Cuối tuần, Lục Bái Đông khó khăn lắm mới có một buổi chiều để nghỉ ngơi. Ông dành thời gian để tiếp chiến hữu trước đây của mình từ Quảng Nam qua -3Tất Đại Nghiệp.
Mối quan hệ của hai người rất tốt, vẫn luôn viết thư từ qua lại cho nhau. Con gái của Lục Bái Đông - Lục Cẩm Tú chuyển đến Quảng Nam2sinh sống đều nhờ ông bạn già này chăm sóc.
Mười năm rồi không gặp, tóc của ông bạn già này cũng bạc hết rồi mà giọng nói vẫn khỏe lắm. Giọng nói vẫn0to chẳng khác gì mười năm trước.
Vừa bước vào cửa, Tất Đại Nghiệp liền cười nói:“ Lão Lục, ông biết không, tôi giàu to rồi. Sáu bức thư trước đây ông gửi cho0tôi mà có dùng con tem đỏ hình con khỉ ấy, giờ có giá lắm.”
Lục Bái Đông bình thường rất bận. Tuy ông biết giá của con tem đó tăng lên, nhưng cụ3thể là bao nhiêu ông cũng không để ý lắm. Nghe ông bạn già nói như vậy, ông vô cùng ngạc nhiên. Ông bạn này của ông giờ đang ở Quảng Nam kinh doanh, cửa hàng buôn bán to lắm. Lão ta nói thế thì chắc là giá của con tem này phải cao lắm. Ông chợt nhớ tới con tem mà cháu trai ông gửi đi khoảng thời gian trước.
Lục Bái Đông đột nhiên cảm thấy có chút gì đó không nói nên lời.
Nhưng đó cũng chỉ là cảm xúc nhất thời. Con người của Lục Bái Đông khá hào phóng, điều kiện gia đình lại khá tốt, không thiếu tiền. Vì thế ông cũng không quá để ý chuyện tiền bạc.
“Cái tên nhà ông, giờ làm buôn bán lớn lắm rồi. Hai ngày trước tôi còn nghe đám người đi khảo sát về nói Quang Nam giờ thay đổi nhiều lắm, thành thành phố lớn quốc tế hóa rồi. Ba toà nhà cao nhất ở đấy là của lão Tất ông rồi. Ông đấy, có bản lĩnh như vậy, đáng ra không nên nghỉ hưu mà cứ ở quân đội làm việc có phải tốt không.”
“Lão Lục à, tôi không giống ông. Nhà ông giàu như thế. Nhớ năm đó ông cao cả đến mức đem phần lớn tài sản đều nộp lên cho chính phủ, dù cho chỉ giữ lại một chút thì cũng đủ cho con cháu ông sống cả đời rồi. Nếu tôi nhớ không nhầm thì mấy cái tứ hợp viện ở phố Trương An đều là của nhà ông.”
Tất Đại Nghiệp ngắm nhìn đồ vật bài trí trong phòng. Nhìn thì có vẻ giản dị, đồ gỗ cũng bao nhiêu năm rồi. Nhưng mấy tấm gỗ này mà để đem ra ngoài kia làm một cái ghế dựa thì cũng giá trên trời. Vậy mà ở đây nó cũng chỉ dùng làm cái cột nhà.
“Ông có thể yên tâm mà tiếp tục làm việc, tôi thì không như thế được. Từ khi sinh ra tôi đã khổ rồi. Hồi nhỏ, có bao giờ được ăn no. Nhập ngũ làm lính cũng chỉ là để được ăn no. Lúc người ta đưa tôi tiền, tôi không nhận thì lại thấy tiếc, nhận của người ta rồi thì lại sợ. Vì thế nên nghỉ hưu, tự do thoải mái.”
“Lão Tất à, bao nhiêu năm vậy rồi mà ông vẫn cứ cái tính này, không thay đổi chút nào.” Lục Bái Đông lắc đầu cười cười. Cái tính thẳng như ruột ngựa này của ông bạn già còn hơn cả con trai ông. Chuyện gì cũng dám nói được.
“Ai bảo tôi không thay đổi. Ông không biết đấy. Con người ấy mà, một khi có chút tiền trong tay liền học đòi làm sang. Có khi giờ ông nói chuyện với người khác cũng không theo kịp họ đâu. Mấy năm nay tôi bỏ ra một số tiền lớn để chơi đồ cổ. Nói thật, cũng khá thú vị, ông nói xem, con tem mà...”
“Được rồi, được rồi, được rồi. Đừng nhắc đến tem nữa. Ông nói xem lần này ông đến Đại Kinh để làm gì?” Lục Bái Đông hỏi.
“Cũng không có gì, chỉ là tôi muốn dạo một vòng rồi về thôi. Giờ tôi đang là phó chủ tịch hội thương mại Quảng Nam. Lần này đến Đại Kinh để họp. Mà tôi không phải là cũng đến thăm ông bạn già là ông đây sao. Tôi nói ông là chiến hữu cũ của tôi, vậy mà cái đám chết dẫm kia còn không tin, nói tôi chém gió.” Tất Đại Nghiệp cười rất đắc ý.
