Vì để viết chữ đẹp hơn, Lục Thành Tuấn sau khi viết thư còn tận tâm chép lại ba lần, cho đến khi không có một chữ nào sai mới chịu thôi.
Đây dường như là lần đầu tiên từ lúc bé đến giờ Lục Thành Tuấn nghiêm túc chủ động làm việc. Bình thường cậu bé không vùi đầu vào chơi trò chơi thì sẽ do bố, mẹ hoặc chị quyết định mình3làm gì. Gần như từ trước đến giờ cậu chưa từng phát biểu ý kiến của riêng mình.
Lục Bái Đông cảm thấy như vậy rất tốt, những đứa trẻ ở thành phố có điều kiện sống quá tốt, vốn dĩ không biết rằng cuộc sống không hề dễ dàng. Trường học triển khai hoạt động đôi bạn cùng tiến, không chỉ giúp đỡ được những đứa trẻ nghèo khó ở vùng núi kia,2mà cũng giúp được chính những học sinh này.
Lục Bái Đông nhìn bức thư mà đứa cháu trai đã chép ba lần, khen ngợi: “Tốt lắm, cháu viết rất tốt.”
Lục Thành Tuấn hiếm lắm mới làm được một việc, nhận được sự cổ vũ của người lớn, cậu bé kích động bỏ bức thư đã chép xong vào trong phong thư. Nhìn thấy trên bàn ông còn có một con tem, cậu bé0nói: “Ông ơi, những con tem có con khỉ, con có thể bỏ một ít vào trong phong thư không ạ? Như vậy thì bạn Chi Chi viết thư cho con sẽ không cần phải tự đi mua tem nữa.”
Lục Bái Đông ngớ ra, cái thời bọn họ đều có thói quen viết thư, ông từng gửi thư qua lại với chiến hữu của mình, thu thập rất nhiều con tem. Những con0tem này lúc mới ra, ông đều mua một ít chuẩn bị lúc cần dùng, sau này nghe nói tem tăng lên vài đồng tiền, tuy rằng không đắt đỏ nhưng nhìn rất đáng yêu, ông liền để lại đó.
Ông vừa mới khích lệ cháu trai xong, bây giờ mà quay phắt đi từ chối thì cũng không tốt lắm. Dù sao cũng không đắt, Lục Bái Đông gật đầu đồng ý.
Ông liền3thấy vẻ mặt hưng phấn của cháu trai, Lục Thành Tuấn mở miệng nói: “Cảm ơn ông nội.”
Cậu bé nhanh nhẹn dùng dao gỡ hai con tem ra, tất cả có mười sáu cái. Cậu cẩn thận bỏ chúng vào trong phong thư. Hơn nữa vì để gửi đi nhanh hơn, cậu bé còn đặc biệt dán lên trên phong thư hai con tem.
Lục Bái Đông nhăn mày, quyết định tối nay sẽ lấy lại hết chỗ tem này. Ông sẽ không để ở dưới bàn học nữa, nếu không sớm muộn cũng bị cháu mình tìm và lấy hết.
Lục Thành Tuấn đã có một cuối tuần rất vui vẻ ở nhà ông nội. Buổi tối, bà nội giúp cậu bé rửa mặt chứ không phải bảo mẫu. Cậu cũng không cần đi học các lớp ngoại khóa, có thể cùng bà nội trồng trọt, có thể đưa cho bà nội cái xẻng nhỏ.
Sau đó cậu còn cùng ông ở trong phòng sách làm bài tập, cảm thấy vô cùng tốt và rất yên tâm.
Cậu đã hẹn với ông bà nội rằng cuối tuần sau sẽ lại đến.
Liễu Mạch vốn vẫn muốn khuyên con trai đi học lớp ngoại khóa, thế nhưng nghe thấy cậu bé nói đã ở trong phòng sách làm bài tập với ông nội, cô ta vô cùng kinh ngạc. Phòng sách của bố chồng là cấm địa trong căn nhà, chồng cô ta và em dâu cũng không thể tùy tiện đi vào, bảo mẫu muốn dọn dẹp vệ sinh cũng cần có đội cảnh vệ cùng vào. Cô ta không ngờ con trai mình lại có được sự “đãi ngộ” như vậy.
Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của con trai, so với thường ngày nó đã hoạt bát hơn nhiều. Liễu Mạch bèn không nhắc đến chuyện đi học thêm nữa.
…
Cho dù đã dán hai con tem nhưng phải gần hai tuần sau đó Tiểu Chi Chi mới nhận được thư. Dù sao từ Đại Kinh đến Tây Hồ rồi lại về huyện Chung Sơn rồi trường tiểu học trấn Lục Phong cũng là một quá trình rất dài.
Mà Tiểu Chi Chi có thể nhận được thư sau hai tuần là còn bởi vì anh Sơn Quy.
Bố Lưu Sơn Quy là sở trưởng của Sở Cảnh sát, mẹ thì làm ở Cục Bưu chính. Buổi trưa cậu ta đến cơ quan của mẹ ăn cơm, sau đó nhìn thấy bức thư bèn vui vẻ gửi đến trước cho Tiểu Chi Chi, nếu không đợi người đưa thư trên trấn thì phải chậm thêm vài ngày nữa.
Ngoài bức thư thì Lưu Sơn Quy còn tặng cho Chi Chi mười đồng xèng chơi trò chơi.
Lục Phong là một trấn nghèo có tiếng. Nơi này mấy năm gần đây đều không sản xuất được gì, mọi người phải sống một cuộc sống tự túc và nghèo đói gian khổ.
Hoạt động thương mai duy nhất là phiên họp chợ vào ngày một và mười lăm hàng tháng. Người dân sẽ cầm theo những đồ dùng còn thừa trong nhà đến con phố duy nhất trên trấn để bày ra, có thể bán được tiền, cũng có thể đổi lấy đồ dùng khác. Nơi đây không có sự quản lý của thành phố, người đến có những nông dân anh dũng, có cả những vụ buôn bán rất nhỏ lẻ. Mỗi tháng cứ hai lần họp chợ, chút tiền ấy cũng chẳng đủ cho người nông dân tiêu dùng, chứ đừng nói là nộp lên cho thành phố.
Thế nhưng, cùng với sự thành lập của Công ty Khai thác than Bình Khẩu, càng ngày càng nhiều người dân từ bên ngoài đến thôn Bình Khẩu. Bọn họ không ở được trong thôn thì sẽ đi đến trấn Lục Phong.
Người đông lên, các cửa hàng buôn bán cũng dần dần xuất hiện.
Một buổi sáng đẹp trời và ấm áp.
Ở chỗ cách trường Tiểu học Lục Phong một con phố, có một cửa hàng trò chơi âm thầm khai trương.
Trước đây, trò chơi của mọi người đều là ném giấy trên đất, ném bao cát, đá cầu, nhảy dây, trượt ván. Thế nhưng trò chơi điện tử lại mở ra thế giới vô cùng mới lạ với lũ trẻ, bên trong đó lại có người có thể cử động, mình lại có thể điều khiển được con người nhỏ bé trong đó. Còn có âm nhạc, có thể bắn súng, còn phân ra nhân vật nam và nữ, tất cả đều biết cử động, đều biết chạy, nhảy...
Kiểu chơi mới này gần như lập tức thu hút được lũ trẻ. Những đứa đã chơi được một ván thì vô cùng tự hào, lũ trẻ đứng sau xếp hàng đợi đến lượt chơi thì lại vô cùng ngưỡng mộ.
Bởi vì người đến chơi quá đông, bây giờ liền thành phải có xèng mới có thể chơi, nếu không có thì phải ngoan ngoãn đứng một bên xếp hàng.
Lưu Sơn Quy là đứa nổi trội nhất trong trường, lại còn là con trai của sở trưởng Sở Cảnh sát. Bây giờ cậu ta đã là khách quý của cửa hàng trò chơi. Trong người cậu ta lại có được những đồng xèng đang đắt hàng nhất.
Tiểu Chi Chi cầm mấy đồng xèng, tò mò hỏi: “Anh Sơn Quy, cái này để làm gì vậy?”
Lưu Sơn Quy ngại ngùng đáp: “Có thể chơi trò chơi. Nếu em muốn chơi, anh có thể dạy em.”
