Hắc Thiên Kim

Trải qua một tháng tập luyện.

Vương Tam Bình càng ngày càng béo lên. Ban ngày cậu ta đều ở sân nhà của Chi Chi huấn luyện, sức ăn lại lớn. Đồ ăn ở nhà Chi Chi so với nơi khác ngon3hơn nên mỗi bữa cậu ta có thể ăn được bốn bát cơm.

Cậu ta cũng cao lên rất nhanh, mới thế mà đã cao đến hơn một mét tám. Bố của cậu - Vương Đại Phú dù có đi thêm đôi2giày da cũng chỉ cao mét bảy. Cũng may Vương Tam Bình cao giống cậu của cậu ta.

Mà Lý Hướng Tiến thì lại rất chán nản. Cậu không cao, lại còn đen. Đặc biệt là khi đứng cạnh Chi Chi, một0trắng một đen, nhìn rõ sự khác biệt.

Nhưng cũng may qua đợt tập luyện này, cái tật động tí là chảy máu mũi của cậu cũng không còn nữa.

Nhóm 50 người thợ mỏ tài giỏi được chọn ra giúp bọn trẻ0huấn luyện cảm thấy rất ngại khi ngày ngày nhận tiền lương nhưng không cần làm việc. Mà việc huấn luyện cho bọn nhỏ bước đều bước cũng không mất nhiều thời gian. Vì thế nên thời gian còn lại, biết3được cái gì họ đều dạy bọn nhỏ. Ví dụ như võ thuật quân đội, võ bắt địch, võ tự do,...

Mỗi lần huấn luyện, Lý Hướng Tiến đều tập luyện cùng Chi Chi. Mỗi lần sau khi bị Chi Chi đánh ngã, máu mũi không chảy nữa mà đổi thành đầu gối, bả vai, đùi, chân,... chảy máu.

Vương Thúy Thúy và Vương Mỹ Châu trở thành cổ động viên. Mỗi lần đều mặc váy ngắn cùng với kiểu tất chân đang rất được ưa chuộng hiện nay để cổ vũ cho Chi Chi.

Thỉnh thoảng Chi Chi sẽ lên núi để tập luyện cùng Nhị Hổ. Đôi lúc cô lại đi đến chỗ tảng đá ở đập chứa nước để tìm Tiểu Hoa. Tiểu Hoa giờ đã lớn lắm rồi, thân mình sắp dài đến hai mét rồi. Nó hầu như đều trốn ở một góc, không để ai nhìn thấy. Nhưng nếu Chi Chi đến tìm, nó vẫn chui ra ngoài.

Chỉ còn hai ngày nữa là Chi Chi phải đi báo danh huấn luyện quân đội ở trường rồi. Hôm nay là ngày tập luyện cuối cùng.


Dưới tán cây, lão tú tài ngồi trên lưng ngựa, Chu Mộc với cái đầu trọc lóc đứng sừng sững cạnh ông lão.

Đám người Lý Trường Canh, Vương Đại Phú cũng tới nhìn xem con của họ mấy ngày nay đang làm cái gì.

Tiểu Hoa cũng bị kéo qua để xem, cái thân hình dài ngoằng của nó quấn quanh thân cây xếp thành một chồng lớn, cái đầu nhỏ thì ngoi lên ở giữa, dáng vẻ lười biếng.

Nhị Hổ thì đứng một cách oai vệ cạnh Tiểu Hoa. Nó híp mắt, nhìn chăm chú về phía trước.

Chi Chi cùng đám bạn đều bị phân ra, đứng xen lẫn trong hàng ngũ. Các động tác đi đứng, đứng nghiêm, quay trái quay phải, đi đều bước, nghỉ, bọn họ đều làm rất chính xác.

Chu Mộc và lão tú tài nhìn nhau, gương mặt cả hai đều không giấu nổi sự tự hào. Con gái/cháu gái nhà bọn họ thật là giỏi quá!

Lão tú tài cảm thấy biện pháp mà ông lão nghĩ ra quả là đúng đắn. Mỗi ngày Chi Chi về nhà đều khỏe khoắn hơn, ăn cũng ngon miệng hơn.

Chu Mộc lại cảm thấy ông quyết định rất đúng. Con gái ông sau kì tập huấn này thì sẽ không lo khi đi quân sự sẽ bị ai bắt nạt nữa.

Sau khi diễn tập xong đi đều bước, Lý Tông Hán tiếp tục hô khẩu lệnh.

“Võ bắt địch chuẩn bị...”

Gương mặt lão tú tài lộ lên vẻ ngạc nhiên. Lại còn có cả biểu diễn tiết mục nữa à.