“Được rồi, tôi biết ngay lão già nhà ông đến là muốn khoe khoang mà. Ông bây giờ đã là phó chủ tịch rồi, danh tiếng cũng hơn tôi rồi. Đến chỗ làm tôi cũng nghe được bọn họ nhắc đến ông. Con bé nhà tôi chắc gây cho ông không ít phiền phức nhỉ?”
“Con bé Cẩm Tú ấy à, thông minh hơn ông nhiều. Làm phiền thì không có, ngược lại con bé giúp tôi không ít đấy. Tôi nói này, bố con ông đều đến tuổi này rồi, còn giận dỗi nhau cái gì vậy. Chuyện đã qua thì để nó qua đi. Ông muốn thì tự đi mà viết thư cho con bé, suốt ngày viết thư cho tôi làm gì.” Tất Đại Nghiệp không nhịn được nói.
Nhắc đến vấn đề này, Lục Bái Đông không muốn nói thêm nữa. Ông cầm con dao trên bàn lên đưa cho lão Tất.
“Không phải ông nói ông là người chơi đồ cổ sao. Con dao này là của cháu trai tôi, ông xem thấy thế nào.”
Tất Đại Nghiệp biết tính cách của ông bạn già rất tốt. Vậy mà lại giận dỗi với con gái mình. Chắc chắn vấn đề rất nghiêm trọng. Nhưng cũng bao năm trôi qua rồi, có tức giận đến đâu thì cũng nên nguôi giận rồi. Ông ta thấy cháu gái của lão Lục tuy rằng tính cách khá mạnh mẽ, to gan, nhưng cũng không giống người sẽ làm những việc trái với đạo đức.
Nhưng nếu ông bạn già không chịu nói ra, người ngoài như Lão Tất cũng không ép. Ông ta cầm lấy con dao, cảm thấy khá nặng.
Mới đầu ông ta chỉ định xem qua rồi tiện thể chuyển chủ đề. Nhưng không nghĩ rằng khi nhìn kĩ rồi mới thấy đây quả là con dao tốt.
Tất Đại Nghiệp rất thích con dao này, vuốt qua vuốt lại con dao. Lưỡi dao, mũi dao hay chuôi dao đều lóe lên ánh đồng, mang đậm phong cách cổ xưa.
Hoa văn được điêu khắc trên chuôi dao lại rất sinh động. Lão Tất lại vuốt ve, ngắm kĩ con dao vài lần nữa rồi đột nhiên nói: “Con dao này hình như là đi theo bộ, tổng cộng là mười hai chiếc. Hoa văn được khắc trên này là hoa của một loại dây leo, mỗi dây đều có mười hai bông hoa khác nhau. Đóa hoa được khắc trên này có tên là hoa mõm chó.
Vốn dĩ Lục Bái Đông chỉ muốn dùng con dao để chuyển chủ đề, nhưng ông không ngờ rằng lão Tất lại nói về con dao nhiều như vậy, còn nghe rất có lý, giống như là thật vậy.
“Lão Tất, ông nghiêm túc đấy à. Tôi còn cho rằng ông đang nói đùa đấy.”
“Tôi là người hay nói đùa như vậy à? Ông không biết đấy, tôi không ít lần bị lừa vì cái thú vui đồ cổ này rồi. Giờ ở nhà tôi phải mời ba chuyên gia mỗi ngày dạy thêm cho tôi về đồ cổ đấy. Kiếm tiền đâu có dễ dàng. Tôi không muốn vì cái thú vui học làm sang này mà mất hết tiền đâu. Một là không chơi, hai là chơi đồ cổ thì phải chơi một cách thông minh, có hiểu biết.”
Tất Đại Nghiệp vừa nói vừa lấy trong túi áo ra một miếng vải, đặt con dao lên miếng vải một cách cẩn thận rồi dùng vải lau đi vết vân tay trên con dao.
“Lão Lục à, thế mà ông lại giấu một thứ đồ tốt như này. Ngày trước tôi bảo ông tìm mấy thứ đồ cổ trong đám gia sản của ông thì ông bảo ông nộp hết cho chính phủ. Thế này đi, ông để cho tôi con dao này, tôi đổi lại với ông căn nhà ở Quảng Nam.”
“Ông không cần tem con khỉ nữa à?” Lục Bái Đông nghe thấy liền cười nói.
“Có tem thì đương nhiên là càng tốt rồi, nếu muốn thì tôi vẫn có thể mua được. Nhưng con dao này của ông thì hiếm lắm. Cả nước, à không, toàn thế giới chỉ có một cái thôi, không có cái thứ hai đâu. Tôi biết đến con dao này do đọc được ở một quyển sách cổ. Thật không ngờ được rằng có thể tận mắt nhìn thấy nó. Nếu không có gì thay đổi, ông để cho tôi con dao này đi. Căn nhà bên kia tôi để cho Cẩm Tú.”
Tất Đại Nghiệp càng ngắm con dao càng cảm thấy yêu thích. Chuôi dao sau khi được ông ta lau chùi lại tỏa ra ánh sáng trong trẻo mà lành lạnh, tựa như muốn kể một câu chuyện mà không muốn ai phát hiện ra.
Nhìn thấy cái dáng vẻ nắm chặt không chịu buông con dao ra, dường như chuẩn bị muốn mang đi luôn của ông bạn già, Lục Bái Đông dở khóc dở cười.
“Lão Tất à, ông bình tĩnh đi. Ở lại đây ăn cơm rồi hãy đi, chị dâu ông nấu cơm rồi, đều là rau nhà trồng, gà nhà nuôi cả đấy. Con dao này ấy mà, ông đừng nghĩ đến nữa. Đây là của thằng cháu nhà tôi đấy. Bạn thằng bé tặng cho nó, quý như vàng vậy. Ông mà mang con dao đi, thằng bé liều mạng với ông đấy.”
Tất Đại Nghiệp tuy rằng thực sự thích con dao này, nhưng ông ta lại không thể tranh đồ vật với một đứa nhỏ được. Vì thế ông ta nghĩ, có con dao này thì sẽ còn có mười một con dao khác. Kiểu gì cũng có cơ hội...
Hai người lại hàn huyên về những chuyện cũ một lúc, trong lòng thổn thức. Đột nhiên câu chuyện lại nhắc tới chiến hữu cũ Diệp Thành. Năm đó bọn họ đều cùng một đội. Lục Bái Đông và Diệp Thành còn trở thành thông gia. Chỉ đáng tiếc rằng sức khỏe của Diệp Thành quá yếu. Những vết thương hồi còn ở chiến trường để lại di chứng, liền mất sớm.
Một người cương nghị như Lục Bái Đông, ở trước mặt ông bạn già cũng không nhịn được mà mắt đỏ hoe, khuôn mặt ông tràn đầy xấu hổ nói: “Cẩm Tú là con gái ruột của tôi, bố con với nhau thì cũng không nên có thù hằn gì với nhau. Nhưng con bé lại làm lạc mất con gái ruột của tôi, cũng là cháu ngoại của Diệp Thành. Tôi cảm thấy rất có lỗi với bọn họ.”
Tất Đai Nghiệp không ngờ được rằng bạn mình lại còn phải trải qua chuyện như vậy. Năm đó, quan hệ của mấy người bọn họ rất tốt, cùng ăn cùng ngủ với nhau. Không ai ngờ được giờ đây cảnh còn người mất.
Bỗng nhiên, bầu không khí trong căn phòng trở nên trầm lắng.
Lục Bái Đông cũng không nghĩ rằng khi nhắc đến chuyện cũ, ông lại xúc động như vậy. Hình như lại mất mặt rồi.
“Đi thôi, ra sau vườn nhà tôi đi dạo một chút.” Lục Bái Đông đứng dậy, dẫn Tất Đại Nghiệp đi dạo, coi như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì.
Tất Đại Nghiệp nhìn thấy trong vườn đầy là gà vịt, trồng cả rau liền rất ngạc nhiên. Ông ta liền nói đùa:
“Để tôi xem xem nào, kiểm tra xem lũ gà, lũ vịt này làm sao mà vào được đây?”
Lục Bái Đông lắc đầu cười khổ: “Đều là do chị dâu ông mang vào cả đấy. Bà ấy thích mấy thứ này.”
Hai người tiếp tục đi tiếp một đoạn không xa thì nhìn thấy trong vườn cải trắng, một cậu bé đang ngồi chồm hỗm dưới đất. Dường như cậu bé đang đào đất.
Hai người tiến về phía trước để xem thì thấy cậu bé đang dùng một cái cuốc chăm chú đào đất, đào cho đến khi nhìn thấy một chú giun nhỏ.
Tất Đại Nghiệp cười nói: “Cháu trai ông đấy phải không, tốt đấy, rất gan dạ. Nào có giống như ông. Tôi còn nhớ năm đó lớp trưởng kêu ông nhặt rau, nhìn thấy trên lá rau có con sâu, ông liền bị dọa đến trắng cả mặt. Sau đó còn nôn cả buổi tối.”
Lục Bái Đông nghe thế liền đỏ cả mặt.
Cậu bé gan dạ mà Tất Đại Nghiệp nói đến nhìn thấy con giun đang vặn vẹo thân mình, mặt của cậu bé cũng vặn vẹo, nhăn nhó theo.
Chi Chi nói cô bé bắt bọ cạp, bắt rết để bán lấy tiền tiêu vặt, mà cậu đến một con giun cũng không dám bắt... Lục Thành Tuấn cảm thấy mình thật vô dụng...
Cậu bé liền quyết tâm, nhắm chặt mắt, cố lấy dũng khí dùng tay sờ sờ. Sau khi sờ được một thứ mềm mềm, lạnh lạnh, dính dính, cậu bé liền hét toáng lên:“Aaaaaa” rồi khóc.
Tiếng khóc to đến mức doạ đám gà mái đang đi lại ở bên cạnh chạy mất...