Tiểu Chi Chi cũng rất thích chơi trò chơi, chẳng cần nghĩ liền gật đầu.
Lý Hướng Tiến là lớp phó học tập phải đến phòng giáo viên nộp bài tập. Sau khi ra ngoài thì chẳng thấy Chi Chi đâu, cậu nhóc nghe ngóng được mới biết Chi Chi lại cùng Lưu Sơn Quy đi đến cửa hàng trò chơi.
Hầu như có đến nửa số học sinh của trường Tiểu học Lục Phong đang vây quanh trong cửa hàng trò chơi.
Từ khi có mỏ than Bình Khẩu, trong nhà chỉ cần có người muốn làm việc thì đều sẽ tìm được việc làm. Điều kiện đời sống so với trước đây đã tốt lên nhiều, đương nhiên tiền tiêu vặt của lũ trẻ cũng sẽ nhiều hơn.
Lũ trẻ cầm theo tiền đều muốn đến chơi một ván. Nhìn thấy Lưu Sơn Quy đến, lũ trẻ đều tự động nhường đường cho cậu ta.
Lưu Sơn Quy có chút đỏ mặt, lại vừa kiêu ngạo vừa ngại ngùng. Cậu ta dẫn Tiểu Chi Chi đến chỗ máy trò chơi mà cậu ta cảm thấy chơi vui nhất ở đây.
Bọn họ vừa đi đến đó đã có một đứa nhóc ở bên cạnh hét lên: “Đó là máy riêng của anh Lưu, còn không mau tránh ra.”
Ông chủ quán ngồi ở phía trên cùng cũng chẳng buồn quản mấy đứa nhóc. Ông chủ đội một chiếc mũ ngồi phía trong quầy tính tiền, chỉ chịu trách nhiệm đổi xèng.
Lũ trẻ ồn ào khiến đứa trẻ đang chơi trò chơi bị căng thẳng nên nhân vật trong trò chơi bị chết, vừa hay phải rời khỏi đó.
Lưu Sơn Quy rất vui vẻ, không cần phải tỏ ra bạo lực trước mặt Chi Chi nữa, cậu ta còn vỗ vai đứa nhóc kia.
Sau đó cậu ta xông đến nhét xèng vào máy trò chơi, nói với Chi Chi: “Vừa nãy đưa xèng cho em là để nhét vào trong này, anh chơi một ván cho em xem là em sẽ biết thôi.”
Lưu Sơn Quy thực ra cũng không mong Chi Chi biết, thế nhưng cậu ta tỏ vẻ cho Chi Chi thấy. Mà trong tất cả những người ở đây, cậu ta là người chơi giỏi nhất.
Chi Chi ngoan ngoãn gật đầu, đứng phía sau xem.
Lưu Sơn Quy dồn hết sức dùng hai xèng để chơi trong mười phút vừa rồi. Cậu ta đã đạt được thành tích tốt nhất, người khác dùng hai xèng cũng chỉ chơi được ba, bốn phút đã chết.
Lưu Sơn Quy xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi, hưng phấn hỏi: “Em biết chơi chưa?”
Tiểu Chi Chi gật đầu. Cô bé nhét hai xèng vào trong máy trò chơi.
Lũ trẻ đều rất hưng phấn vây tròn lại xem, rục rịch đợi chờ, có lẽ ngay đây là có thể tới lượt mình chơi rồi.
Bình thường con gái chơi đều rất tệ, chơi được một phút thôi đã là giỏi lắm rồi. Cho dù có cho vào máy mười xèng thì cũng chẳng chơi nổi quá mấy phút.
Ban nãy Tiểu Chi Chi xem anh Sơn Quy chơi trò chơi cũng rất phấn khích. Lúc này đã đến lượt mình, cô bé lại càng vui vẻ hơn. Thế nhưng khuôn mặt vẫn rất nặng nề. Chắc là do bố và ông đều luôn có biểu cảm như thế mỗi ngày.
Tiểu Chi Chi ngồi trước máy trò chơi, Lưu Sơn Quy đứng bên cạnh chỉ đạo: “Em nhấn nút lệnh màu đỏ là có thể bắt đầu chơi.”