Mọi người đồng thời quay sang trái, nhấc chân phải lên, lùi về sau một bước. Chân của bọn họ đều đứng thành hình chữ V. Hai tay nắm chặt, đặt ở hai vị trí trước sau. Cánh tay trái để vuông góc, nắm tay giơ lên để gần sát cằm. Nắm tay phải đặt cách phần bụng khoảng mười xăng-ti-mét. Ưỡn ngục, hóp bụng, quan sát phía trước.

Động tác này không quá khó với một người, nhưng cả một đoàn người cùng làm động tác, trông rất khí thế.

Lão đồ tể họ Vương - bố của Vương Mỹ Châu đứng ở phía sau vỗ tay nhiệt liệt: “Hay!”

Vương Đại Phú nhìn thằng béo nhà mình trông thế mà cũng có chút mạnh mẽ, oai nghiêm, cũng liền hô lên: “Tốt lắm con trai!”

Biểu diễn xong võ bắt địch cũng hoa hết cả mắt, thở không ra hơi. Thật ra, hoa mắt là người nhà bọn trẻ, còn thở không ra hơi mới là bọn trẻ.


Trong cả đám, Chi Chi là thể lực tốt nhất, biểu diễn cũng đẹp mắt nhất. Vì vậy, tiếp theo vẫn còn một tiết mục biểu diễn đơn nữa của Chi Chi.

Đánh tự do một chọi một.

Lão tú tài và Chu Mộc nhìn thấy cháu gái/con gái nhà mình còn có cả tiết mục đơn thì vui lắm. Không thể trách được, ai bảo cháu gái/con gái nhà bọn họ quá ưu tú chứ.

Chi Chi với cái đầu bóng lưỡng, chắp tay ôm quyền chào mọi người. Đối thủ của cô là Vương Tam Bình.

Chi Chi đứng cạnh Vương Tam Bình trông rất yếu thế. Vì một bên là cô gái trắng trẻo, thon thả, một bên là chàng trai rất to, rất cao, lại còn rất đen.

Vương Đại Phú hét lên: “Tam Bình, nhường Chi Chi một chút, đừng làm con bé...”

Còn chưa nói hết câu, lão ta đã thấy con trai nhà mình bị Chi Chi vác trên vai, vật ngã một cách dễ dàng. Vương Tam Bình huỵch một cái ngã xuống đất, âm thanh rất to, to đến mức lão tú tài còn cảm thấy được chú ngựa nhỏ mà ông đang cưỡi bị giật mình.

Vương Đại Phú chỉ nghe thôi đã cảm thấy đau.

Người tiếp theo là Lý Hướng Tiến. Vừa tiến lên sân đấu, Lý Hướng Tiến liền cắn chặt răng xông lên ôm chặt Chi Chi.

Vừa xông lên mọi người đã nghe thấy “bịch” một cái, là tiếng nắm đấm của Chi Chi. Lý Trường Canh không dám nhìn, trong lòng còn suy nghĩ, ít nhất thằng con nhà mình còn ôm được con bé nhà Chu Mộc. Không phải như tên béo nhà Vương Đại Phú, còn chưa chạm được vào người đã bị hạ gục...

Người tiếp theo là lão Ngô, là người đã xuất ngũ.

Lần này, Chi Chi nghiêm túc hơn. Cô lùi một bước nhỏ, kéo khoảng cách của hai người ra một chút, sau đó bất ngờ tung ra cú đá cao, đá vào đầu đối phương... Lão Ngô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị hạ gục...


Các bậc phu huynh vốn chỉ muốn đến xem con cái mình tập luyện như nào, vậy mà giờ đây ai nấy đều xem đến ngây người.

Chỉ có Vương Thúy Thúy và Vương Mỹ Châu là ra sức vỗ tay:

“Chi Chi đỉnh nhất!”

“Chi Chi giỏi quá!”

Tiểu Hoa rất bình tĩnh, nhìn thấy người bị đá bay đến chỗ mình. Nó còn vươn cái đuôi ra như muốn an ủi người này, ý muốn nói tôi đến để an ủi anh đây...

Nhị Hổ vốn đang đứng một cách rất oai vệ, hùng dũng thì lúc này cũng chỉ nằm úp xuống một cách ngoan ngoãn.

Lão tú tài xem mà dựng hết cả râu lên. Chỉ là huấn luyện thôi mà, chuyện gì đang xảy ra vậy?

Cái đầu trọc lốc của Chu Mộc cũng đang chảy mồ hôi lạnh. Lúc này Chu Mộc đột nhiên cảm thấy cô bé đang đứng trước mình thật sự là con gái ruột của mình. Phong cách đánh người giống hệt mình, rất mạnh tay, lấy một địch mười... Ông thật là rất tự hào!

Nhưng khi liếc qua nhìn lão tú tài đang rất tức giận, ông liền ngay lập tức tỏ ra rất buồn rầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận