt đầu làm việc.
Trạng thái làm việc như thế này sẽ kéo dài đến mười giờ rưỡi. Sau đó ông đi0ngâm chân, đến mười một giờ, ông bắt đầu đọc sách đến tận đêm muộn. Sáng ngày hôm sau, sáu giờ, chưa từng thay đổi giờ thức dậy, như vậy buổi tối ông sẽ ngủ được năm tiếng đồng hồ.
Nhìn thấy cháu trai mình bước vào, Lục Bái Đông0lại thấy hơi ngạc nhiên. Mọi người trong nhà bình thường sẽ không tự tiện vào phòng sách của ông, trừ khi ông gọi đến.
“Tìm ông có việc gì à?”
Lục Thành Tuấn ngẩng đầu, lấy dũng khí nói: “Ông ơi, con muốn làm bài tập với ông có được3không ạ?”
Lục Bái Đông ngớ người.
Ông luôn rất nghiêm khắc với con cái, dẫn đến việc con cái có chút xa cách với mình. Từ trước đến này ông cũng luôn uy nghiêm, ông không hi vọng con cái lợi dụng chức quyền của ông để kiếm lời. Thế nên phòng sách của ông gần như được coi là cấm địa. Nhưng khi đối diện với đứa trẻ năm sáu tuổi này, trong ánh mắt chất chứa sự ngưỡng mộ khiến Lục Bái Đông không thể nghiêm khắc được.
“Được.”
Ông vừa mới gật đầu, cậu bé liền rất hào hứng ngồi xuống một góc bàn. Sau đó nó đem sách trong cặp đổ hết ra.
Rồi nó đã thực sự tìm thấy được quyển vở bài tập, bắt đầu làm bài tập của mình.
Lục Bái Đông có chút không thích ứng được việc lúc mình đang xem tài liệu lại có thêm một đứa trẻ ở bên cạnh. Trong ấn tượng của ông, Tiểu Tuấn an tĩnh, không thích nói chuyện hơn Tiểu Mãn, nó càng giống một bé gái hơn. Không ngờ nó lại dám chạy đến phòng sách của ông.
Trước đây, trong nhà cũng có một đứa to gan như thế, là con dâu của ông, Diệp Lạc. Con bé là con gái của chiến hữu cũ của ông, từ nhỏ đã thấy nó lớn lên, nghịch ngợm lắm, trèo cây hay trèo lên mái nhà cũng là việc nhẹ nhàng với nó.
Sau này, nó được gả cho thằng con trai của ông, tính cách vẫn cứ sôi nổi như thế. Cả hai đứa con trai con gái đều sợ ông, chỉ có mình nó là không sợ. Lục Bái Đông nghĩ đến con bé cười lên lộ cái răng nanh và cái núm đồng tiền kia chợt cảm thấy như chuyện mới hôm qua.
Vật vẫn còn mà người đã mất.
Ai cũng không nghĩ đến lại có ngày người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Đối với đứa trẻ vừa mới ra đời kia, Lục Bái Đông thậm chí còn không dám nhìn. Ông nghĩ đến việc đứa bé mới ra đời đã không còn mẹ, Lục Bái Đông không biết phải nói như thế nào với người chiến hữu đã chết của mình.
Sau này, lại càng bởi vì sự sơ sảy của con gái, đứa bé lạc mất, đó là đứa cháu gái đầu tiên của ông.
Nếu như con bé vẫn còn sống, không chừng lớn lên cũng giống như Diệp Lạc, vừa khí thế vừa sôi nổi.
“Ông nội, ông nội.”
Lục Bái Đông bất giác lại bị chìm vào trong những suy nghĩ nặng nề, bị cháu trai kéo tay áo, ông mới giật mình tỉnh lại.
“Ông ơi, ông có thể dạy cháu viết thư không ạ? Cháu muốn viết thư trả lời bạn cháu, thế nhưng viết mãi cũng không hay.” Lục Thành Tuấn vô cùng mong chờ.
“Được, ông dạy cháu viết thư. Ông có rất nhiều chiến hữu, ông cũng hay gửi thư cho họ.” Lục Bái Đông dừng công việc trong tay lại, ông quyết định sẽ tập trung với đứa cháu này.
Lục Thành Tuấn vô cùng vui mừng, mọi việc diễn ra còn thuận lợi hơn cậu nghĩ. Cậu đã có nội dung để viết thư, cậu cũng đã cùng làm bài tập với ông nội.
Một già một trẻ ngồi cạnh nhau ở phía trước bàn.
Bởi vì phải dạy cho cháu trai viết thư thế nên Lục Bái Đông nhận được sự đồng ý của cậu bé cùng đọc bức thư được gửi đến.
“Chữ viết rất đẹp đấy.” Lục Bái Đông cầm thư, mới nhìn thấy chữ ở phía trên đã không nhịn được mà khen một câu.
Ông là người có địa vị, trước giờ không dễ dàng khen người khác. Thế nhưng cầm trên tay bức thư của bạn học sinh tiểu học này lại có thể khen như vậy. Nhưng thực sự thì chữ viết trên đó rất đẹp.
Tiểu Chi Chi từ nhỏ đã được lão tú tài mê hoặc bằng những đồ ăn ngon để huấn luyện cô bé mỗi ngày đều tập viết chữ, vẽ tranh. Sau khi học tiểu học, thầy Tiểu La càng không hề lơi là mà giám sát còn chặt hơn. Mỗi một nét bút đều là từng giọt mồ hôi cần cù... Tiểu Chi Chi chứng tỏ rất vất vả.
“Câu cú mạch lạc, biểu đạt rõ ràng, viết rất tốt, Chi Chi...” Lục Bái Đông đã quen đưa ra lời bình như một nhà lãnh đạo. Thế nhưng lúc nhìn thấy dòng tên cuối cùng, giọng ông đột nhiên ngừng lại, tay cũng dừng lại không lật thêm một trang nào nữa.
Đứa cháu gái bị lạc mất có tên là Lục Chi Chi. Tên đó là do mẹ con bé, Diệp Lạc đặt cho hi vọng con bé lớn lên bình an.
Lục Bái Đông đành lắc đầu, trên đời làm gì có chuyện nào trùng hợp đến thế. Một đứa bé sơ sinh làm sao có thể chạy đến tận một vùng quê ở tỉnh Cam Tây xa vạn dặm?
Hơn nữa lúc đó lại đúng lúc Đại Kinh xảy ra vụ cháy vô cùng to ở phía nhà dân khu thành phố vành đai ba*, đốt cháy cả một vùng đất lớn. Có biết bao nhiêu xác trẻ em không biết tên ở trong vụ cháy ấy.
* Đại Kinh là thành phố lớn vậy nên được quy hoạch dựa theo các đường vành đai quanh thành phố. Tính từ Cố Cung làm trung tâm, thành phố vành đai ba là thành phố cách Cố Cung một đường vành đai (đường vành đai hai là đường đầu tiên bao quanh Cố Cung).
Việc này, Lục Bái Đông và mọi người khác trong nhà đều không hề nói, ngay cả chị dâu ở phía kia cũng không nhắc đến, chỉ coi như đứa bé đã mất tích.
Con người khi đã đến tuổi thường sẽ nghĩ ngợi lung tung.