Lúc này, cậu nhóc gầy gầy Lý Hướng Tiến cuối cùng cũng xếp hàng được vào. Cậu nhóc không phải đến một mình, cậu gọi theo cả tên béo Vương Tam Bình, Vương Thúy Thúy, Vương Mỹ Châu, Lý Hồ cùng đi.
Trong cửa hàng trò chơi chật ních người.
Tiểu Chi Chi nhìn thấy bọn Lý Hướng Tiến đến thì3rất vui. Cô bé còn vẫy tay chào rồi hét lên: “Tớ ở chỗ này, mau đến đây.”
Nhìn thấy bạn học của Tiểu Chi cũng đến, Lưu Sơn Quy bất chợt cảm thấy có chút chột dạ. Đặc biệt là bạn cùng bàn với Tiểu Chi, cậu nhóc đen gầy đó lúc đến đây làm Lưu Sơn Quy có2cảm giác không tự nhiên.
May mà Tiểu Chi không cảm thấy được, trên mặt cô bé vẫn là nụ cười vô cùng vui vẻ. Lưu Sơn Quy giúp cô bé ấn nút lệnh màu đỏ.
Chỉ thấy Tiểu Chi Chi liền tập trung toàn bộ tinh thần bắt đầu chơi, hoàn toàn không thèm nhìn cậu ta nữa.
Lũ trẻ đều0chăm chăm vào máy trò chơi, muốn nhìn xem cô bé có thể chơi được bao lâu. Kết quả là sau một phút, hai phút, năm phút, mười phút cũng đã trôi qua...
Tiểu Chi Chi lại không hề có ý định dừng lại, nhân vật trong trò chơi chưa từng chết một lần nào, lại vẫn nhảy loạn lên0rất sinh động.
Đợi đến lúc được hai mươi phút, ông chủ cũng bị thu hút chạy đến đấy.
Ông chủ mở cửa hàng trò chơi, mới nhập vào có năm máy trò chơi. Tuy rằng nhìn thì có vẻ rất kiếm được tiền nhưng thực ra chiếc máy này vô cùng đắt. Ông chủ tính thời gian mọi người chơi3trò chơi, trước mắt chỉ có Lưu Sơn Quy là chơi lâu nhất. Thế nhưng cậu ta lại có tiền, ông chủ mỗi ngày đều có thể bán nhiều xèng hơn cho cậu ta.
Những đứa khác chơi một tí là chết, xong lại đổi đứa khác, cứ đổi càng nhanh thì ông chủ lại kiếm được càng nhiều tiền.
Huống hồ cũng vì kiếm tiền từ bọn trẻ con nên chỉ có thể đợi đến lúc chúng tan học vào buổi trưa và buổi tối. Nếu như đứa nào cũng giống cô bé này, chơi mãi vẫn không xong thì còn làm ăn được gì nữa.
Ông chủ đang lo lắng, mấy đứa đang chơi ở các máy khác cũng không chơi nữa, đều vây quanh xem náo nhiệt.
Lưu Sơn Quy cũng trợn tròn mắt, hoàn toàn không nghĩ đến Tiểu Chi Chi lại lợi hại như thế. Vốn dĩ cậu ta còn định khoe khoang một tí, bây giờ lại bị đè ép rồi.
Lý Hướng Tiến nhìn mọi người đang vây quanh Tiểu Chi Chi, trong lòng rất tự hào. Chi Chi nhà cậu vẫn luôn lợi hại như thế. Trong trường mẫu giáo cũng chơi phi dao giỏi nhất, bây giờ trượt ván cũng rất giỏi, chẳng có trò nào mà Chi Chi không biết.
Tên béo Vương Tam Bình đứng một bên quan sát rất chăm chú, hoàn toàn đắm chìm trong đó. Tên nhóc cũng là người vào cửa hàng trò chơi này sớm nhất thế nhưng tên nhóc lại nằm trong số những người chơi một phút đã chết ngay.
Vương Thúy Thúy đứng một bên kích động: “Chi Chi, cậu giỏi quá.”
Tiểu Chi Chi vừa chơi trò chơi lại có thể nói chuyện cùng lúc: “Trò chơi này rất dễ mà. Thực ra cũng có kĩ thuật, mọi người nhìn thấy con quái vật kia không, chỉ cần...”
Tiểu Chi Chi còn chưa nói hết, ông chủ cửa hàng trò chơi bỗng ho một tiếng nói: “Các cháu không đi học à, sắp muộn rồi kia kìa, mau về đi.”
Bị ông chủ quát một trận, mấy đứa giật mình, quả nhiên sắp đến giờ lên lớp rồi.
Trước đây, ông chủ ngày nào cũng mặc kệ lũ trẻ, thậm chí có đứa bỏ học đến chơi, ông chủ cũng không nói câu nào.
Tiểu Chi Chi đương nhiên sẽ không bỏ học, cô bé có chút không nỡ kết thúc trò chơi bèn giữ lại hai xèng. Chỗ còn lại cô bé trả cho anh Sơn Quy, cười nói: “Anh ơi, em chỉ cần hai xèng là đủ. Lúc nào về em sẽ viết bí quyết trò chơi cho anh.”
Ông chủ nghe xong cảm thấy vô cùng đau răng. Tiểu tổ tông ở đâu đến thế này, đây không phải đang muốn phá hoại chuyện làm ăn của ông đấy chứ.
Đến trường học, buổi chiều có tiết toán và tiết tự học.
Tiểu Chi Chi gần như hoàn hảo toàn năng lại ghét nhất là tiết học toán. Lúc học toán, cô bé gần như không hề tập trung.
Mà Lý Hướng Tiến đã quen bao che cho Chi Chi, phòng trường hợp giáo viên đặt câu hỏi, thế nên cậu nhóc nghe rất chăm chú.
Tiểu Chi Chi nhấc sách toán học lên, sau đó lôi ra bức thư mình mới nhận được. Bên trong lại có ba tờ thư rất dày, thế nhưng không phải giấy màu hồng giống lần trước mà lại là một tờ giấy trắng tinh.
“Thân gửi Chi Chi.
Mình đang ở trong phòng sách của ông viết thư cho cậu.
Ông nội nhìn thấy thư của cậu thì nói cậu viết chữ rất đẹp. Ông nội từ trước tới giờ chưa từng khen ai, chứng tỏ chữ của cậu thực sự rất đẹp. Mình phải học hỏi cậu.
Cậu hỏi mình đi học bằng cách nào, vì nhà mình cách trường học khá xa vậy nên mình đi bằng xe ô tô. Mình rất ngưỡng mộ cậu có thể đi học với bạn bè.
Nhà mình có nhiều người, mình có một người chị sinh đôi. Chị ấy sinh sớm hơn mình một chút, thế nên được làm chị. Bọn mình trông rất giống nhau.
Bố mình ngày nào cũng làm việc rất bận rộn, thường không thể ở nhà. Bố cậu thật tốt, mỗi ngày đều cùng cậu làm bài tập. Thế nhưng mình và ông đã hẹn rồi, sau này cuối tuần mình có thể làm bài tập cùng với ông.
Bà nội rất thích trồng rau, ngô bà trồng ăn rất ngon, cây đậu cũng rất ngon. Bà còn trồng cả gừng, thế nhưng ăn chẳng ngon, hơi cay.
Mẹ mình rất xinh đẹp thế nhưng lại hơi nghiêm khắc.
Bình thường mình rất thích chơi trò chơi. Mình có một cái máy trò chơi được ông cậu mình mua từ nước ngoài cho, ở trong có nhiều trò lắm.
Mình cũng rất muốn nuôi chó.
Có cơ hội, cậu có thể đến Đại Kinh chơi. Ở đây có nhiều món ngon lắm, còn có cả Trường Thành*.
* Vạn Lý Trường Thành.
Đợi khi nào mình rảnh, mình cũng muốn đến chỗ cậu chơi.
Mình vẽ tranh không đẹp như cậu, thế nên mình gửi cho cậu bức ảnh của nhà mình.
Đúng rồi, trong đó có cả tem của ông nội mình. Ông có nhiều tem lắm, cậu có thể dùng lúc viết thư cho mình, cũng có thể giữ lại.
Sau này cậu có thể viết thư cho mình, dù sao chúng ta cũng đã là bạn bè. Mình cũng sẽ viết thư cho cậu. Lục Thành Tuấn.”
Bức thư có những nét bút rất ngay ngắn, không giống như trong bức Tiểu Chi viết, vừa nhanh vừa ngoáy.
Tiểu Chi Chi tò mò lật mở trang tiếp theo. Quả nhiên có một tấm ảnh, còn có hai con tem màu đỏ, trên mặt đều có hình con khỉ. Trong ảnh có bốn người, hai đứa trẻ một trai một gái trông rất giống nhau, hai người lớn đứng ở bên trái và phải. Trên mặt họ đều có nụ cười.
Tiểu Chi Chi nhìn bức ảnh, bất giác cảm thấy ngưỡng mộ. Hai tay chống cằm, cô bé nhìn chăm chú rất lâu.
Đây là mẹ của cậu ấy, không biết mẹ mình sẽ trông như thế nào nhỉ?