Ăn xong cơm, Tiểu Chi Chi ở ngoài vườn chơi với Nhị Hổ, Tiểu Hoa một lúc mới đi làm bài tập.
Không thể trách cô bé được, món chân giò hầm đậu tương quá ngon. Vì thế nên cô bé có ăn hơi nhiều. Sức ăn của cô bé khá lớn, Chu Mộc và lão tú tài đều không có kinh nghiệm nuôi trẻ con, cũng không biết cho3cô bé ăn như vậy có được không. Bọn họ chỉ cảm thấy cô bé ăn nhiều như vậy nên hoạt động một chút sau khi ăn cũng tốt.
Cho nên dù nhìn thấy cô bé đang chạy đuổi đánh Nhị Hổ, Chu Mộc và lão tú tài đều cảm thấy đó là việc đương nhiên.
Thậm chí việc cô bé cầm chú rắn lắc qua lắc lại khiến cho Tiểu2Hoa chóng hết cả mặt cũng là chuyện bình thường.
Trên tường treo rất nhiều bia ngắm. Trước đây đều là những bia ngắm cố định. Giờ dã đổi thành bia ngắm di dộng. Những thứ này đều do Chu Mộc tự tay làm để thuận tiện cho việc luyện phi dao của Chi Chi.
Vậy mà nói là muốn giáo dục cô bé thành thục nữ... Hai người đàn ông0này đều coi như là quên mất rồi.
Cũng không trách họ được, người xấu bên ngoài nhiều như vậy. Bọn họ thà để Chi Chi làm người khác bị thương còn hơn là để người khác làm cô bé bị thương. Chu Mộc chỉ là nghĩ đơn giản như vậy mà thôi.
Hiện tại, trong túi sách của Tiểu Chi Chi đựng rất nhiều loại dao, đủ màu sắc, thuận0tiện để phối với quần áo cô bé mặc. Tất cả đều do Chu Mộc tự tay làm.
Đợi cô bé chơi mệt rồi, Chu Mộc liền mang cô bé đi tắm. Tắm xong, cả nhà ba người đều ngồi ở phòng lớn cùng nhau đọc sách, viết chữ, làm bài tập.
Vốn dĩ thầy Tiểu La giao thêm cho Chi Chi làm bài văn. Nhưng sau khi biết cô bé3kết bạn qua thư, liền bảo cô bé viết thư cho bạn coi như là làm bài văn.
Vì thế, sau khi ăn uống no nê, chơi chán rồi, cô bé bắt đầu viết thư.
“Gửi bạn học Lục Thành Tuấn.
Mình đã nhận được thư của cậu, còn có cả ảnh và tem nữa.
Cậu thật là đẹp trai. Ở trường học của mình có rất ít người đẹp trai như cậu. Gia đình cậu thật là hạnh phúc. Có bố, mẹ, có chị gái, còn có cả ông bà nội.
Gia đình mình cũng có năm thành viên, mình, bố và ông nội, còn có cả Nhị Hổ, Tiểu Hoa.
Mẹ cậu thật xinh đẹp.
Nếu mẹ mình giống mình thì bà nhất định cũng rất xinh đẹp. Bởi vì các cô bác ông bà trong thôn đều khen mình rất xinh đẹp.
Ông nội mình bảo con tem cậu tặng mình rất quý, bảo mình cảm ơn cậu. Mình sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận.
Chỗ mình rất coi trọng việc có qua có lại. Ví dụ như nếu thím Đại Ngưu tặng thím Vu một củ cải trắng. Vậy thì thím Vu sẽ tặng lại thím Đại Ngưu một củ khoai lang.
Mình thấy đường cắt của con tem cậu tặng rất thẳng nên đoán rằng bình thường cậu rất thích cắt đồ vật bằng dao.
Mình tặng cậu một con dao nhé. Mình có mười hai con dao. Đều là ông nội cho mình cả. Sau khi cho cậu thì mình còn lại mười một con dao thôi. Nhưng mà mười một con dao là đủ rồi.
Từ hồi phải lên trấn đi học, thầy không cho mình dùng dao nữa.
Nhưng mình vẫn luôn mang theo người. Mong rằng cậu sẽ thích con dao mình tặng.”
Viết đến đây, Tiểu Chi Chi không biết phải viết thêm gì nữa. Nhìn thấy Tiểu Hoa đang ngồi bên cạnh xem cô bé làm bài tập, mắt cô bé sáng lên, tiếp tục viết:
“Sau này cậu không cần tặng tem cho mình nữa đâu bởi vì bố mình sẽ cho mình tiền tiêu vặt. Ngoài ra mình cũng có thể tự kiếm tiền đấy nhé.
Mình ở trong một ngôi nhà rất là to ở trong thôn. Hồi nhỏ, mình hay đến căn phòng cũ để chơi. Có những phòng xập xệ lắm, nhưng lại chơi rất vui vì mình có thể tìm thấy những con bọ cạp ở dưới những tấm gỗ mủn. Chính là mấy con màu đen đen, có cái đuôi dài dài cong cong và hai cái càng to ơi là to ấy.
Nếu không cẩn thận sẽ bị càng của chúng nó kẹp vào tay, đau lắm, còn sưng hết lên.
Nhưng lại có người ở trên trấn muốn mua bọ cạp. Bọn họ nói bọ cạp có thể dùng làm thuốc, một hào một con. Cứ rảnh là mình sẽ cùng đám bạn đi tìm bắt bo cạp.
Ngoài ra, ở các khe của thềm đá phủ đầy rêu xanh sẽ có rết. Rết là mấy con có nhiều chân ấy. Chúng cũng có thể đem bán lấy tiền. Nhưng con này còn phải phân ra con to con nhỏ. Con nhỏ thì hai hào một con, con to bằng bàn tay thì năm hào một con.
Còn có thể bán cả mật ong.
Muốn tìm mật ong phải đi vào núi, dưới đồng đất bên cạnh cây đại thụ có giấu tổ ong. Có lần, Nhị Hổ không cẩn thận dẫm vào liền bị đốt khắp người, trở thành một chú hổ to lớn.
Nhưng sau đó, mình ăn thử thì thấy mật ong ngọt lắm. Ông nội bảo có thể bán mật ong đổi lấy tiền. Nhưng rất khó kiếm nên giữ lại để mình ăn.”
…
Trên gọng kính mắt của Lục Thành Tuấn vẫn còn buộc một miếng vải màu đen làm cho cậu bé trông rất buồn cười. Cậu bé không thích nói chuyện, lại có nét đẹp giống con gái. Vì vậy nên thường bị các bạn trong lớp bắt nạt. Nhưng cậu bé lại không cảm thấy khó chịu chút nào.
Lúc này, cậu bé đang trốn ở một góc trên sân thượng để đọc thư.
Chỗ bí mật này là thế giới của riêng cậu bé.
Mà bức thư cậu bé đang cầm trên tay lại là biên giới của thế giới đó.
Ngoài biên giới lại là một thế giới khác. Đó là một vùng núi sâu. Ở vùng núi ấy có một cái thôn nhỏ. Trong thôn có một căn nhà cũ.
Căn nhà này rất lâu không có ai sửa chữa. Bước vào cửa là một thềm đá phủ đầy rêu xanh. Cậu bé dẫm chân lên, nhìn thấy một chú rết nhỏ chân đầy lông vụt qua trước mặt.
Nhưng Lục Thành Tuấn không sợ một chút nào, tiếp tục bước vào bên trong.
Cậu bé nhìn thấy một cô gái đang quay lưng về phía mình, ngồi xổm dưới mặt đất lục lọi giữa đống gỗ bị mục trong căn phòng một cách rất nghiêm túc.
Cậu bé liền chầm chậm tiến lại gần, bước chân rất nhẹ.
Bỗng nhiên cậu bé thấy cô bé ngẩng đầu lên, cười thật tươi nhìn cậu bé, tay cô bé cầm một con bọ cạp to đang giương nanh múa vuốt, cái đuôi dài, màu đen.
Nằm bên cạnh cô bé là hai chú chó. Một chú rất to, giống như một chú hổ. Còn một chú rất dài và gầy. Hình như là loài chó dachshund*.
* Giống chó thân dài, ngực nở, bụng hóp, hoạt bát, rắn chắc với bốn chân rất ngắn. Chó Dachshund còn gọi là lạp xưởng, xúc xích.
Lục Thành Tuấn vừa đọc thư vừa cười một cách ngây ngô. Bên cạnh đó, cậu bé còn cảm thấy hơi buồn. Căn nhà xập xệ như vậy mà vẫn ở được sao?
Những loài côn trùng mà bình thường cậu bé cảm thấy rất đáng sợ như: bọ cạp, rết, ong mật thì giờ đây lại được vẽ trên bức thư với hình dáng rất đáng yêu.
Còn cả chú hổ bị ong đốt đến toàn thân đều sưng lên nữa!
Lục Thành Tuấn bật cười. Chắc là Chi Chi cho rằng cô bé đang nuôi một chú hổ đây mà. Làm gì có ai nuôi hổ cơ chứ. Chắc chắn rằng cô bé đã tưởng nhầm chó thành hổ rồi.
Có khi còn là một con mèo rất to thì sao?
Đi kèm với bức thư là một con dao mang phong cách cổ xưa. Hoa văn trên chuôi dao bóng loáng. Mũi dao màu đen, sắc nhọn. Nhìn rất đẹp.
Cậu bé cầm con dao trên tay, xem xét con dao một cách cẩn thận. Cảm giác khi nắm trong tay có hơi mát mát. Chuôi dao có hai vị trí để cầm, một chỗ có màu sắc đậm hơn chỗ còn lại một chút. Đây chính là dao của Chi Chi. Một bé gái như cô bé lại dùng dao.
Lục Thành Tuấn cầm con dao huơ huơ vài đường trên không trung. Cậu bé nghĩ trong lòng, nếu sau này còn có người bắt nạt cậu, cậu sẽ huơ huơ dao như này để dọa họ.
Đây là lần đầu tiên cậu bé được nhận quà mà chỉ tặng cho riêng mình cậu bé.
Trước đây, mỗi lần có người tặng quà cho cậu bé, đều là người lớn mua hai phần quà, một cho cậu bé, một cho chị gái.
Lục Thành Tuấn quyết định về nhà phải nhờ ông nội tìm người giúp cậu bé làm vỏ dao. Như thế thì có thể luôn mang theo bên người rồi.
Sau khi cất con dao thật cẩn thận vào trong, cậu bé không kìm được mà lại lôi bức thư ra đọc lần nữa.
“Cậu thật là đẹp trai. Ở trường học của mình có rất ít người đẹp trai như cậu.”
Đọc đến đây, khuôn mặt bình thường vốn thiếu sức sống của cậu bé bỗng đỏ rực. Một bên mắt của cậu bé bị mảnh vải che mất nhưng vẫn có thể nhìn thấy bên mắt còn lại cong cong, ánh lên ý cười. Cậu bé vui lắm, nhưng cũng cảm thấy hơi xấu hổ.